“Để bọn họ đi.” Hắn trầm giọng nói. Lúc này Tây Môn Vũ mới nỗ lực tránh thoát khỏi bàn tay lớn của Trương Vinh Phương, nhưng như thế là bởi vì Trương Vinh Phương cố ý buông ra. Hắn ta rơi xuống đất, đứng vững. Nhìn qua đại trận vẫn còn đang dày đặc sương mù chung quanh, vành mắt lại đỏ lên lần nữa. “Trương Vinh Phương! Ngươi thả người lung tung, bây giờ trận pháp vẫn còn sót lại, ngươi muốn phá trận như thế nào đây!! Ngươi làm thế này là muốn huynh đệ trong hội...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.