“Một phần rưỡi, chịu thì chịu, không chịu thì ta không còn gì để nói với ngươi nữa.” Nữ tử lãnh đạm nói. “Một phần rưỡi, này cũng quá...” “Vậy thì thôi đi!” Nữ tử nhấc tay, không nói thêm lời nào. “Được được được, một phần rưỡi thì một phần rưỡi vậy, hầy... Nếu không xả thân vì đại nghĩa thì buôn bán bất thành mà, người Đại Linh các ngươi đúng là biết cách làm ăn thật đấy.” A Tát La thở dài than vãn. Sau khi hai người thương lượng xong thì bắt đầu lấy danh sách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.