Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591 Trở mặt 1

"Được."

Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu nói.

Trên thực tế, trên người hắn cũng có rất nhiều trường kiếm, chừng mấy trăm thanh, căn bản không cần đau lòng trường kiếm tiêu hao nhanh.

"Các ngươi thì sao?" A Bộ Tháp lại nhìn về phía mấy người khác.

\- Được!

\- Ta đồng ý!

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Mặc Tâm vung tay phải lên, trong tay xuất hiện hai viên cầu sắt màu đen, mặt trên còn chớp động từng đạo quang mang lôi điện.

Lũng Mạc thì lấy ra một viên cầu trong suốt màu trắng.

Những người khác cũng nhao nhao lấy ra bảo vật của mình.

\- Mộc Khôn! Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Tinh, luận phạm vi công kích, Diệp Tinh lớn nhất.

Diệp Tinh không nói gì, tay phải vung lên, một thanh trường kiếm nhanh chóng bay ra xa xa.

\- Rống!

Từng con yêu thú điên cuồng vọt tới, thậm chí đều vây quanh tất cả những trường kiếm này.

\- Nổ!

Trong một thời gian ngắn, những trường kiếm này lại trực tiếp nổ.

Vút! Vút! Vút!

Rất nhiều mảnh vụn trường kiếm đi về phía trước thông đạo, không ngừng tiến vào trong cơ thể những yêu thú này.

Cơ hồ trong vòng một giây, đại bộ phận yêu thú lại biến mất! Phía trước có thêm một khu vực chân không rộng lớn.

-Đi!

Từng bóng dáng lướt qua, điên cuồng đi tới trong đó.

Chờ sau khi đi được hơn mười giây, lại có rất nhiều yêu thú tới đánh.

Thấy thế, Mặc Tâm trực tiếp ném viên cầu màu đen trong tay đi.

-Phanh!

Một đạo tiếng nổ khủng bố vang lên, viên cầu sinh ra công kích khủng bố trùng kích phía trước, lại có rất nhiều yêu thú tử vong.

"Công kích của Lôi Đình Cầu điện Băng Nguyên càng lúc càng lớn." Lũng Mạc nhìn Lôi Đình Cầu tán thưởng nói.

Phía trước lại xuất hiện một mảnh khu vực chân không thật lớn, lập tức mọi người lại nhanh chóng đi tới một đoạn.

Sau đó Mặc Tâm lại lấy ra một viên Lôi Đình Cầu khác, đánh chết rất nhiều yêu thú.

"Lũng Mạc." Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Lũng Mạc.

Lũng Mạc tiến lên một bước, tay phải anh ta cầm viên cầu màu trắng.

Soạt...

Một đạo bạch sắc quang mang trào ra, nhanh chóng đi tới phía trước, những yêu thú phía trước tiếp xúc với bạch sắc quang mang, thân thể nhất thời không ngừng biến mất.

Sau đó từng lá bài tẩy xuất hiện, những yêu thú này không ngừng bị đánh chết, đám người Diệp Tinh cách cây thần càng ngày càng gần.

\- Rống!

Một mực qua nửa giờ, nương theo tiếng rống giận của một cự thú cuối cùng, đám người Diệp Tinh rốt cục đến cuối thông đạo.

"Hô! Cuối cùng đã đến."

"Cây thần Thời Không, không biết có thể đạt được quả Thời Không hay không?"

Mọi người đứng ở cuối thông đạo, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Bọn họ đều có thiên phú không gian hoặc là thiên phú thời gian, cho nên mới đi tới nơi này.

Nếu như có được quả Thời Không, tốc độ tiến bộ của bọn họ nhất định có thể tăng lên rất nhiều.

Ở trước mắt, một gốc cây thật lớn sừng sững sừng sững đứng, cành lá tươi tốt, hiện ra hai màu xám trắng, tản ra từng cỗ dao động kỳ dị.

\- Đây là cây thần Thời Không sao? Diệp Tinh nhìn cái cây khổng lồ kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng kỳ dị, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy cái cây trước mắt rất quen thuộc.

"Mình tuyệt đối chưa từng thấy qua cái cây thần này, kiếp này chưa từng, kiếp trước càng không có khả năng, nhưng vì sao trong lòng lại có cảm giác kì lạ này?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Cây thần Thời Không tồn tại ít nhất mấy tỷ năm này lại làm cho hắn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

\- Mộc Khôn, hiện tại chờ lĩnh vực Thần Thụ mở ra, đạt được ấn ký Thời Không là có thể đạt được một quả Thời Không rồi! Bên cạnh, Côn Quân cười nói.

