Hai bên vách tường còn lưu lại không ít lỗ thủng do đoản mâu đâm xuyên, mặt đất cũng có mùi máu tanh nhàn nhạt, rất rõ ràng nơi này cũng từng diễn ra rất nhiều trận chém giết. “Đã không còn người nào sống sót nữa rồi.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu, quay người lại lần nữa hóa thành huyết ảnh rồi xông ra khỏi đạo quán, trở về theo hướng ban đầu. “Ngươi muốn đi đâu?” Bạch Lân nói. “Trở lại Vu Sơn, Diệp Bạch là công chúa Thiên Diệp, có lẽ có thể biết chút gì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.