Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011 Bí mật của Tiểu Bảo Nhi 2

“Keng!”

Tiếng va chạm vô cùng kịch liệt truyền đến, lập tức, vị cường giả Yêu tộc này lộ ra vẻ mặt đáng sợ.

Kiếm quang đánh úp lại, có một cỗ lực lượng rất lớn đánh vào cơ thể ông ta.

“Phụt!”

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể quay cuồng, ngay sau sắc mặt vị cường giả này trắng bệch, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.

“Sao có thể mạnh như vậy?”

Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt lại tràn đầy sợ hãi, lực công kích của Diệp Tinh ít nhất cũng gấp đôi ông ta.

Nhưng không đợi ông ta phản ứng, đạo kiếm quang thứ hai đã đánh úp lại. Vẻ mặt Diệp Tinh lạnh nhạt, ra tay vô tình.

Trên thực tế, nếu là lúc trước thì hắn rất khó giết được vị cường giả Yêu tộc này, nhưng sau khi đạt được bảo vật Huyết Thử Xỉ có thuộc tính phụ kia của Cự Thử, đã khiến cho lực công kích của hắn được xếp vào hàng đầu trong thế giới ảo.

Vài phút sau, dù cho trong lòng vị cường giả Yêu tộc này có bao nhiêu không cam tâm, thì ông ta vẫn bị Diệp Tinh đánh chết.

Ong…

Dao động hiện lên, ngay sau đó, trên người cường giả Yêu tộc hiện lên ba viên tinh thạch màu trắng lại còn có một quang đoàn.

Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên thu hồi, sau đó, quang đoàn tan biến hiện ra vật bên trong.

“Giày Lưu Vân: Tăng 3 tốc độ”.

“Chẳng lẽ Tiểu Bảo Nhi muốn đổi giày Lưu Vân này?” Diệp Tinh nghĩ thầm trong lòng.

Tốc độ của hắn đã đạt tới 4, nên đôi giày đen này cũng không có tác dụng gì với hắn.

Nhìn cô bé đứng ngơ ngác đằng xa, Diệp Tinh tiến đến, cười gọi: “Bảo Nhi”

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Tinh, cô bé giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tinh rồi hỏi: “Sao ngươi biết ta tên là Bảo Nhi vậy?”

Diệp Tinh bất đắc dĩ, cô bé trước mặt này dễ quên vậy sao?

Hắn suy nghĩ một chút, đáp: “Không phải một tháng trước người vừa đổi áo giáp trắng của ta sao? Dùng hai điểm ảo trắng để đổi đó”.

Cô bé nhìn Diệp Tinh rồi nghiêng đầu suy tư, qua vài giây, khả năng là đã nhớ ra nên nỗi sợ hãi trong mắt đã tan đi rất nhiều, cô vui vẻ nói: “Thúc thúc, thì ra là ngươi nha”.

Hình như việc nhớ ra Diệp Tinh là ai khiến cô bé rất vui.

“Khả năng trí nhớ của cô bé không được tốt lắm”. Diệp Tinh nghĩ thầm.

Hắn đưa đôi giày đen trong tay cho cô, cười nói: “Cho ngươi này”.

“Cho ta sao?” Tiểu Bảo Nhi sửng sốt, ngây ngốc nhìn Diệp Tinh.

Cô biết mọi người rất cần mấy thứ này, phải trả điểm ảo thì họ mới đưa cho.

“Đúng vậy, ta không cần cái này.” Diệp Tinh cười cười, làm bảo vật cánh chim sau lưng lay động, cái này cũng có thể gia tăng tốc độ.

Hắn đưa giày qua cho cô.

Tiểu Bảo Nhi ngơ ngác nhận lấy, nhưng sau đó đã khôi phục lại, lễ phép nói: “Cảm ơn thúc thúc”.

Diệp Tinh cười, hắn không để ý đến cô bé nữa, mà là nhìn về phía dị thú giống báo hung dữ cách đó không xa, khả năng lúc này yêu thú báo đang đi tuần tra lãnh địa của mình.

“Đi thôi! Thử xem thực lực của loài báo hung dữ này thế nào!” Bóng dáng Diệp Tinh vừa động, nhanh chóng tiến lên.

“Rống!”

Tức khắc yêu thú báo nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng vọt tới.

Thực lực của con yêu thú báo này mạnh hơn Cự Thử rất nhiều, phương diện lực công kích xấp xỉ Diệp Tinh, tốc độ và phòng ngự của nó lại càng vượt xa nên hiển nhiên Diệp Tinh không phải đối thủ của nó.

“Tuy lực công kích của ta đã tăng lên rất nhiều, nhưng những mặt khác còn quá yếu”. Diệp Tinh lắc đầu.

Trình độ phòng ngự và tốc độ của hắn hiện tại phỏng chừng chỉ là trung bình đối với vô số cường giả trong thế giới ảo.

