“Bạch Đồng đã bị thế giới mục nát ăn mòn từ lâu rồi.” Trương Vinh Phương buông tay, ý thức của hai người bỗng rút về lại trong cơ thể chính mình. Phảng phất như tất cả những gì họ vừa thấy được chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. “Đây!!?” Để Ba chưa từng nghĩ tới, vậy mà chân tướng sẽ là thế này. Quê hương mà Lang truy tìm cả ngàn năm, nhưng hắn ta lại không biết Bạch Đồng đã sớm… “Thế giới này đã sớm mục nát không chịu nổi.” Trương Vinh Phương bình tĩnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.