“Đây là nơi ta từng sinh sống ẩn cư, yên tĩnh xinh đẹp lắm phải không?” Bạch Lân thở dài: “Đáng tiếc. Sau đó dần dần, ta đã quên mất sự yên bình lúc đó. Bị tín đồ trói buộc nên hơi mất đi bản tính. Nói thật, nếu không gặp được ngươi, lấy được sức mạnh mở rộng Thái Hư từ trên người ngươi. Ta sợ mình sẽ tiếp tục chìm đắm trong khoái cảm hút tủy não, không cách nào tự kiềm chế.” Bà ta nhìn Trương Vinh Phương, chiều cao vừa vặn bằng nhau. “Ở nơi này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.