Nếu gặp phải sinh mệnh có tốc độ nhanh trong thế giới ảo thì thậm chí hắn còn không thể chạm tới những sinh mệnh này.

Dù sao tốc độ nhanh sẽ chiếm được ưu thế.

Tuy sinh vật trong thế giới ảo này rất ngốc, cho dù đã bị thương nặng vẫn không sợ chết là dũng mãnh lao tới như cũ, nhưng chúng có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

“Bảo Nhi, ngươi còn chưa đi sao?” Rời khỏi lãnh địa của yêu thú báo, Diệp Tinh nhìn cô bé đứng ngơ ngác cách đó không xa, không khỏi bật cười, hỏi.

Lúc này, ánh mắt của Tiểu Bảo Nhi lại đang nhìn về nơi xa.

Nơi đó có mấy con thỏ trắng mắt đỏ hoảng loạn kêu la, lúc này đang có một cường giả Nhân tộc đang chiến đấu với chúng.

Cuối cùng những con thỏ trắng đó đã bị vị cường giả Nhân tộc kia đánh chết hết nhưng lại không xuất hiện bất cứ điểm ảo hay bảo vật gì.

“Mẹ kiếp, đánh không công”. Sắc mặt vì cường giả Nhân tộc đó rất khó coi, bất mãn rời đi.

Lần đánh đầu tiên mà không đạt được bảo vật thì xác suất những lần tiếp theo sẽ càng ngày càng thấp.

Sau khi vị kia rời đi vài giây, những con thỏ trắng đó đều sống lại, tiếp tục nhàn nhã tản bộ.

Thấy cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm, Diệp Tinh không kìm được cũng nhìn một hồi.

Hai mươi mấy ngày trước hắn đã từng đánh chết đám thỏ đó, nhưng cũng không đạt được món bảo vật nào.

“Thúc thúc”. Tiểu Bảo Nhi nghe được tiếng gọi vừa nãy của Diệp Tinh, bỗng nhiên nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi có thể không nói cho người khác biết được không?”

Ánh nhìn chăm chú của cô bé làm Diệp Tinh cảm thấy có chút quen thuộc. Nghe âm thanh và giọng điệu của cô, hắn có thể tưởng tượng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lúc này tràn ngập căng thẳng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.
Chương 1012 Năng lực mạnh mẽ của Tiểu Bảo Nhi!

“Được thôi, ta sẽ không nói cho người khác.” Diệp Tinh cười, đáp.

Cô bé ngước lên nhìn Diệp Tinh rồi nói nhỏ: “Trong cơ thể con thỏ thứ ba bên trái trên cỏ kia có một hạt châu nhỏ”.

“Hạt châu?” Nghe vậy, Diệp Tinh sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại cô bé.

“Ừ. Nhưng mà rất khó lấy được quả cầu ấy, ta còn không đuổi kịp những con thỏ đó”. Tiểu Bảo Nhi tủi thân nói.

Diệp Tinh nhìn cô bé trước mắt này, tin tức Tiểu Bảo Nhi vừa nói ra thực đáng sợ.

Có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể con thỏ, nghĩ lại cũng thấy không thể nào.

Nhưng lúc trước Diệp Tinh xác thật nhìn thấy cô bé chuyên đuổi theo một con thỏ.

“Bảo Nhi, bây giờ ta đi thử một chút, ngươi đứng ở chỗ này chờ ta được không?” Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng Diệp Tinh vẫn cười nói.

“Ừ”. Tiểu Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Vút!

Ngay lập tức, Diệp Tinh bay vút đến gần đàn thỏ trắng kia.

Mấy con thỏ trắng thấy kẻ xâm nhập Diệp Tinh, tức khắc, đôi mắt đỏ bừng lao lên.

Diệp Tinh không thèm quan tâm tới những thứ khác, hắn nhìn chằm chằm vào con thỏ mà Tiểu Bảo Nhi nói, huy động kiếm Kinh Cức trong tay, ngay sau đó con thỏ trắng kia đã trực tiếp tử vong.

Thấy con thỏ đã chết Diệp Tinh lại rời khỏi lãnh địa của bầy thỏ.

Đám thỏ thấy không còn kẻ xâm nhập trong lãnh thổ của mình nữa lập tức trở lại dáng vẻ nhàn nhã tản bộ ban đầu.

“Không có gì xuất hiện?” Diệp Tinh nhìn con thỏ trắng đã chết kia, hiển nhiên là không có bất cứ vật gì xuất hiện.

Tuy là như thế, nhưng Diệp Tinh vẫn chờ đợi, vài giây sau, con thỏ trắng đó sống lại.

Con thỏ này vừa mới đứng dậy, chợt một bóng người lại nhảy đến, kiếm quang xẹt qua cơ thể nhỏ, tức khắc thi thể nó rơi xuống trên đất.

Thỏ trắng nhỏ: “o(╥﹏╥)o”

Vài giây sau thỏ trắng lại lần nữa sống lại, và nó lại tiếp tục bị Diệp Tinh đánh chết.

Cứ như vậy sống lại rồi lại bị đánh chết mười ba lần, nó lại tiếp tục không cam lòng mà ngã xuống.

Những con thỏ khác đã chết lặng trước cảnh đấy chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Tinh rồi lại tiếp tục nhàn nhã đi dạo.

Kẻ xâm nhập này vừa xông vào lãnh địa đã chạy ra ngay, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ lười không thèm công kích.

Ong…

Bỗng nhiên, trên thi thể con thỏ bị Diệp Tinh nhằm vào giết mười mấy lần đã hoài nghi cuộc sống này chợt xuất hiện một đạo ánh sáng, có một quang đoàn xuất hiện, trong quang đoàn đó, mơ hồ có một quả cầu.

“Xuất hiện!” Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, nắm quang đoàn này trong tay.

Nháy mắt, một quả cầu nhỏ xuất hiện.

“Thổ Hồn Châu: Vĩnh cửu gia tăng 3 lực phòng ngự.”

Trong nháy mắt, Diệp Tinh đã biết được một ít tin tức.

“Trời ạ, thế mà lại là báo vật có thuộc tính phụ!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút khiếp sợ.

Bảo vật có thêm thuộc tính rất khó có được, lúc trước hắn đạt được Huyết Thử Xỉ đã là vận khí bạo liệt, hiện tại lại được thêm một cái.

Nhưng mà, có thể đạt được cái này là do một cô bé.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi rõ ràng có một tia khiếp sợ.

“Bảo Nhi thật sự có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể thỏ trắng!”

Có thể được đến bảo vật trong thế giới ảo đều là tùy cơ, bởi vì không ai biết rốt cuộc bảo vật ở nơi nào, được đến đều là do vận khí của bản thân.

Vận khí tốt thì đánh chết một con sinh vật trong thế giới ảo sẽ trực tiếp đạt được bảo vật.

Vận khí không tốt thì dù đánh như thế nào cũng không chiếm được gì.

Giống như là bây giờ, trong cơ thể những con thỏ trắng này có một viên bảo vật có thêm thuộc tính phòng ngự trân quý, nhưng rất nhiều cường giả lại không chiếm được.

“Thúc thúc, ngươi thật là lợi hại nha” Nhìn thấy Diệp Tinh được đến hạt châu mà mình nhìn thấy, trong mắt cô bé tỏa ra vui sướng, vội vàng chạy tới bên người Diệp Tinh.

“Bảo Nhi, hạt châu này” Diệp Tinh nhìn về phía cô bé đang muốn nói cái gì.

“Thúc thúc, hạt châu này là của ngươi, ngươi đã cho Bảo Nhi đôi giày màu đen này rồi.” Tiểu nữ hài vội vàng nói.

“Vậy được rồi.” Diệp Tinh gật gật đầu, nhanh chóng đem này thổ hồn châu trang bị thượng.

Tộc: Huyễn tộc (Bất Tử Cảnh bình thường)

Lực lượng: 10 (Kiếm Kinh Cức + Huyết Thử Xỉ)

Phòng ngự: 7 (Giáp Mộc Thích + Thổ Hồn Châu)

Tốc độ: 4 (Phi Viễn Vũ Dực)

Sau khi trang bị Thổ Hồn Châu, phòng ngự của hắn trực tiếp biến thành 7, tăng gần gấp đôi.

Nhìn cô bé trước mặt, trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ, không thể đối xử với cô bé như những đứa nhỏ bình thường khác được.

Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Bảo Nhi, ngoại trừ có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể thỏ trắng thì ngươi còn nhìn thấy ở những nơi khác sao?”

“Có thể nha”. Cô bé nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta đều có thể nhìn thấy bảo vật, ví dụ như những con chó có một sừng trên đầu đó, trong cơ thể một con có một thanh trường kiếm, trong cơ thể một con có một bộ mũ giáp, còn có trong cơ thể ba con có điểm ảo trắng.”

Tiểu Bảo Nhi chỉ vào đám chó kỳ dị có một cái sừng trên đầu đằng xa kia.

Nói tới đây, cô bé lại cảm thấy rất tủi thân: “Tuy Bảo Nhi có thể cảm nhận được, nhưng lại không lấy được.”

Cô không biết chiến đấu, ngay cả việc đuổi theo những con vật nhỏ cũng không làm được.

“Đều có thể nhìn thấy sao?” Trong mắt Diếp Tinh có quang mang dao động.
Chương 1013 Bán

Khái niệm này có nghĩa là gì?

