Tuy không nhiều nhưng cảm giác này xuất hiện rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng hướng lên, ném cái khóa sắt lên không trung, nhìn nó nhào lộn, xoay tròn, vút lên cao, rồi rơi xuống. Phập. Hắn chính xác bắt chúng bằng một tay, nhẹ nhàng thả xuống đất. “Sau đó là tốc độ.” Hắn nhìn về phía trước võ trường, nơi đó có một con rối bằng kim loại nặng đang lẳng lặng phản chiếu ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng sớm. Xì. Trương Vinh Phương đạp chân xuống, cả người bắn ra như một mũi tên rời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.