Đội trưởng quan binh - Dương Tuyển Siêu trang phục chỉnh tề, rút thanh đao bên hông rồi lập tức xông lên. Thực lực của một vị cao thủ Tam Phẩm đang thời kỳ tráng niên được bày ra không sót tí nào. Tốc độ nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Lúc này bên chỗ Trương Vinh Phương, mấy tên sơn phỉ khác đang chuẩn bị lao ra vây công, thấy thế đều sững hết cả người.
Bọn chúng còn chưa kịp lao ra đâu đấy!
Mục tiêu này sợ chết đến thế cơ à?
Mấy tên sơn phỉ dồn dập xoay người trốn về trên núi, thế nhưng vẫn còn lại một tên đưa mắt liếc Trương Vinh Phương. Một đống tiền thưởng đang gần ngay trước mắt kìa!
Hắn ta khẽ cắn răng, nhanh chóng xông về phía Trương Vinh Phương.
Chỉ cần giết chết tên này trong vòng 10 hơi thở…
"Vẫn còn kịp!"
Tên sơn phỉ này tay cầm dao găm, nét mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, nhanh chóng tiếp cận Trương Vinh Phương.
Hắn ta có thể nhìn thấy tay đối phương đang run lên vì sợ hãi.
Có thể thắng!
Chỉ cần có tiền, con mẹ nó, ai còn muốn làm thổ phỉ chứ?
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
10 mét.
5 mét!
2 mét!
Trương Vinh Phương hít sâu một hơi, hắn cũng nhìn thấy con dao găm gỉ sét trong tay đối phương.
Kia là dao bị gỉ đấy!
Nhỡ mà bị thương rồi uốn ván luôn thì phải làm sao?
Nếu lỡ đối phương vừa ra tay đã đâm thẳng vào đầu mình thì phải làm sao bây giờ?
Nhỡ mà khí lực của hắn ta hơn mình nhiều quá thì phải làm sao?
Nếu lỡ hắn ta là cao thủ đã Nhập Phẩm thì phải làm sao bây giờ?
Nhỡ mà đối phương phóng dao găm trên tay thì phải làm sao bây giờ?
Nhỡ mà hắn ta bất ngờ ném cát vào mặt mình thì phải làm sao bây giờ?
Nếu lỡ...
Nhỡ mà. . .
Vô số lo lắng, sợ hãi, hoảng hốt nhanh chóng lướt qua đầu óc của Trương Vinh Phương.
Khuôn mặt hắn đã hơi vặn vẹo, khoé môi khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào kẻ đang lao đến chỗ mình.
Đây là lần đầu tiên hắn sắp động thủ với người khác, lại còn là tử chiến nữa chứ!
“Cơ thể không động đậy được...”
“Bây giờ mình phải làm gì?”
“Ngăn cản à?”
“Dùng dao găm?”
“Dùng vẫn nên dùng tay chân?”
“Không đúng! Cứ cho là mình có thể cản được chiêu đầu tiên thì vẫn còn chiêu thứ 2, thứ 3 cơ mà!”
“Nếu mình chỉ cản, thì cơ bản là không có cách nào đoán được hắn ta sẽ sử dụng chiêu thức gì!”
“Cho nên… chỉ có thể chơi hắn ta chết trước!”
“Hắn ta chết rồi! Không thể động đậy nữa!”
“Thế thì mình mới có đường sống!”
Đồng tử Trương Vinh Phương giãn to.
Vô số khí huyết cấp tốc phun trào, hắn cảm thấy hai tay mình tê dại, như thể máu trong người đều dồn hết về đây.
Trái tim đập thùng thùng như trống trận
"Ai muốn ta chết. . . Ta sẽ chơi chết kẻ đó trước!”
Vèo!
Trương Vinh Phương quăng nguyên túi kẹp bắt thú ra, ném thẳng về phía người đang đánh tới.
Hai tay hắn giống như cự mãng (những loại rắn cực lớn nói chung), bản năng hoàn toàn bùng nổ, một chiêu Quán Dương Châm đánh thẳng ra ngoài!
Không hề giữ lại một tí nào, toàn bộ khí lực của cấp bậc Dưỡng Huyết đều rót sạch vào đòn thế này.
…
Đại Đô.
Mưa bụi nghiêng nghiêng, rơi xuống vô số lầu các ngói vàng tường đỏ.
Lầu các như lá, con đường như tơ, tất cả đan xen vào nhau trông như một chiếc chậu nuôi tằm cực lớn được phủ kín lá dâu.
Từng chiếc từng chiếc xe ngựa màu trắng đang di chuyển chính là vô số con tằm trắng nhỏ trong bức tranh này.
Tại một nơi hẻo lánh trong nội thành, bên trong một tòa lầu các hoa lệ năm tầng màu nâu.
Một nữ tử có đôi mắt dịu dàng long lanh, mặc một chiếc váy dài màu lam đang nghiêng người tựa mình bên song cửa sổ.
Chiếc váy trên người nàng có rất nhiều họa tiết vân mây, phần eo và vai khá là nhỏ nhắn. Trong ống tay áo là cánh tay trắng nõn như ngọc, lúc ẩn lúc hiện.
Tà trên người nàng trông hệt như màu sắc của đồ sứ thanh hoa, trang nhã mà tinh xảo. Phối hợp với búi tóc cao cầu kỳ càng lộ rõ vẻ đẹp tinh xảo mỹ lệ xen lẫn khí chất thanh tịnh mà yếu ớt của nàng.
“Tiểu Ngư, sắc trời đã tối rồi, mau về nghỉ ngơi thôi.”
Bên trong căn phòng hoa lệ còn một người nữa, là một nam nhân có vết bớt đỏ sậm trên má phải. Hắn khoác trên người một bộ trường bào màu lam sắc nhưng đậm hơn, tươi hơn của nữ tử kia.
Nam nhân đang nhẹ nhàng khuyên nhủ nữ tử.
“Vâng, phu quân. . . Thiếp đi về ngay đây. . .”
Nữ tử quay đầu hơi khuỵu gối hành lễ với phu quân của mình.
“Nàng còn đang lo lắng về đệ đệ của mình ư?”
Nam nhân kia tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.
“Ta đã phái người đi tìm hắn, tiếc là vẫn chưa thấy chút tung tích nào. Thế nhưng đạo tịch nàng làm có hiệu lực rồi. Ta cũng tra được là đã có người sử dụng, có lẽ hắn đã chọn một con đường khác, không phải con đường mà nàng đã an bài.
Thật ra, chỉ cần tiến vào Đạo Môn thì đã an toàn hơn rất nhiều so với việc lang thang ở bên ngoài, ít nhất là cũng không cần lo hắn sẽ thiếu ăn thiếu mặc. Nàng không cần phải lo lắng thái quá, coi chừng sẽ sinh bệnh.”