Mặc dù mọi người không dám quang minh chính đại nhìn nhưng đều vểnh tai lên nghe trộm. Trương Vinh Phương nhìn Vĩnh Hương, không nói nhảm nữa. Ngay từ vừa rồi, hắn đã đoán được sẽ có khả năng này. Bây giờ chỉ là xác nhận mà thôi. “Bần đạo làm sao có thể có ý kiến được. Vậy thì, xin đa tạ quận chúa đã nói cho ta biết.” Hắn không dừng lại, xoay người rời đi. Bây giờ nếu như đã nhìn ra tính khí cá tính của Vĩnh Hương này, nói thêm nữa cũng vô ích....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.