Tường, mặt đất, bàn, tất cả đều là trúc. Ngay cả ấm trà chén trà, cũng được bao một tầng trúc ở bên ngoài. Trương Vinh Phương cởi giày, chỉ mang vớ đi vào, tức khắc ngửi thấy được một mùi trúc thơm ngát thoang thoảng. Hắn đi tới bên cạnh bồ đoàn, ngồi quỳ xuống, lúc này hai mắt mới nhìn kỹ Trương Vân Khải phía đối diện. Lúc này Trương Vân Khải đã gọi xong nước trà mình cần, khiến tiểu cô nương đóng cửa lại. Trong phòng an tĩnh lại. "Xin lỗi, đợi lâu rồi." Trương Vân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.