Mục lục
Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Trương Vinh Phương vốn định thông qua điểm thuộc tính để gia tăng thực lực, trong một thời gian ngắn có thể thông qua khảo hạch phẩm cấp để kiếm tạm một chức vụ nào đấy.

Thật không ngờ...

Thân là Man tộc, ít nhất phải Nhị Phẩm mới có thể nhận được chức vụ...

Hơn nữa coi như cấp bậc có tăng lên thì vẫn phải làm người tùy tùng, hộ vệ...

Áp bức dân tộc đến mức này, chẳng trách bên ngoài lại có người phất cờ khởi nghĩa.

Trong thoáng chốc, Trương Vinh Phương vô thức thất thần.

Cũng may là hắn còn nhớ che giấu tiến độ của bản thân, cố gắng thể hiện ra trình độ ngang ngang với lúc trước, chỉ tiến bộ hơn một chút.

Mà Đổng Đại Phương cũng chỉ mới Nhập Môn, hoàn toàn không nhìn ra Nhạc Hình Phù của đối phương có gì khác lạ.

Sau khi đối luyện xong, mấy người tiến đến, cùng lau bớt mồ hôi, uống nước bổ sung.

Phía xa xa cạnh ngọn núi, mặt trời đang chậm rãi lên cao. Ánh nắng rọi sáng tầng mây cùng lớp sương mù, dường như toàn bộ phạm vi xung quanh Thanh Hòa Cung đều bị bao phủ ở một vùng kim hồng rực rỡ.

"Đại Phương, huynh nói xem. Những người có phẩm cấp cao ngất kia, rốt cuộc thì họ lợi hại đến mức nào?" Trương Vinh Phương luôn có ham muốn biết rõ điểm này.

Từ sau sự kiện đạp thanh, mỗi lần luyện võ hắn đều sẽ vô thức hồi tưởng lại dáng vẻ trán đầy mồ hôi lúc vừa chiến đấu xong của Tiêu Dung.

Bình thường cao thủ đã Nhập Phẩm sẽ không tới mấy đạo trường tập võ thế này. Bọn họ thường tìm một nơi riêng tư, một mình luyện tập.

"Ta nghe nói con người sau khi Nhập Phẩm, Dưỡng Huyết, Rèn Gân xong thì khí lực đều lớn hơn chúng ta rất nhiều. Da thịt cũng cứng rắn hơn một chút, giống như được phủ một lớp da trâu lên vậy đó." Đổng Đại Phương trả lời.

“Một khi thật sự phải đối đầu với cao thủ đã Nhập Phẩm mà trong tay không có vũ khí sắc bén, chỉ cần chiêu thức không chênh lệch quá lớn thì có thể trốn được là phải trốn ngay. Nếu không trốn được thì phải tìm kiếm, trang bị vũ khí mới có thể thử ứng chiến một lần.” Một giọng nói khác bỗng truyền tới.

Mấy người Trương Vinh phương nghe tiếng nhìn lại thì thấy không biết từ lúc nào, một đạo nhân cao lớn đã đứng bên cạnh mình, nói chuyện như kiểu mọi người đều quá quen thuộc rồi.

"Trương Tân Thái sư huynh?" Trương Vinh Phương lập tức sững người.

Người này rõ ràng là vị Nhị Phẩm sư huynh mà hắn đã gặp trong lần tụ hội trước.

Mấy người Đổng Đại Phương cũng vội vàng đứng dậy ôm quyền hành lễ. Thỉnh thoảng Trương Tân Thái cũng sẽ lại đây trò chuyện với Trương Vinh Phương, bọn họ đã từng gặp qua rồi.

"Lát nữa, đợt tuần tra buổi chiều, ta thấy trong danh sách có tên ngươi. Vừa định chọn ngươi vào đội, ai ngờ lại có người chọn trước lâu rồi.” Trương Tân Thái bất đắc dĩ nói.

"Sư huynh cần gì phải nói như vậy, là ta không có phúc khí này." Trương Vinh Phương kinh ngạc nói.

"Thật ra muốn biết võ công mạnh hay yếu, cái chính là xét ở hai điểm: mức độ mạnh yếu võ công của bản thân và cảnh giới, kinh nghiệm thực chiến của ngươi cao hay thấp.” Trương Tân Thái cười nói.

Hắn xốc vạt đạo bào lên, bày ra Nhạc Hình Phù thức mở đầu — Điểm Thanh Phong.

"Đến thử xem?"

"Cầu còn không được!" Trương Vinh Phương vui vẻ nói. "Mời sư huynh chỉ điểm."

Trương Vinh Phương không chút do dự, hắn vừa tiến đã đánh ra một chiêu Sơn Nhạc Hoành Phi.

Chiêu thức này chủ yếu là tấn công vào lồng ngực, động tác giống như trên bức tranh đột nhiên lại xuất hiện nét bút kéo ngang ra, để lại một vết mực lớn.

"Khá lắm!" Trương Tân Thái hơi kinh ngạc, độ thuần thục của chiêu thức này không tồi đâu.

“Trong thực chiến, độ thuần thục kín kẽ của võ công là điều quan trọng nhất. Nếu võ công bản thân đầy sơ hở, ngươi lại dùng nó để đối chiến với người khác thì trừ khi tốc độ của ngươi nhanh hơn đối phương cực nhiều, nếu không thì chẳng được mấy hiệp đã bị đánh chết rồi.”

Trương Tân Thái vừa ra chiêu ngăn cản Trương Vinh Phương vừa dùng động tác tự nhiên giống như ẩn chứa một loại nhịp điệu nào đó để đánh trả.

“Mức độ nắm giữ võ công càng thấp thì càng nhiều sơ hở, mức độ càng cao sơ hở càng ít. Kinh nghiệm thực chiến cao cũng có thể giảm bớt sơ hở. Cho nên người cùng tông môn so tài, cảnh giới càng khác biệt thì sẽ phân chia thắng bại càng nhanh.”

Trương Tân Thái nhẹ nhàng vòng ra phía sau Trương Vinh Phương rồi đánh ra một chưởng, nhắm thẳng vào chính giữa lưng đối phương.

"Chiêu vừa rồi ngươi đã để lộ ra sơ hở quá lớn, cho nên ngươi đã chết một lần rồi.”

Trương Vinh Phương lập tức hiểu rõ vấn đề.

Đến giờ mới được ba chiêu...

Hắn lùi lại ôm quyền, thở hổn hển mấy hơi.

"Đa tạ sư huynh chỉ điểm."

Trương Vinh Phương ngừng lại một nhịp, sau đó nói tiếp:

"Nói như vậy, nhìn từ góc độ của sư huynh thì võ công mới là mấu chốt của tất cả vấn đề ư?"

Thế giới này vẫn luôn rất say mê võ công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK