Dù có Quân Tử kiếm trợ giúp, nhưng lúc trở về ông ta cũng phải nghỉ ngơi ít nhất vài tháng. Lần này thiệt hại nặng nề rồi! “Kẻ này không thể nói lý, đáng bị.... Đi đi đi! Mau đỡ ta rời đi!” Lý Hoặc Vân còn chưa dứt lời thì bỗng dưng cảm thấy sau lưng tê rần, phát hiện ánh mắt của Càn Khôn Tử kia đang nhìn qua bên này từ đằng xa. Lúc bấy giờ, tim ông ta đập nhanh dữ dội, vội vội vàng vàng ngậm miệng và bảo các học sinh đỡ mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.