Những cường giả khác đánh chết những sinh mệnh trong thế giới ảo là vì muốn được đến bảo vật trong cơ thể chúng, nhưng gần chín phần đều không được gì, phần lớn sinh vật không bảo vật trong cơ thể nên dù đánh như thế nào cũng chỉ là vô dụng.

Chỉ có một nhóm nhỏ sinh vật thực sự có bảo vật trong cơ thể, nhưng muốn lấy được thì cũng phải tùy vào xác suất.

Lúc nãy, Diệp Tinh đánh chết con thỏ kia mười ba lần thì Thổ Hồn Châu mới xuất hiện.

Khả năng những cường giả khác mới đánh chết một lần mà không thấy có bảo vật hiện ra nên trực tiếp rời đi, mà không hề tiếp tục đánh.

Nếu năng lực của Tiểu Bảo Nhi bị tiết lộ, chắc chắn cả thế giới ảo đều sôi trào.

Bởi vì người khác tìm bảo vật đều là bằng vận khí, nhưng Tiểu Bảo Nhi lại biết bảo vật ở đâu.

Chỉ cần có năng lực đánh chết sinh mệnh trong thế giới ảo có bảo vật trong cơ thể, dù xác suất nó xuất hiện chỉ có một phần trăm, cùng lắm thì liên tục đánh chết một trăm lần, sớm hay muộn thì bảo vật cũng sẽ tuôn ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tinh nóng lên.

Hắn nhìn cô bé, mỉm cười nói: “Bảo Nhi, ngươi không lấy được những bảo vật đó nhưng lại có người có thể lấy được.”

“A?” Cô bé ngây người nhìn Diệp Tinh, hỏi: “Ai vậy?”

Trong mắt cô tràn đầy vẻ hoang mang.

“Chính là ta”. Diệp Tinh nở một nụ cười mà hắn cho là rất ôn hòa.

Nghe đồn trong thế giới ảo này, nếu tích lũy điểm ảo đến một trình độ nhất định có khả năng sẽ đạt được thiên địa linh vật. Vậy nên hắn cũng vô cùng khát vọng.

Hiện tại gặp phải “NPC” Bảo Nhi thần bí, thậm chí có thể liếc mắt một cái là nhìn ra vị trí bảo vật, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua.

Cô bé rất có thiện cảm với Diệp Tinh, bằng không lúc trước sao cô có thể nói bí mật mình có thể nhìn thấy bảo vật với Diệp Tinh.

Tâm trạng của Diệp Tinh lúc này cũng vô cùng vui sướng. May mắn lúc trước hắn ra tay giúp đỡ nên giờ mới phát hiện ra điểm đặc biệt của Tiểu Bảo Nhi.

“Đi thôi, Bảo Nhi.” Diệp Tinh cười nói.

Hắn dẫn theo Bảo Nhi đi đến gần chỗ có yêu thú chó một sừng, hắn nhanh chóng vọt lên.

“Gâu gâu gâu!”

Nhìn thấy Diệp Tinh tiến đến, những con yêu thú chó đó lập tức xông lên, đôi mắt của chúng đỏ đậm, tất cả đều dũng mãnh không sợ chết.

Tuy có mười mấy con, nhưng Diệp Tinh lại chỉ nhìn chằm chằm vào năm con.

Tiểu Bảo Nhi nói trong cơ thể của năm con đó có một thanh kiếm, một cái mũ sắt, còn có điểm ảo trắng, còn những con khác thì dù đánh chết chúng hàng vạn lần cũng không thể lấy được bảo vật nên tự nhiên Diệp Tinh sẽ không lãng phí thời gian với chúng nó.

Vút! Vút!

Huy động kiếm Kinh Cức trong tay, năm con yêu thú chó này nhanh chóng bị Diệp Tinh đánh chết, ngay sau đó, Diệp Tinh rời khỏi lãnh địa của chúng.

“Gâu gâu gâu!”

Các yêu thú chó khác đang giận dữ sủa to chợt thấy không còn tung tích của Diệp Tinh trong lãnh địa, nghi hoặc mà nhìn quan sát một lát rồi lại phân tán ra.

“Trí tuệ thật đúng là thấp.” Diệp Tinh cảm thán.

Chỉ có tiến vào lãnh địa của những sinh mệnh thì mới có thể bị công kích, một khi rời khỏi, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì.

Trên thực tế việc này có tác dụng đảm bảo mọi người sẽ không dễ bị tử vong. Nói cách khác nếu tiến vào lãnh địa của một sinh mệnh cường đại trong thế giới ảo, một khi đánh không lại mà luôn bị đuổi giết không ngừng thì rất dễ ngã xuống.

Ong…

Lát sau, có một đạo quang đoàn bay ra từ cơ thể của một trong năm con yêu thú có một sừng kia. Đó là một viên tinh thạch màu trắng.

