Sau đó hắn thay một bộ quần áo khác rồi lau dọn sơ căn phòng. Mọi việc xong xuôi, thấy vẫn còn ít thời gian nên Trương Vinh Phương định nghỉ ngơi thêm một lát. Cốc! Cốc! Cốc! “Trương sư huynh, phòng thư tín có bọc đồ của huynh kìa.” “Đồ của ta á?” Trương Vinh Phương sửng sốt. Từ sau khi tiếp nhận thân thể này hắn cũng có làm gì đâu nhỉ? Cũng không còn bản lĩnh gửi bản thảo từ khúc cho gánh hát Câu Lan nữa. Ai sẽ gửi thư cho hắn chứ? Trong lòng có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.