Trong mắt Nguyệt Thần lộ ra tia tiếc hận rõ ràng. “Giết ta??” Trương Vinh Phương nhếch miệng cười. “Nếu ngươi làm được thì có thể thử một chút.” Nguyệt Thần không nói thêm gì nữa. Ông ta duỗi tay về phía trước. Vèo! Trong lối đi hình vòm, một ngón tay khổng lồ có màu ánh trăng bất ngờ đâm ra và phóng thẳng tới chỗ Trương Vinh Phương. Ngón tay kia có đường kính cả vài mét. Lúc bấy giờ chỉ duỗi ra mà đã giống như một chiếc gai nhọn, phía trên tỏa ra ánh sáng trắng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.