“Đã muộn rồi, tại hạ cũng cáo từ trước.” Trương Vinh Phương không để bụng, đi theo hướng rời đi. Nơi này xem như là phía bên ngoài một bên khác của Nguyện Nữ hạp, thường hay có người bị tiếng của dòng suối thu hút đi vào để lấy nước, gặp được người cũng là điều bình thường. Hắn cũng không để ý lắm. “Cáo từ.” Mộc Lê vương cũng ôm quyền. Ông ta nhìn Trương Vinh Phương đạp bước đi về phía xa, cảm thấy tràn đầy cảm xúc. Cuối cùng, vẫn không lên tiếng hỏi về chuyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.