Chẳng qua như vậy cũng tốt. Có ở lại cái đạo cung vứt đi này cũng chẳng thể nhìn thấy còn đường phía trước. Hắn vẫn luôn có chút lấn cấn, không hạ quyết tâm được. bây giờ thì hay rồi, không còn chút dây mơ rễ má nào, có thể dứt khoát rời đi rồi. Trương Vinh Phương xoay người, đứng ở ngưỡng cửa, lần cuối cùng khom người thi lễ. "Đệ tử tuân mệnh." Thi lễ xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi. Không lâu sau, bóng dáng Trương Vinh Phương đã biến mất trong màn đêm....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.