"Tiểu tử ngươi... Rồi rồi rồi, đi đi, trên đường cẩn thận một chút. Nhớ kỹ phải mang vật kia." Trương Hiên không lay chuyển được nhi tử, chỉ có thể khoát tay. "Để lão già như ta đây một người lẻ loi hiu quạnh, im im ắng ắng chờ chết trong lầu các này đi." "...Ặc." Sắc mặt Trương Tân Thái chợt khựng lại."Phụ thân, lẽ nào người không muốn ta tranh thủ sinh mấy đứa nhóc trắng trẻo mập mạp à?" "Hừm..." Trương Hiên trầm ngâm: "Cái này thì... tiểu tử ngươi, đời này cũng chỉ như vậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.