Cô bé thường xuyên chỉ còn một mình nên hay ngồi ngốc trong phòng, nhìn người đi ngang qua hẻm bên ngoài từ khe cửa sổ. Gâu! Gâu! Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa nhỏ xíu. “Ui trời kẹo hồ lô của ta!” Một cậu bé lo lắng kêu lên. “Rớt mất rồi thì đi mua lại một xâu, đừng kêu, chó cắn vào luôn rồi, mà ngươi còn muốn ăn hả? Trên mặt đất bẩn như vậy.” Giọng một phụ nhân không nhịn được truyền đến. Cậu bé vẫn không buông tha mà khóc lóc như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.