“Điểm ảo?” Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, cầm chặt nó trong tay, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

“Oa, thúc thúc ngươi thật lợi hại”.

Thấy Diệp Tinh lấy được một điểm ảo, Tiểu Bảo Nhi đứng cách đó không xa hoan hô đầy hưng phấn.

Diệp Tinh thu hồi điểm ảo, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào lãnh địa yêu thú chó một sừng kia.

Vài giây sau, năm con yêu thú chó kia sống lại.

Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, lại nhanh chóng tiến vào địa, đánh chết chúng.

“Gâu gâu gâu!”

Đám yêu thú chó đang tản bộ chợt thấy Diệp Tinh trở lại, chúng sủa lên và nhanh chóng xông lên.

Rất nhanh Diệp Tinh đã đánh xong.

Lần này không có đồ vật gì tuôn ra.

Diệp Tinh vẫn bình tĩnh như trước, tâm tình không hề dao động, hắn yên lặng chờ đợi.

Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư.

Mãi cho đến lần thứ tám, trên người một con yêu thú chó bị đánh chết có một đạo quang đoàn bay ra, trong quang đoàn đó là một thanh kiếm màu trắng.

“Xuất hiện!”

Trong lòng Diệp Tinh ngập tràn vui sướng, hắn nắm lấy trường kiếm, ngay lập tức, có một cỗ thông tin xuất hiện trong đầu hắn.

“Kiếm Trường Bạch, tăng 4 công kích”.

“Vậy mà có thể tăng 4 công kích?” Nhìn trường kiếm trong tay, trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia kinh ngạc.

Bình thường thì sinh mệnh càng mạnh mới có thể cho ra binh khí càng tốt, thực lực của những sinh mệnh giống chó này còn thấp hơn Bất Tử Cảnh, thế mà lại cho ra binh khí này.

Nhưng niềm vui sướng vẫn chiếm đa số.

Hắn nhanh chóng cất trường kiếm đi, sau đó lại tiếp tục công cuộc đánh chết.

Lúc này đây, hắn đánh chết mấy con yêu thú chó tổng cộng hai mươi ba lần, nhiều đến mức suýt làm chúng nó hoài nghi cuộc đời, rốt cuộc, tất cả đồ đạc đều bị tuôn ra hết.

“Trường kiếm gia tăng 4 công kích, mũ sắt gia tăng 4 phòng ngự, còn có hai điểm ảo, bảo vật trên người những sinh mệnh giống chó này thật là nhiều.”

Diệp Tinh vui sướng trong lòng, kiểm kê thu hoạch của mình.

Đánh chết hai mươi ba lần, nghe thì nhiều nhưng là chỉ tiêu vài phút ngắn ngủi của hắn mà thôi.
Chương 1014 Gương mặt giống nhau 1

Rời khỏi mảnh lãnh địa kia, Diệp Tinh đi tới bên cạnh cô bé.

“Thúc thúc, nhiều bảo vật như vậy đều bị ngươi lấy được, ngươi qua lợi hại rồi.” Tiểu Bảo Nhi ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, rất là hưng phấn nói.

Cô vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, giống như là mình cũng tham dự trong đó.

Diệp Tinh cười cười, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “Đúng rồi, Bảo Nhi, bảo vật trong cơ thể những yêu thú chó này đã không còn rồi, về sau sẽ lại có không?”

Nếu mà không có thì những người khác lại đến đánh chết đám yêu thú chó này, đó chính là hoàn toàn vô dụng.

“Không phải nha”. Cô bé lắc đầu, nói: “Qua chừng hai mươi mấy ngày nữa, trong cơ thể của những sinh vật này lại sẽ xuất hiện bảo vật giống vậy”.

“Ra là vậy”. Diệp Tinh gật đầu.

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng rất bình thường, dù sao đây cũng là một thế giới ảo. Nếu bảo vật trong cơ thể một con vật trong đây đã bị đánh ra là không có nữa, thì phỏng chừng việc tìm kiếm bảo vật sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần tụt lại phía sau thì sẽ rất khó đuổi theo.

Vì khả năng sinh mệnh trong thế giới ảo mà bọn họ đang chiến đấu rất có khả năng đã từng bị các cường giả khác giết qua.

Đối với việc này, Diệp Tinh khong có ý nghĩ gì nhiều, qua hai mươi mấy ngày nữa thì chắc loại bảo vật cấp độ này đã bị đào thải.

Cười cười, Diệp Tinh lấy bảo vật ra, nói: “Bảo Nhi, ngươi xem ngươi có cần trường kiếm và mũ sắt này hay không?”

Sau khi lấy được bảo vật thì nhất định phải tăng lên thực lực của bản thân.