Cây thần Thời Không nghe đồn là sinh mệnh đầu tiên trên thế giới này, cũng nguyện ý ban cho hậu bối cơ duyên.

Mà khi bọn họ sẽ tiến vào lĩnh vực Thần Thụ, những ấn ký Thời Không kia sẽ ngẫu nhiên xuất hiện.

Có được nhiều quả Không Gian, quả Thời Gian, khả năng gặp phải ấn ký Thời Không cũng càng lớn.

"Ha ha, rốt cục cũng tới được nơi này." Lũng Mạc nhìn về phía cây thần Thời Không cười to nói.

Ánh mắt anh ta liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn cây thần, trong mắt chớp động một đạo quang mang.

Vút!

Không hề có dấu hiệu, trường thương trong tay Lũng Mạc huy động, trong nháy mắt đâm tới chỗ một người cung Thần Nguyên.

Dao động vô cùng sắc bén phát ra, những dao động này điên cuồng tràn vào trong cơ thể của người cung Thần Nguyên kia, người đó cũng không có phòng ngự cường đại như Diệp Tinh, khi chịu đạo công kích này, nhất thời trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, khí tức sinh mệnh hoàn toàn ảm đạm.

Sau khi phóng thích công kích này, một vũ khí sắc bén trên người Lũng Mạc giống như phi đao bay ra, mục tiêu cũng là một người trong cung Thần Nguyên.

Cùng lúc đó, bóng dáng A Bộ Tháp cầm đầu đám người cung Thần Nguyên cũng bạo động, chiến đao trong tay chém về phía một thanh niên Thanh Mặc Tông, mà một đạo công kích khác tập kích về phía thanh niên gầy gò cầm hai thanh cự chùy của điện Băng Nguyên.

Trong một thời gian ngắn, tình hình đột nhiên thay đổi.

\- Hừ!

Mặc Tâm thì hừ lạnh một tiếng, huy động trường kiếm trực tiếp ngăn cản, cứu thanh niên gầy gò cầm cự chùy.
Chương 592 Trở mặt 2

Ngoại trừ thanh niên này sống sót, trong mắt tất cả ba người bị công kích khác đều lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.

Trong thời gian ngắn ngủi, trong cung Thần Nguyên chết hai người, Thanh Mặc Tông chết một người, ba thiên tài ngã xuống.

\- Lũng Mạc, ngươi dám đánh chết đệ tử trong cung Thần Nguyên ta? A Bộ Tháp nhìn Lũng Mạc giận dữ nói.

"Ha ha, A Bộ Tháp, ngươi không phải cũng ra tay sao." Lũng Mạc cười lạnh nói: "Mỗi một lần tranh đoạt quả Thời Không đại khái đều có ba quả xuất hiện, thiếu một người liền ít cạnh tranh một chút."

Tay phải anh ta vung lên, thu lại một người vừa chết của nhóm mình, sắc mặt vô cùng tàn khốc.

Có được quả Thời Không có xác suất nhất định, cũng là xem vận may, giống như là khi có được quả Không Gian, quả Thời Gian, xác suất đạt được quả Thời Không là 50%; còn khi chỉ có được quả Không Gian hoặc là quả Thời Gian, xác suất là 10%, không có hai loại quả này, xác suất có thể chỉ có 1%.

Nhưng nói không chừng chính là 1% này cũng có thể chiếm được quả Thời Không.

\- Hừ! A Bộ Tháp hừ lạnh một tiếng.

Mặt Mặc Tâm lạnh như băng nhìn Lũng Mạc cùng A Bộ Tháp, điện Băng Nguyên các cô cũng trở thành mục tiêu công kích, chỉ là ra tay kịp thời, không có ai tử chết thêm.

"Chết 3 người?" Lúc này trên mặt Côn Quân rõ ràng lộ ra một tia hoảng sợ.

Anh ta cùng em gái của mình chỉ là cường giả hư không cảnh đỉnh phong bình thường nhất,còn không phải là đối thủ của bất kỳ một người nào trước mắt.

Diệp Tinh có thể dễ dàng đánh chết bọn họ, đám người Lũng Mạc cũng có thể.

Trong thời gian ngắn ngủi, 16 người tiến vào không gian này đã chết 4 người, chỉ còn lại có 12 người.

"Vừa rồi Lũng Mạc, A Bộ Tháp chưa có ra tay với mình và Tiểu Lan, nhất định là bởi vì có Mộc Khôn ở chỗ này." Côn Quân nghĩ trong lòng.

Anh ta cùng em gái Côn Lan của mình tuy rằng cách xa Diệp Tinh một chút, nhưng vẫn là cách Diệp Tinh gần nhất.

"Anh, nếu không chúng ta đi ra ngoài đi." Côn Lan sợ hãi nói.

"Ra được không?" Côn Quân cắn răng, suy nghĩ đề nghị trực tiếp của em gái.

Hiệu quả của quả Thời Không cường đại, nếu như có được nó, xác suất anh ta đột phá đến bất tử Cảnh ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần.

Nếu như đi ra ngoài cơ hội anh ta đột phá đến bất tử cảnh bằng không, không còn bất kỳ cơ hội nào, tuổi thọ đến một lúc nào đó vẫn sẽ chết.

Nhưng nếu không đi ra ngoài, nói không chừng sẽ sinh mệnh sẽ gặp nguy cơ.

"Tiểu Lan, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi ra ngoài bất cứ lúc nào." Côn Quân trầm giọng nói.

Anh ta không muốn từ bỏ thiên đại cơ duyên trước mắt, nói không chừng anh ta có thể may mắn đạt được ấn ký Thời Không.

Xoẹt...

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên cây Thời Không trước mắt tản ra một cỗ dao động kỳ dị, sau đó bao phủ hết 12 người Diệp Tinh.

\- Lĩnh vực Thần Thụ xuất hiện rồi !

Ầm ầm!

Phạm vi bao phủ nhanh chóng mở rộng, sau đó phạm vi bao phủ lại xuất hiện từng chấm sáng kỳ dị.

Xoẹt...

Bỗng nhiên, một dao động hiện lên, sau đó cách đó không xa xuất hiện một đạo quang mang, một bí văn kì bí chớp động.

\- Ấn ký Thời Không! Nhìn thấy bí văn này, trong mắt mọi người nhất thời lộ ra vẻ vô cùng khát vọng.

Chỉ cần đạt được ấn ký Thời Không, sẽ được truyền tống đến bên trong cây Thời Không, lấy được một quả Thời Không là có thể bình yên rời đi.

-Là của ta!

Lúc này trên mặt Côn Quân nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên, khi đó ấn ky gần anh ta gần nhất, lấy tốc độ của anh ta chỉ cần không tới 1s là có thể lấy được.

Vèo!

Bóng dáng của anh ta bạo động, nhanh chóng hướng tới chỗ ấn ký.

\- Hừ!

Những người khác thấy thế, nhất thời hừ lạnh một tiếng, từng đạo công kích nhanh chóng tập kích về phía anh ta.

Tốc độ của Côn Quân rất nhanh, trong nháy mắt cách ấn ký chỉ còn lại hơn 10 mét.

Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kích động, vươn tay muốn bắt.

-Phanh!

Nhưng một lớp màng vô hình đã ngăn cản của anh ta.

"Cái gì?" Sắc mặt Côn Quân đột nhiên biến đổi.

Phập!

Một đạo thương mang đánh tới, trực tiếp đâm thủng cổ họng anh ta.

-Không! Trong mắt Côn Quân tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Anh ta biết mình không phải là đối thủ của người khác, nhưng cách ấn ký gần như vậy, anh ta ít nhất có thể nắm chắc một nắm.

Chỉ cần có được, anh ta sẽ không bao giờ lo lắng nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bộp...

Sức sống của Côn Quân nhanh chóng tiêu tán, thi thể từ trên không trung rơi xuống.

"Hừ! Dựa vào thực lực của ngươi cũng muốn đạt được ấn ký thời không?" Lũng Mạc lạnh lùng nói.

\- Anh! Thấy anh trai mình bị đánh chết, mắt Côn Lan lập tức đỏ lên.

Nhưng mà hiện tại rõ ràng không phải là lúc thương tâm, cô ta cơ hồ không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp lấy ra một hạt sen màu xanh kỳ dị, sau đó bóp nát nó.

Xoẹt!

Một dao động hiện lên, bóng dáng Côn Lan trong nháy mắt biến mất.

Bóp nát hạt sen Thời Không, cô ta rời khỏi không gian này.

"Rời đi rồi?"

