Lúc này nàng thấy Trương Ảnh chuẩn bị rời khỏi, trong lòng thư giãn, đồng thời cũng hơi không muốn. “Trương đại ca.” Đột nhiên nàng kêu một tiếng. “Sao thế?” Trương Vinh Phương quay đầu. “Về sau chúng ta, có thể liên hệ thường xuyên hơn không?” Hoàn Nhan Lộ chân thành nói. “Từ sau khi rời khỏi Đàm Dương, ta vẫn luôn vô cùng nhớ nhung huynh trưởng.” “Tất nhiên có thể. Nhưng… phải cẩn thận.” Trương Vinh Phương cười ném một miếng ngọc bội màu đen đến. Trong loại ngọc này đều được niêm phong một giọt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.