“Thúc thúc, ta không biết chiến đấu, cho dù có được trường kiếm cũng vô dụng, nhưng ta cần mũ sắt vì mũ của ta chỉ có thể tăng 3 phòng ngự”. Tiểu Bảo Nhi vui vẻ nói.

“Vậy ta bán thanh trường kiếm này đi nhé. Lấy được điểm ảo thì chúng ta chia đều”. Diệp Tinh mỉm cười nói.

Căn cứ theo suy đoán của hắn, thì lực công kích của mọi người trong giai đoạn hiện tại chỉ là 3 và 4. Chắc chắn có rất nhiều cường giả muốn đạt được thanh kiếm Trường Bạch này.

Nghe vậy, cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Thúc thúc, tất cả đồ vật vẫn để ở chỗ ngươi, khi nào kết thúc thì cho ta là được”.

“Được”. Diệp Tinh trầm tư một chút thì gật đầu đồng ý.

Còn chường mười năm nữa thế giới ảo này mới kết thúc, mỗi một lần đạt được bảo vật lại chia đều, như vậy xác thật rất phiền toái.

Trong lòng vừa động, một đạo quầng sáng xuất hiện trước mắt hắn, Diệp Tinh nhấp vào một chút, ngay sau đó một đạo tin tức xuất hiện ở trước mắt.

“Ngươi sắp bán vũ khí kiếm Trường Bạch: tăng 4 công kích, có công bố tên của mình hay không?”

“Không công bố”.

Diệp Tinh lại nhấn thêm lần nữa.

Ngay lập tức, tin tức này đã được gửi đi.

“Thông báo toàn thể mọi người, thông báo toàn thể mọi người, một vị cường giả không rõ danh tính chuẩn bị giao dịch kiếm Trường Bạch của bản thân, thanh kiếm này có thể tăng 4 công kích, vị cường giả nào có điểm ảo có thể liên hệ trao đổi, tiến vào sàn trao đổi để tiến hành giao dịch”.

Cường giả ở khắp nơi trong thế giới ảo nhanh chóng thu được tin tức.

“Mẹ kiếp, vậy mà lại bán binh khí có tăng 4 công kích, đây là vị cường giả nào vậy?”

“Trên người ta mới chỉ có binh khí tăng 3 công kích mà thôi”.

“Mau vào sàn trao đổi thôi, không nhanh lên sẽ bị người khác dành trước mất”.

Tin tức này vừa ra đã tạo nên một trận chấn động.

Có được binh khí mạnh hơn mới có thể đánh chết sinh vật mạnh hơn, sau đó lại được đến binh khí mạnh hơn.

Đây là một vòng tuần hoàn.

Diệp Tinh nhìn sàn trao đổi của bản thân càng ngày càng có nhiều tin tức được gửi đến, chúng đều là số điểm ảo mà các cường giả khác có thể đưa ra để trao đổi.

Người nào đưa ra số điểm ảo càng cao thì tin tức của người đó sẽ càng được xếp phía trên.

“Thật là điên cuồng.” Diệp Tinh cười, hắn đưa mũ giáp cho Tiểu Bảo Nhi, mỉm cười nói: “Bảo Nhi, cho ngươi mũ giáp.”

“Cảm ơn thúc thúc.” Tiểu Bảo Nhi rất có lễ phép nói cảm ơn.

“Đúng vậy”. Tiểu Bảo Nhi nghe Diệp Tinh nói như vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ hiểu rõ.

“Thúc thúc ngươi thật lợi hại, những con thỏ, con rùa đen đó đều không phải đối thủ của ngươi”.

“Cho nên ngươi chỉ cần nói cho ta biết bảo vật trong cơ thể sinh vật nào, sau đó ta trực tiếp đi đối phó chúng. Về phần bảo vật lấy được… hai chúng ta chia đều”. Diệp Tinh ngồi xổm xuống, ôn hòa nói.

Cho dù ngồi xổm xuống thì chiều cao của hắn vẫn cao hơn cô bé một chút.

“Được”. Tiểu Bảo Nhi không hề do dự mà vui vẻ gật đầu đồng ý.

Nếu là những người khác thì cô còn rất sợ hãi, thế nhưng cô rất có thiện cảm với Diệp Tinh nên không sợ chút nào.

Lúc trước Diệp Tinh còn tặng cô đôi giày nhỏ.

Ông…

Ngay sau đó, mũ sắt trên đầu Bảo Nhi biến mất, một cô bé giống như búp bê sứ xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.

Khi nhìn đến mặt Tiểu Bảo Nhi, Diệp Tinh giật nảy mình.

Khuôn mặt cô bé giống như người trái đất, hơn nữa còn có một điểm vô cùng đặc biệt.

“Sao tướng mạo của Bảo Nhi lại có chút giống mình và Tiểu Ngư vậy?”