Diệp Tinh nhìn Côn Lan rời đi, một phút trước Côn Lan còn khuyên Côn Quân rời đi, nhưng Côn Quân cự tuyệt, kết quả trong thời gian ngắn Côn Quân liền thành một cỗ thi thể.

Không ai biết mình sẽ như thế nào vào giây tiếp theo.

"Là của ta!"

Xa xa, từng tiếng giận dữ vang lên, sau khi đánh chết Côn quân, Lũng Mạc trở thành đối tượng công kích của mọi người.

\- Ha ha, các vị, ấn ký Thời Không này thuộc về ta! Lũng Mạc cười to nói.

Bóng dáng anh ta bạo động, trực tiếp nắm ấn ký vào trong tay.

Xoẹt!

Trong nháy mắt bóng dáng của anh ta biến mất không thấy.

"Chết tiệt! Ấn ký Thời Không bị Lũng Mạc chiếm được rồi.” - Sắc mặt những người khác nhất thời trở nên rất khó coi.
Chương 593 -

Mỗi một lần ấn ký chỉ xuất hiện ba lần, hiện tại một cái bị Lũng Mac lấy được, như vậy cũng chỉ còn lại có hai cái cuối cùng.

"Đi thôi! Đi nơi khác tìm kiếm!"Ấn ký Thời Không xuất hiện ở cùng một nơi. Những người còn lại nhanh chóng bay về phía nơi khác.

"Kém một chút nữa thôi." Lúc này sắc mặt Diệp Tinh cũng có chút ngưng trọng.

Vừa rồi ấn ký Thời Không cách Côn Quân là gần nhất, nhưng cũng cách Diệp Tinh rất gần.

"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh.

"Tiểu Ngư, chúng ta đi nơi khác tìm kiếm." Diệp Tinh trầm giọng nói.

Những ấn ký này sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở các nơi, trên người hắn có quả Không Gian, quả Thời Gian, khả năng gặp được rất lớn.

"Ừm." Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

Hai người nhanh chóng bay về phía xa.

Xào xạc...

Sau khi Diệp Tinh rời khỏi nơi này sau đó, cây Thời Không nhẹ nhàng rung động, tản ra một cỗ dao động kỳ dị.

......

"Phiến không gian này..." Một không gian thật lớn xuất hiện, yên tĩnh, Diệp Tinh yên lặng đi ở chỗ này.

" Ấn ký Thời Không ở đâu đây?" Diệp Tinh cảm nhận được dao động xung quanh.

Dường như đã trôi qua một thời gian dài, nhưng hắn không tìm thấy dấu vết của ấn ký.

"Cảm giác quen thuộc trong lòng càng ngày càng mãnh liệt..." Diệp Tinh thầm nghĩ.

Hắn vừa mới tiến vào phiến không gian của cây thần này liền cảm thấy một cảm giác quen thuộc vô cùng kỳ quái, nhưng rất nhanh lại tản đi mất, lúc tiếp cận cây thần lại xuất hiện, hiện tại cảm giác quen thuộc này càng ngày càng nồng đậm.

"Hử?"

Bỗng nhiên Diệp Tinh sửng sốt.

"Mình đã đi bao lâu rồi?"

Tựa hồ thời gian hắn đi dọc theo con đường trước mắt này đã vô đã cô cùng lâu, giống như chỉ có vài phút, nhưng cũng cảm giác trôi qua mấy tháng, thậm chí nhiều năm, khái niệm thời gian ở chỗ này tựa hồ trở nên rất mơ hồ.

"Tiểu Ngư, em có phát hiện chung quanh có chút cổ quái hay không?" Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư bên cạnh hô.

Nhưng Lâm Tiểu Ngư lại không có bất kỳ phản ứng nào.

"Tiểu Ngư?" Trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc, lúc này Lâm Tiểu Ngư đang yên lặng đi, nhưng vẫn không nói lời nào.

"Tiểu Ngư em làm sao vậy?" Diệp Tinh vội vàng hỏi, tựa hồ trạng thái của Lâm Tiểu Ngư có chút không thích hợp.

Tựa như nghe được tiếng Diệp Tinh gọi, Lâm Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, cô nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: "Diệp Tinh, em đi rồi."

"Tiểu Ngư, em đang nói cái gì vậy?" Diệp Tinh tràn đầy khó hiểu hỏi.

Hắn đến kéo tay Lâm Tiểu Ngư.

Xoẹt...

Bôc nhiên một dao động hiện lên, sau đó bóng dáng Lâm Tiểu Ngư hóa thành ảo ảnh, biến mất không thấy.

\- Tiểu Ngư! Thấy thế, sắc mặt Diệp Tinh đột nhiên biến đổi.

Lâm Tiểu Ngư đột nhiên biến mất.

"Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn một mực ở phiến không gian này, không gặp phải bất kỳ kẻ thù gì, làm sao lại bỗng nhiên xảy ra biến hóa như vậy.

Xoẹt...

Đúng lúc này, bỗng nhiên trước mắt một đạo quang mang xuất hiện, hai đạo quang mang sau khi xuất hiện không ngừng giao nhau, sau đó hình thành một vòng xoáy kỳ dị, vị trí trung tâm vòng xoáy còn có một vật phẩm giống như gương, bên trong tản ra hoa văn kỳ bí vặn vẹo.

Diệp Tinh nhìn biến hóa đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt khẽ biến.

"Phiến không gian này khẳng định có biến hóa, Tiểu Ngư biến mất, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện vòng xoáy này..." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn hơi dừng lại một chút, trực tiếp tiến lên một bước, nhìn về phía gương kia.

Ầm ầm!

Ý thức của hắn trong nháy mắt tiến vào trong đó, Diệp Tinh cảm thấy chính bản thân trực tiếp xuất hiện ở trong một phiến tinh không thật lớn.

Phiến tinh không này vô cùng mênh rộng, phía dưới có từng khu vực kỳ dị, có khu vực là một viên tinh cầu, có khu vực là một đại lục, có cái lại là hải dương đang lơ lửng, vô cùng kỳ dị.

Tuy rằng nhìn qua đại khái là như vậy, nhưng hơi chút tiếp xúc một chút liền hoàn toàn có thể cảm nhận được những khu vực mênh mông này.

"Đó là... vị diện?" Diệp Tinh nhìn, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ.

Thiên Lan giới do một tinh cầu tạo thành, về phần các vị diện khác có vài cái là văn minh đất liền, có cái lại là văn minh hải dương.

Từng vị diện thoạt nhìn khổng lồ lại nhỏ bé, toàn bộ tinh không thì lạnh như băng mà lại tăm tối vô cùng.

\- Đây là vũ trụ sao? Diệp Tinh chấn động khi nhìn tình cảnh trước mắt.

Trong vũ trụ lạnh lẽo mà tối tăm này, từng vị diện phân bố ngẫu nhiên ở các nơi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ chấn động.

Ở cách đó không xa, một người bị vô số khí tức hỗn độn bao vây đang chậm rãi phiêu đãng ở trong tinh không.

Bóng dáng này cực kỳ to lớn, coi như là vị diện ở dưới thân cũng có vẻ cực kỳ nhỏ bé.

"Rầm rầm!"

Hư không bị bóp nát, chung quanh căn bản không chịu nổi dao động của cái thi thể giống như hình người này.

Mà khí lưu hỗn độn trên người bóng dáng này chính là bởi vì hư không bị bóp nát sau đó sinh ra.

"Đây là... Một thi thể?" Diệp Tinh chấn động nhìn tình cảnh trước mắt.

Trong vũ trụ lạnh như băng mà tăm tối này, một thi thể được vô số khí lưu hỗn độn bao vây cứ như vậy phiêu đãng, mà vị diện ở dưới thân nó đều có vẻ cực kỳ nhỏ bé, tựa hồ thi thể này trở thành duy nhất trong vũ trụ.

Bóng dáng vượt xa vị diện, đây là tồn tại khủng bố cỡ nào?

Soạt...
Chương 594 Ta đã từng gặp ngươi rồi!(1)

Thi thể này tựa hồ cảm ứng được cái nhìn chăm chú của Diệp Tinh, bỗng nhiên hai chùm sáng xuất hiện.

\- Ầm ầm!

Vô số khí lưu hỗn độn tràn ngập, phía dưới rất nhiều vị diện trong nháy mắt bị nghiền nát, tựa hồ không chịu nổi hai chùm sáng này.

"Đấy là một đôi mắt sao?" Diệp Tinh nhìn hai chùm sáng này, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Nhìn vị trí của nó, chùm sáng này tựa hồ chính là một đôi mắt của hình người khổng lồ này phát ra.

Bỗng nhiên, Diệp Tinh ngây ngẩn cả người, hắn thấy được nó.

Đôi mắt kia xuyên thấu qua vô số ánh sáng nhìn về phía hắn.

Đó là loại mắt gì?

