Giọng nói của Trương Vinh Phương giống như một tia hy vọng, khiến cho nàng đang trong lúc tuyệt vọng, chợt thấy một chút ánh sáng. "Ưm.... !!" Nàng cố hết sức mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh. Nhưng hiệu quả của mê dược quá mạnh khiến nàng chỉ có thể rên lên một tiếng nhỏ. m thanh này hoàn toàn không đáng kể trong tiếng kêu của đòn gánh và tiếng bước chân của hai người đạo nhân. “Cứu… Cứu… ta!” Tiêu Thanh Anh điên cuồng dùng sức kêu.. Thật tiếc, giọng nói của nàng căn bản...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.