Diệp Tinh ngơ ngẩn nhìn cô bé trước mặt. Lúc trước hắn cảm thấy đôi mắt của Tiểu Bảo Nhi có chút quen thuộc, trên thực tế, đôi mắt của cô bé giống y như hắn.

Lông mày và mũi của Tiểu Bảo Nhi là gần giống với Lâm Tiểu Ngư.

Nếu không phải xác định chính mình và Lâm Tiểu Ngư chỉ có một đứa con duy nhất là Diệp Lân thì Diệp Tinh sẽ cảm thấy Tiểu Bảo Nhi chính là con của hắn với Lâm Tiểu Ngư.

Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng Diệp Tinh chỉ nhìn cô và ôn nhu hỏi: “Bảo Nhi, ngươi có người nhà sao?”

“Người nhà?” Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, trong mắt có một chút mất mát, đáp: “Bảo Nhi không có người nhà”.

Nghe vậy, Diệp Tinh lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi từ đâu tới? Sao lại tiến vào không gian này?”

Hắn luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó khá kỳ lạ.
Chương 1015 Gương mặt giống nhau 2

Nghe Diệp Tinh hỏi thế, cô bé lắc đầu đáp: “Bảo Nhi cũng không biết sao lại nơi này, cũng không biết sao lại vào được đây”.

“Cái gì cũng không biết sao?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Hình như cô bé trước mặt này cái gì cũng không biết, tất cả mọi chuyện như chỉ là trùng hợp.

“Thúc thúc, ngươi biết vì sao Tiểu Bảo Nhi sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?” Cô bé mở to đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất nhìn Diệp Tinh, trong mắt thế nhưng lại có một chút hy vọng.

Diệp Tinh nhìn cô bé, thu lại cảm xúc phức tạp trong lòng, hắn lắc đầu, nói: “Ta không biết”.

“Ừ”. Cô bé mất mát gật đầu, sau đó đội mũ sắt lên.

“A, cái mũ sắt này lợi hại hơn cái trước rất nhiều”. Như là không biết ưu sầu là gì, biểu tình mất mát lập tức biến mất, ngay sau đó Tiểu Bảo Nhi hưng phấn mà hô to gọi nhỏ.

Nghe thấy tiếng cười của cô, không hiểu sao tâm tình của Diệp Tinh cũng tốt lên, hắn cười nói: “Đi, Bảo Nhi, ta mang ngươi đi lấy nhiều bảo vật tốt hơn”.

Cất những suy nghĩ vừa rồi xuống đáy lòng, Diệp Tinh vừa đi đến nơi tiếp theo vừa nhìn sàn trao đổi trước người.

“Có hai người ra giá cao nhất đã lên tới 27 điểm ảo, đó là một cường giả Nhân tộc và một cường giả Yêu tộc”. Diệp Tinh nhìn kỹ, ánh mắt lộ ra một tia vui sướng.

“Quả nhiên, bán đấu giá bảo vật mới thu được nhiều nhất!”

Thế giới ảo có vô số cường giả Bất Tử Cảnh, chắc chắn có ít vị có rất nhiều điểm ảo trên người nhưng bảo vật lại rất ít.

“Đã vậy thì, bán cho Nhân tộc!”

Diệp Tinh trực tiếp nhấp vào đồng ý giao dịch.

Ong…

Trong sàn trao đổi xuất hiện một vòng xoáy, ngay sau đó, thanh kiếm Trường Bạch tăng 4 công kích kia đã biến mất không thấy.

Sau khi vòng xoáy biến mất, 27 điểm ảo xuất hiện trước người Diệp Tinh.

Đây vốn là không gian ảo nên chuyện bảo vật quyên qua rất bình thường.

Tuy Diệp Tinh là Nhân tộc, nhưng hắn lại dùng phân thân là Huyễn tộc để tiến vào nên thế giới ảo đã nhận định thân phận của hắn là Huyễn tộc. Vì vậy, hắn có thể tiến hành giao dịch với Nhân tộc mà không gặp phải quy tắc hạn chế không được phép giao dịch trong cùng một tộc.

“Được rồi!” Diệp Tinh thu hồi những điểm ảo đó, trong lòng vô cùng vui sướng.

Lúc này trong lòng hắn lại đang suy nghĩ.

“Kỳ thật hiện tại ta không cần chuyên môn đi săn giết sinh mệnh ảo cấp thấp kia. Lực công kích của ta đã rất mạnh, phòng ngự cũng không yếu, chỉ là tốc độ khá chậm. Nếu như tốc độ tăng lên nhiều hơn thì những người trước đây ta không cách nào đánh chết hẳn là đã có thể đánh chết được”.

Diệp Tinh bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo của mình.

Ở thế giới ảo chỉ có mười năm, mười năm sau, đạt được một số điểm ảo nhất định mới có thể mở ra cửa hàng thiên địa linh vật.