Tang thương, khổ đau, buồn bã, tuyệt vọng...

Hầu như bất kỳ loại cảm xúc tiêu cực đều có thể nhìn thấy được từ đôi mắt này, không những vậy toàn bộ đôi mắt tràn ngập một loại tử khí, đó là tuyệt vọng sâu sắc về thế giới này!

"Có ý thức sinh mệnh sao?" Diệp Tinh nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng kinh hãi.

Cho dù tràn ngập tử khí, nhưng sinh mệnh này tuyệt đối là còn sống.

"Chúa tể thế giới sao? Hoặc là ma trùng thiên nhãn đại loại như vậy? Hoặc là một cái gì khác tồn tại cường đại hơn?"

Diệp Tinh chấn động trong lòng.

So với vị diện còn khổng lồ hơn vô số lần, cứ như vậy cô độc đi về phía trước ở trong vũ trụ tăm tối này.

Xung quanh không có bất kỳ sinh mệnh nào, một mảnh tĩnh mịch.

"Rốt cuộc đã trải qua cái gì mới khiến cho sinh mệnh cường đại này trở nên như thế?" Diệp Tinh thầm nghĩ.

Nói như vậy, thực lực càng mạnh, tâm cảnh cũng sẽ càng cường đại, tiếp nhận lực đối ngoại cũng càng mạnh.

Ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng nhìn về phía Diệp Tinh, Diệp Tinh cũng nhìn đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng này.

Bỗng nhiên Diệp Tinh sửng sốt, ở trong đôi mắt này hắn nhìn thấy bóng dáng của mình.

Đôi mắt to bằng vị diện hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ cùng với bóng dáng của hắn.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, trên bóng dáng này, từng khí thế dao động khủng bố bỗng nhiên bộc phát ra, bao trùm bốn phía.

Uy áp đầy trời, bóng dáng này tựa hồ là chúa tể duy nhất trong thiên địa, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản nó.

Toàn bộ tinh không cơ hồ trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ.

Cùng lúc đó, ý thức của Diệp Tinh bị trùng kích, lại nhanh chóng trở về.

Trước mắt, một đạo hắc sắc quang mang tạo thành vòng xoáy kỳ dị không ngừng xoay tròn, vị trí trung tâm vòng xoáy bên trong thứ như gương này tản ra bí văn kỳ bí vặn vẹo.

“Đây là cái gì vậy?" Nhìn tấm gương trước mắt, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Hình ảnh vừa rồi là nhìn thấy trong tấm gương này?"

Diệp Tinh chấn động trong lòng, vũ trụ lạnh như băng, tăm tối, vượt xa thi thể khổng lồ của vị diện, tất cả những thứ này hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn.

"Đó là gương thần Thời Không." Đang lúc Diệp Tinh chấn động trong lòng, bỗng nhiên một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

Âm thanh này tràn ngập tang thương, chỉ cần nghe là có thể phán đoán ra chủ nhân của âm thanh này hẳn là đã tồn tại trong những năm tháng vô cùng dài dằng dặc.

"Ai?" Nghe được âm thanh này, điểm chú ý của Diệp Tinh lại không ở trên gương thần Thời Không nữa, trái tim của hắn lập tức đập thình thịch.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ hắn căn bản không có sinh mệnh khác, vậy mà lại có âm thanh vang lên.

\- Ngươi tiến vào lĩnh vực Thần Thụ của ta, hiện tại lại đến hỏi ta là ai? Âm thanh tang thương này lại vang lên.

Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi là cây thần Thời Không?"

Lúc này cây thần Không Thời không biết đã tồn tại bao lâu, nghe đồn thậm chí còn là sinh mệnh đầu tiên của di tích Thương Nguyên, hiện tại lại đang cùng hắn nói chuyện.

"Gương thần Thời Không bị hao tổn, không nghĩ tới hiện tại còn có người có thể chủ động làm cho gương thần Thời Không dao động." Âm thanh tang thương của cây thần Thời Không lần thứ hai vang lên, trong âm thanh mơ hồ có một tia tức giận.

"Mà ta ngủ say lâu như vậy, hiện tại lại bị ngươi đánh thức."

Theo âm thanh này truyền ra, bỗng nhiên có một cỗ khí thế bao phủ lấy Diệp Tinh.

\- Không hay rồi! Cảm thụ được khí thế này, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia kinh hãi.

Khí thế này cường đại đến cực hạn, giống như là bị vô số ngọn núi lớn đè lên, thân thể của hắn hoàn toàn không thể động đậy.

Thậm chí trên da hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt, từng tia máu chui ra.

"Mình sắp chết ở chỗ này sao?" Tâm tình Diệp Tinh hoàn toàn chìm vào đáy vực sâu, đối mặt với cây thần Thời Không lúc này, thực lực của hắn quá yếu, hắn không có chút lực kháng cự nào.

Cây thần Thời Không, ít nhất cũng là chúa tể thế giới nắm giữ đại đạo thời không, ai có thể ngăn cản?

"Cái gì?"

Đang lúc Diệp Tinh xuất hiện tuyệt vọng trong lòng, bỗng nhiên cây thần Thời Không phát ra một âm thanh nghi hoặc.

"Xoảng!"

Bỗng nhiên, một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó cả không gian lại giống như một tấm gương hoàn toàn vỡ vụn.

Diệp Tinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn xuất hiện trong một mảnh không gian kỳ dị.

Ở không gian này, chỉ có một lão giả mặc trường bào màu xám đen, thân cao chỉ có hai mét.

"Là ông?" Lão giả nhìn Diệp Tinh, trong mắt rõ ràng có vẻ khó tin, âm thanh tang thương vang lên.

Nghe được âm thanh này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi, nói: "Ông là cây thần Thời Không khi nãy sao?"

Âm thanh này hoàn toàn giống với âm thanh vừa rồi.
Chương 595 Ta đã từng gặp ngươi rồi!(2)

"Đúng." Cây thần Thời Không gật gật đầu nói.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt có đủ loại cảm xúc phức tạp: "Lúc trước ta đang ngủ say, chỉ cảm thấy có người xuất hiện trong không gian dẫn động gương thần Thời Không, không nghĩ tới là do ngươi tới."

"Tôi đến đây? Ý ông là sao? Ông nói trước đây ông đã gặp tôi sao? Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông mà.” Diệp Tinh vội vàng hỏi.

Hắn đã ở trên trái đất trước khi trọng sinh, sau khi trọng sinh hắn cũng chưa bao giờ đến đây.

Đến bây giờ chúa tể thế giới mà Diệp Tinh đã gặp qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Ngươi không biết ta?" Cây thần Thời Không sửng sốt, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, lắc đầu nói: "Dòng sông vận mệnh, thì ra là như vậy."

Diệp Tinh nghe cây thần Thời Không nói như vậy, không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Thế nhưng cây thần Thời Không rõ ràng không muốn nói thêm gì.

\- Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì trong gương gần Thời Không? Cảm thán một tiếng, cây thần Thời Không nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.

Diệp Tinh nghe vậy, hơi do dự nói: "Thấy được bóng dáng một người ." Hắn nhìn cây thần Thời Không, nhịn không được hỏi: "Gương thần Thời Không lúc đó rốt cuộc là có cái gì vậy?"

Hiện tại trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.

"Gương thần Thời Không là một loại thiên phú của ta, một vài người tới nơi này có thể kích động gương thần Thời Không, sau đó nhìn thấy tương lai của mình." Cây thần Thời Không tang thương nói.

"Tương lai?" Trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ: "Ông nói tôi nhìn thấy tương lai của tôi."

"Có thể." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh, nhưng không đưa ra câu trả lời chuẩn xác.

Ông ta lắc đầu, nói: "Tương lai không ai có thể nói rõ ràng, nhưng vận mệnh của mỗi người vừa sinh ra đã được thiết kế, tương lai thay đổi nhưng lại cố định, tràn ngập mâu thuẫn, bản thân ta cũng không thể nói rõ."

Ông ta có được gương thần Thời Không, có thể nhìn trộm tương lai của người khác, nhưng cũng không biết tương lai của mình rốt cuộc là như thế nào.

Diệp Tinh nghe cây thần Thời Không nói, trong lòng nhấc lên gợn sóng thật lớn.

Bóng dáng phiêu bạt trong vũ trụ tăm tối kia lại là hắn?

Thế nhưng khi thật sự đạt tới trình độ đó, còn có cái gì làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ như vậy sao?

Trong lòng nghĩ đủ loại khả năng, Diệp Tinh lại nhanh chóng đem suy nghĩ này đặt ở đáy lòng.

"Cây thần Thời Không nói không sai, tương lai không có ai có thể nói rõ ràng, vận mệnh của mình hoàn toàn do mình nắm giữ chứ không phải do một cái gương bình thường quyết định." Diệp Tinh lộ ra một tia kiên định trong mắt.

