"Ánh sáng?" Trương Vinh Phương nhíu mày: "Ánh sáng màu vàng á?" Thứ hắn liên tưởng đến đầu tiên chính là mặt trời. "Không phải, màu xanh nhạt." Ánh mắt Nguyệt Thần lộ ra vẻ ôn hòa nhè nhẹ: "Ánh sáng màu xanh nhạt." Ông ta nhắm mắt lại, giống như đang nhớ lại. "Cực kỳ lâu trước đây." "Màn trời đã từng bị phá vỡ ra một lỗ hổng." "Ánh sáng kia chiếu xuống từ lỗ hổng ấy, chiếu sáng rất nhiều người." "Chỉ là ánh trăng chiếu xuống thôi?" Trương Vinh Phương hỏi. "Ta không biết." Nguyệt Thần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.