Mục tiêu của Diệp Tinh rất rõ ràng, đó chính là thiên địa linh vật.

Nhưng mà giống như lúc nãy, đánh chết những sinh vật đó, tuy rằng cũng có thể được đến bảo vật, nhưng lại không có thực tế trợ giúp nào đối với thực lực của hắn. Những thứ như kiếm Trường Bạch và mũ sắt đều không phải đồ hắn cần.

Được đến chúng, thực lực của hắn cũng không cách nào tăng lên.

Trên thực tế, nơi này chỉ là khu vực biên hoang vắng của thế giới ảo. Càng tiến vào sâu thì càng có nhiều sinh mệnh ảo xuất hiện sẽ dần mạnh hơn. Thực lực càng mạnh thì sau khi đánh chết chúng mới đạt được càng nhiều bảo vật mạnh mẽ hơn!

Những cái đó mới là đáng giá nhất.

Nếu chỉ chuyên môn nhằm vào những bảo vật mà hắn không cần, thì thực lực của hắn không thể tăng lên được. Trên thực tế, làm vậy sẽ chỉ càng làm giảm tốc độ thu thập điểm ảo của hắn.

Ví dụ như kiếm Trường bạch, sau khi bán đi hắn kiếm được 27 điểm ảo, không biết phải đánh chết bao nhiêu sinh mệnh trong thế giới ảo mới có thể tích lũy được bằng đấy.

“Cho nên, kế hoạch hiện tại của mình chính là tăng lên thực lực của bản thân. Có Bảo Nhi ở đây, mình có thể lựa chọn đối thủ cho bản thân. Hiện tại tốc độ của mình là yếu nhất, cho nên mình cần phải chọn một sinh mệnh ảo có thực lực cao hơn chút nhưng trong cơ thể lại có bảo vật tăng tốc độ. Dù cho không phải thì cũng có thể tranh thủ mỗi lần lấy được bảo vật có trợ giúp thực tế đối với thực lực của mình!”

Ý nghĩ của Diệp Tinh ngày càng rõ ràng.

Thực lực càng mạnh thì bảo vật lấy được sẽ càng quý hiếm, những món dư thừa thì bán đi. Đây là suy nghĩ của hắn.

Rất nhanh, Diệp Tinh và Bảo Nhi đã đi tới một chỗ. Nơi đây là nơi sinh sống của mấy loại sinh mệnh ảoảo quần cư, trong cơ thể có hai bộ áo giáp. Diệp Tinh không hề xông lên mà lại đi thẳng đến một chỗ khác.

Tốn hơn mười phút, Diệp Tinh rốt cuộc đi tới một chỗ, nơi này có hai sinh mệnh giống như ngọn núi, kỳ quái chính là, những ngọn núi này lại có bốn chân, trên đầu còn có một cái sừng đá tròn.

“Thúc thúc, trong cơ thể ngọn núi đó có một bộ cánh chim màu đen, bốn điểm ảo trắng, còn có một linh quả”. Đi vào nơi này, Tiểu Bảo Nhi nhìn thoáng qua cự thú núi kia, kéo góc áo Diệp Tinh nói.

Chung quanh mỗi cách một đoạn đường sẽ có một loại sinh mệnh ảo xuất hiện, Diệp Tinh tìm kiếm chúng nó cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian.

“Linh quả?” trên mặt Diệp Tinh tức khắc lộ ra kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là bảo vật đặc thù gì?”

Hắn suy nghĩ một chút rồi cười với Tiểu Bảo Nhi, nói: “Bảo Nhi, ngươi đứng đây chờ ta, ta đi lấy bảo vật trong cơ thể chúng”.

“Được rồi”. Tiểu Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên tại chỗ, yên tĩnh chờ đợi.

Diệp Tinh cảm thán trong lòng, hắn nghĩ nếu Tiểu Bảo Nhi thật sự là con gái mình thì cũng không có gì không tốt, chẳng qua vô luận hắn hỏi cái gì, Tiểu Bảo Nhi cũng không biết. Hiện tại hắn cũng không biết cô bé này rốt cuộc là dạng tồn tại gì.

Vút!

Bóng hình thoáng động, Diệp Tinh nhanh chóng nhảy vào lãnh địa của hai cự thú núi kia.

“Bùm!”

“Bùm!”

Hai cự thú núi này thấy Diệp Tinh tiến vào lãnh địa, tức khắc phẫn nộ xông lên.

Thoạt nhìn thân thể chúng rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại khá nhanh.

Diệp Tinh cẩn thận hơn, nhanh chóng tiến lên. Thực lực của sinh mệnh ảo trong khu vực này hẳn là không chênh lệch nhiều, hắn có thể đối phó được, nhưng vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.

Nếu như sơ suất, bị cự thú núi đánh chết thì khả năng có rất nhiều bảo vật trên người hắn sẽ rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK