Nhưng Hoàng Ngọc Chân vẫn đứng thẳng như thể không cảm thấy đau. Hắn ta xoay người nhìn u Dương Kiến Vinh ở sau lưng. “Ngươi thậm chí không biết ngươi đang tranh đoạt cái gì. Cũng không hiểu tại sao mình lại phải chiến đấu... Chỉ vì lập công sao?” Hắn ta cười mỉa mai. “Vậy thì sao? Con người sống một đời, chẳng qua đều vì công danh lợi lộc! Ta muốn leo lên cao hơn là sai à?” u Dương Kiến Vinh dùng thanh đao còn lại chống trên mặt đất để chống đỡ cơ thể mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.