Phù! Bỗng nhiên mọi thứ xung quanh đều giống như khẽ động. Một tia choáng váng xẹt qua tâm trí Trương Vinh Phương, khi hắn bừng tỉnh thì chính mình đang đứng ở lối vào khe núi Nguyện Nữ. Cơ thể cũng trở lại thân người ban đầu. Trong hẻm núi vẫn tràn ngập sương mù như trước, nhưng kỳ quái là, lúc này trong mắt hắn, sương độc tựa như mang theo một cảm giác thân thiết kỳ diệu nào đó. Hắn giống như có thể cảm thấy những sương mù này sẽ không làm hại mình. “Ta hiểu được một chút rồi.” Trương Vinh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.