“Không!” Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn chói tai vang lên. “Ngươi đã làm gì thế hả?” Xoẹt. Trương Vinh Phương cầm lấy tờ giấy chân dung trước đó, nhẹ nhàng xé ra. Xé mấy lần đã xé nó thành mảnh nhỏ bột phấn, tùy tiện vứt đi. “Được rồi, Bạch Lân Thần đại nhân, đừng suy nghĩ đến việc truyền giáo gì đó nữa, bây giờ trên toàn bộ thế giới, người đã từng gặp nguyên hình của ngươi cũng chỉ có một mình ta. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến cho ta khó xử.” “Ngươi?” Rõ ràng là Bạch Lân
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.