“Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói, mấy phút sau là có thể ra ngoài?” Trương Vinh Phương kinh ngạc hỏi. “Không phải quán chủ nghĩ là nhóm cao thủ trong Minh, trừ ngươi ra thì còn lại đều là phế vật hết đó chứ?” Nhiễm Hân Duyệt cười. “Ý ngươi nói là!?” Hai mắt Trương Vinh Phương nhíu lại. “Còn trận vị khác?” “Không tệ.” Nhiễm Hân Duyệt cười cười. “Nho giáo đã dám nhúng tay vào chuyện lần này, cũng coi như là hoàn toàn phá hoại triệt để sự ăn ý với chúng ta trước đó. Như vậy nhất định phải dạy
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.