Mục lục
Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nàng biết võ công nhưng lại chưa bao giờ thực chiến, lúc này gặp phải nguy hiểm, đầu óc lập tức cảm thấy hoảng loạn.

“Quả nhiên là đến rồi! Mau chạy sang bên này!” Trương Vinh Phương bên cạnh kéo Tiêu Thanh Anh lại, nhanh chóng chạy về một hướng khác.

Tiêu Thanh Anh cơ bản là chưa phản ứng kịp thì đã vô thức chạy theo Trương Vinh Phương luôn rồi.

Chạy được một lát, đến khi nàng hồi hồn lại thì đã thấy bản thân trốn vào trong một hốc cây nằm bên dưới sườn dốc.

Hốc cây chật hẹp, bên trong ẩm ướt oi bức lại không ít kiến đen đang chuyển đồ xuống dưới.

“Tỷ ở lại đây nhé. Tuyệt đối đừng lên tiếng, cũng đừng đi ra! Ai gọi cũng đừng đi ra, cho dù là Trần Vô Ưu sư huynh thì cũng đừng ra! Ta đi xem tình huống như thế nào!” Trương Vinh Phương quẳng lại một câu rồi xoay người chạy mất.

Trước khi rời đi, trong lòng hắn đã đoán chắc họ sẽ gặp nguy hiểm.

Dạo này hắn liên tục học tập Quan Hư công với Triệu Đại Thông sư tỷ. Sáng nào cũng cùng nhau luyện công, đồng thời cũng có sự hiểu biết nhất định về một cao thủ võ công.

Cho nên trên đường đi đến đây, hắn đã âm thầm quan sát các vị trí có thể trốn được.

Trương Vinh Phương hiểu rất rõ, chỉ trốn ở trong hốc cây thì vẫn có thể gặp nguy hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương tìm ra.

Biện pháp duy nhất, chính là… viện binh.

Đương nhiên hắn có thể chuồn thẳng luôn, nhưng vì sao hắn lại được cất nhắc cơ chứ? Chính là vì Tiêu Dung muốn hắn nhắc nhở Tiêu Thanh Anh.

Bởi vì cái nghĩa mà hắn thể hiện ra.

Thế nên Tiêu Thanh Anh xảy ra chuyện mà hắn lại chẳng sứt mẻ gì, chắc chắn Tiêu Dung sẽ không bỏ qua cho Trương Vinh Phương.

Thế nên để đề phòng, lần này trước khi ra ngoài hắn đã hẹn với người khác rồi.

Chạy thẳng một mạch, Trương Vinh Phương nhanh chóng đi đến nơi có địa thế cao hơn một chút. Hắn đứng trên một tảng đá, lấy ống trúc hình trụ từ trong bao quần áo ra.

Sau đó Trương Vinh Phương lại cấp tốc lấy đá đánh lửa, chà mạnh nó vào nhau tạo thành tia lửa, đốt ngòi nổ của ống trúc.

Xoẹt!

Ngòi nổ lập tức bùng cháy, rất nhanh đã đến lúc cháy tới phần gốc. Trương Vinh Phong giơ ống trúc, nhắm thẳng lên trời.

Chỉ thấy ống trúc vang lên tiếng viu, ánh lửa màu vàng bùng lên, sau đó một chùm sáng đỏ nổ tung phía trên mấy ngọn cây.

Bùm!

Ánh lửa vàng rực theo tiếng pháo nổ cực lớn nhanh chóng lan rộng phía trên rừng cây.

Bên ngoài mấy trăm mét, hai bóng người đã chờ lâu lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía pháo hoa nổ tung.

“Quả nhiên là đã xảy ra chuyện! Đi!”

Hai người không nói nhiều, mỗi người nhấc một thanh đao lên rồi nhanh chóng lao về phía pháo hoa nổ.

Bên trong hốc cây, Tiêu Thanh Anh rụt người lại, hơi hơi phát run.

Nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Tiếng kêu thảm thiết của Trương Khắc lúc trước đến giờ vẫn khiến nàng rét run cả người.

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo rền vang khiến trong lòng Tiêu Thanh Anh lập tức có thêm một tia hi vọng.

“Là ống trúc truyền tin của phụ thân!” Sắc mặt Tiêu Thanh Anh ổn định hơn một chút, tiếp tục yên lặng chờ đợi.

“Người của phụ thân nhất định sẽ tới cứu ta!”

Hai tay Tiêu Thanh Anh ôm chặt lấy cơ thể, mắt thì không ngừng nhìn qua khe hở, quan sát tình hình bên ngoài hốc cây.

Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

“Là ống trúc truyền tin, động tác nhanh lên chút. Người của Thanh Hòa Cung sắp đến rồi đấy!” giọng nam sang sảng vội la lên.

“Ta tìm bên này!”

“Chia nhau ra. Sau 50 hơi thở, dù có tìm được hay không cũng phải tự rời đi rồi tập hợp ở chỗ cũ!”

“Rõ!”

Mấy người đồng thanh đáp lại, trong giọng điệu rõ ràng là có khẩu âm của người miền Bắc.

Tiêu Thanh Anh không dám lên tiếng. Nàng đợi mãi cho đến khi tiếng bước chân nhanh chóng đi xa, hoàn toàn biến mất không nghe thấy gì nữa thì mới dám thở hắt ra một hơi.

Lại đợi 10 hơi thở, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nam đã cố tình đè thấp.

“Tiểu Anh sư muội, ngươi ở đâu? Mau ra đây, người xấu đã đi rồi!”

Giọng nói rất quen thuộc, rõ ràng là giọng của Trần Vô Ưu sư huynh.

Tiêu Thanh Anh tỉ mỉ phân biệt, xác định người tới thật sự là Trần Vô Ưu sư huynh, trong lòng nàng lập tức thấy thả lỏng hơn nhiều.

Đang định xông ra khỏi hốc cây, Tiêu Thanh Anh chợt nhớ tới lời dặn dò của Trương Vinh Phương.

“Tỷ ở lại đây nhé. Tuyệt đối đừng lên tiếng, cũng đừng đi ra! Ai gọi cũng đừng đi ra, cho dù là Trần Vô Ưu sư huynh thì cũng đừng ra!”

Tiêu Thanh Anh bỗng khựng lại, trong lòng không ngừng nghiêng ngả giữa Trần Vô Ưu sư huynh và Trương Vinh Phương.

Thế nhưng so với Trương Vinh Phương còn xa lạ, độ tín nhiệm nàng dành cho Trần Vô Ưu sư huynh dịu dàng anh tuấn chắc chắn là lớn hơn nhiều rồi.

Tiêu Thanh Anh nhanh chóng quyết định, không do dự nữa. Nàng lao ra hốc cây, phóng về phía phát ra tiếng nói của Trần Vô Ưu.

“Ta ở đây, Vô Ưu ca ca!” Tiêu Thanh Anh vừa chạy vừa kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK