“Không cần nhìn, ta ẩn nấp trong Tuyết Hồng các nhiều năm, cuối cùng bây giờ cũng đã tới lúc ra tay.” Trần Đào mỉm cười lại bước tới gần. Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai mươi mét. “Ngươi muốn giết ta?” Trương Vinh Phương cũng chú ý tới khoảng cách này. “Ngươi không sợ sau này sư phụ ta sẽ tìm ngươi gây phiền phức à?” “Chuyện sau đó, cũng phải chờ hắn có thể tìm được ta mới tính được…” Khóe miệng Trần Đào khẽ nhếch. Trong chốc lát, toàn thân hắn ta giãn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.