“Đứa nhỏ vừa giỏi vừa ngoan!” Lão hít một hơi thật sâu, nặng nề vỗ vào sau lưng Trương Vinh Phương. “Thời gian dài như vậy, đúng là đã làm khổ ngươi.” Mặc dù khuôn mặt vặn vẹo, nhưng trong lòng lão là chua xót thực sự. Ngày nào cũng luyện võ công mà còn có thể luyện văn công thành dáng vẻ như trước mặt lão thấy. “Sư phụ… ta… chỉ là lo lắng ngài hiểu lầm.” Khuôn mặt Trương Vinh Phương lộ vẻ cảm động, môi run rẩy, giống như tủi thân nhiều năm cuối cùng cũng nhận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.