Ra khỏi động Thiên Cực, có một hẻm núi sương mù trắng xóa với tầm nhìn sâu. Nhưng tầm mắt của Trương Vinh Phương lúc này không rơi vào hẻm núi, mà là một đỉnh ngọn núi thấp hơn ở phía đối diện. Trên đỉnh núi, lúc này có một người đang đứng. Người kia có mái tóc hoa râm, trên mặt quấn một chiếc khăn đen, những vết chân chim dài nhỏ nơi khóe mắt khiến ông ta trông rất già nua. Nhưng vẫn không giấu được đôi mắt vô cùng sáng ngời. Như thể tất cả các vì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.