Chung Khánh Liên không có gì để ngăn cản, cuối cùng lồng ngực bị cắt ra một vết máu hình chữ thập. Vết máu vừa vặn cắt ngang cổ họng của hắn ta, một bên khác kéo dài đến tim. “Ngươi...” Hắn ta nhìn chằm chằm về phương hướng của Đồng Tâm, hình như cuối cùng cũng nhận ra đối phương. Đáng tiếc... tất cả đã quá muộn. Phụt. Thi thể ngửa đầu ngã xuống, chỉ có máu không ngừng phun ra tí tách. “Thu dọn một lát, có thể rời đi.” Trương Vinh Phương khẽ mỉm cười. Hai người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.