Ngược lại, lối đi hắn nhìn thấy trước khi tiến vào Thái Hư đó, lại cho hắn một cảm giác kỳ dị không thể giải thích được. Cho nên, hắn rất muốn quay lại nhìn xem. “Không muốn ở chỗ này của ta nữa sao?” Bạch Lân mở hai tay ra, lộ ra vẻ mặt mập mờ. “Ở đây, ta có thể sắp xếp các loại cuộc sống mà ngươi muốn cho ngươi~~ Ví dụ như để mười Thiên Nữ chơi… trò… chơi… với… ngươi~~~” “Già còn háo sắc.” Trương Vinh Phương không có gì để nói: “Trở về đi.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.