Để hắn tin vận mệnh mỗi người đều là cố định tốt so với chuyện hắn trọng sinh còn khó tin hơn.

"Tâm tính không tệ." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh, mỉm cười gật đầu.

Diệp Tinh nhìn cây thần Thời Không, vội vàng hỏi: "Xin hỏi một chút Tiểu Ngư ở đâu vậy?"

Lúc trước Lâm Tiểu Ngư đi tới đột nhiên biến mất.

"Yên tâm, vừa rồi gương thần Thời Không chỉ cho ngươi tiến vào, cô gái kia còn ở bên ngoài." Cây thần Thời Không vung tay lên, nhất thời trước mắt xuất hiện một video.

Trong hình, Lâm Tiểu Ngư đang lo lắng tìm kiếm cái gì đó.

Xoẹt!

Cây thần Thời Không lại vung tay lên, sau đó bóng dáng Lâm Tiểu Ngư liền xuất hiện ở nơi này, chẳng qua sau khi xuất hiện Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn bị hôn mê.

\- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, vô cùng lo lắng gọi.

"Yên tâm, cô ta chỉ là tạm thời mất đi ý thức." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh nói: "Ta bởi vì một phần duyên cớ mà căn nguyên bị tổn thương rất lớn, trước đây ngủ say cũng là để khôi phục căn nguyên, hiện tại ta đại khái còn có thể kiên trì một năm nữa. Một năm sau ta sẽ lần nữa ngủ say, thời gian này ta sẽ thi triển bí thuật, đem đạo mạch không gian, đạo mạch thời gian thi triển ra, ngươi có thể hấp thu bao nhiêu, liền tùy vào chính ngươi.”

\- Ông ta ngủ say là bởi vì khôi phục thương thế, cho nên trước đó mới nổi giận.

"Đạo mạch Không gian? Đạo mạch thời gian?" Nghe vậy trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Đạo mạch không gian, thời gian là thiên phú độc đáo của ta, 10 tỷ năm mới có thể thi triển một lần." Cây thần Thời Không nói, "Kế tiếp ngươi an tâm hấp thu là được, cái gì cũng không cần làm."

Ầm ầm!

Nhất thời, trên người cây thần Thời Không có một quang mang đen xám lẫn lộn tản ra, sau đó hoàn toàn bao phủ lấy bóng dáng Diệp Tinh.

"Những quang mang màu xám này?" Diệp Tinh trong nháy mắt cảm giác mình ở trong một mảnh không gian cực kỳ nhỏ hẹp.

Trong không gian này, rất nhiều quang mang đen xám lẫn lộn nhanh chóng ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó tạo thành hai thứ kỳ dị giống như kinh mạch.

Kinh mạch kì lạ này dài tới nửa mét, cuộn lại như hình xoắn ốc, hai thứ đó đan chéo vào nhau.

“Đây là không gian dung hợp, đạo mạch thời gian sao?” Diệp Tinh nhìn thật kĩ.

Trên một đạo mạch trong đó có dao động Đạo Tắc Không Gian cực kì mạnh mẽ.

Một mạch khác có dao động Đạo Tắc Thời Gian cực kì mạnh mẽ, có điều Diệp Tinh không cảm nhận được.

Sau khi hai đạo mạch này hiện ra, bắt đầu chạm tới cơ thể Diệp Tinh.

Ong...

Từng luồng Đạo Tắc Không Gian nhanh chóng được Diệp Tinh chạm tới, chỉ trong thời gian ngắn, trong tim hắn đã có rất nhiều kích thích.

Sau đó hai đạo mạch này bắt đầu từ từ dung hợp, giống như kinh mạch, bắt đầu từ từ dung nhập vào cánh tay trái của Diệp Tinh.

Theo sự dung hợp, Diệp Tinh cảm ngộ càng sâu hơn.

“Như vậy là đạo mạch Không Gian, Thời Gian đang cưỡng chế dung nhập vào trong cơ thể mình?” Diệp Tinh thầm nói.

Trên đạo mạch có một chút dao động Đạo Tắc Không Gian hắn không quen thuộc cũng dung nhập vào cùng.

“Tốc độ lĩnh ngộ này nhanh quá, thậm chí còn có một phần ba của tháp đại đạo Tam Thiên nữa!”

Diệp Tinh hơi cảm nhận một chút, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK