Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841 Phương pháp điều trị số 1

Thấy thế, Mặc Uyên cũng hoàn toàn không biết bị sao, ông ta trực tiếp nói: "Diệp Tinh, ta không hiểu rõ lắm, ngươi liên hệ đạo chủ Lăng Hằng hỏi một chút."

Ông ta chỉ biết quả Thánh Tâm có thể giải xà ảnh độc, nhưng hiện tại lại không có hiệu quả.

"Thầy? Đúng rồi, thầy!"

Diệp Tinh nghe vậy, vội vàng nhấp vào đồng hồ trong tay.

Lâm Tiểu Ngư xảy ra chuyện, hiện tại hắn đều cảm thấy chỗ nào cũng đại loạn.

Rất nhanh ảo ảnh hiện lên, một người đàn ông trung niên tộc Long Nhân xuất hiện ở trước mắt Diệp Tinh, chính là đạo chủ Lăng Hằng.

\- Diệp Tinh, tìm ta có chuyện gì? Đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử của mình hỏi.

"Thưa thầy, vợ con trúng xà ảnh độc..." Diệp Tinh không lãng phí thời gian, nhanh chóng đem sự tình nói lại một lần nữa.

"Trúng xà ảnh độc? Quả Thánh Tâm cũng không thể giải độc?" Nghe vậy, đạo chủ Lăng Hằng khẽ cau mày: "Chẳng lẽ xà ảnh độc này ở trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư xảy ra biến dị?"

"Biến dị?" Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh đột nhiên biến đổi, hắn vội vàng hỏi: "Vậy vợ con nên trị như thế nào?"

Hiện tại hắn hoàn toàn không yên tĩnh lại được, mỗi thời mỗi khắc, sinh cơ trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư đều đang trôi qua, nhưng hắn lại không cách nào ngăn cản.

Chờ đến khi lực sinh mệnh trôi qua xong, sinh mệnh của Lâm Tiểu Ngư tự nhiên cũng đi đến cuối cùng.

Lăng Hằng nhìn đệ tử của mình, trực tiếp nói: "Diệp Tinh, ngươi trước tiên không cần gấp gáp, quả Thánh Tâm được xưng là có thể giải vạn độc, hơn nữa ẩn chứa sinh cơ nồng đậm. Ngươi thật cẩn thận đem luyện hóa nó, từng chút từng chút dung nhập vào trái tim Lâm Tiểu Ngư, như vậy có thể trì hoãn sinh mệnh của cô ấy trôi qua..."

Diệp Tinh nghe được đạo chủ Lăng Hằng nói như vậy, lập tức làm theo, một miếng Thánh Tâm lơ lửng trước người Lâm Tiểu Ngư, hơi tản ra hào quang, sau đó một tia sáng dung nhập vào trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư.

Dưới sự khống chế của Diệp Tinh, sinh cơ trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư đang trôi qua quả nhiên thoáng cái chậm hơn rất nhiều.

"Thưa thầy, kế tiếp làm sao bây giờ?" Thấy thế, trong lòng Diệp Tinh hơi buông lỏng một chút, hắn lại vội vàng hỏi.

Hiện tại đạo chủ Lăng Hằng không thể nghi ngờ trở thành hy vọng duy nhất của hắn.

Đạo chủ Lăng Hằng hơi suy nghĩ một chút nói: "Diệp Tinh, theo ta được biết, xà ảnh độc tồn tại tình huống biến dị nhất định, chỉ là loại tình huống này rất ít khi phát sinh, nếu như xảy ra biến dị, muốn giải trừ rất khó. Ngay cả quả Thánh Tâm đều không thể giải độc, những linh quả, dược thảo khác càng không. Cho nên không nên dùng bất kỳ dược thảo, linh quả nào khác thử, một khi thử, khẳng định sẽ làm cho tình huống trở nên càng thêm tồi tệ!"

Nghe đạo chủ Lăng Hằng nói, Diệp Tinh vội vàng gật đầu.

Nói xong, đạo chủ Lăng Hằng tiếp tục nói: "Nhưng mà ta biết đạo chủ Quang Huyên có thể giải độc, ta lập tức thử liên hệ với bà ta xem sao, các ngươi hiện tại chạy tới khu vực trận truyền tống đi."

Nói xong đạo chủ Lăng Hằng cũng không nói thêm gì, trực tiếp cúp máy.

"Đạo chủ Quang Huyên?" Nghe được cái tên này, sắc mặt Mặc Uyên hơi biến hóa.

Diệp Tinh nghe theo phân phó, một bên trị liệu Lâm Tiểu Ngư, một bên đi tới khu vực trận truyền tống.

Hắn nhìn về phía Mặc Uyên hỏi: "Mặc Uyên tiên sinh quen biết vị đạo chủ Quang Huyên này không?"

"Quen." Mặc Uyên gật gật đầu, nói: "Đạo chủ Quang Huyên là một vị đại đạo chi chủ am hiểu trị liệu, thủ đoạn trị liệu đệ nhất, hoàn toàn có thể giải trừ bất kỳ độc tố gì. Cho dù xà ảnh độc biến dị, đối với bà ta mà nói hẳn cũng không phải là việc khó.”

“Thật tốt quá." Nghe vậy, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra hy vọng.

Nhưng sau đó Mặc Uyên tiếp tục nói: "Chỉ là đạo chủ Quang Huyên mấy trăm triệu năm trước đã tuyên bố, chính bản thân sẽ không ra tay cứu người khác nữa, sau đó liền bế quan trong thời gian dài, mãi cho đến bây giờ ta cũng không có nghe qua tin tức của bà ta, không biết hiện tại có xuất quan hay không."

Nghe Mặc Uyên nói như vậy, Diệp Tinh nhất thời lại trầm xuống.

Lời một vị đại đạo chi chủ nói ra khẳng định sẽ không dễ dàng đổi ý.

\- Có thể thành công không?

Hắn biết hiện tại đạo chủ Lăng Hằng đi liên hệ đạo chủ Quang Huyên, thủ đoạn trị liệu của đạo chủ Quang Huyên ở nhân tộc là mạnh trong tất cả đại đạo chi chủ nhất, cường giả bực này cho dù không cho đạo chủ Lăng Hằng mặt mũi cũng rất bình thường.

Nếu như cự tuyệt, vậy ai còn có thể trị liệu Lâm Tiểu Ngư đây?

......

Thời gian trôi qua, sinh cơ trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư đang chậm rãi tiêu hao, ngắn ngủi vài phút thời gian, đối với Diệp Tinh mà nói lại giống như hàng năm trời.

\- Đinh!

Bỗng nhiên, đồng hồ trong tay hắn lại vang lên, cơ hồ trong nháy mắt Diệp Tinh liền bấm vào kết nối.

Bóng dáng đạo chủ Lăng Hằng lại xuất hiện.

"Thầy." Diệp Tinh tràn đầy chờ mong nhìn.

Chỉ là nhìn vẻ mặt đạo chủ Lăng Hằng, tâm của hắn lại trầm xuống. Lúc này sắc mặt đạo chủ Lăng Hằng cũng không tính là tốt.

"Diệp Tinh, vi sư liên lạc với đạo chủ Quang Huyên rồi, bà ta đồng ý trị liệu cho Lâm Tiểu Ngư, thế nhưng có một điều kiện." Đạo chủ Lăng Hằng nhìn đệ tử của mình, nhanh chóng nói.

Nghe vậy, diệp tinh trong lòng lại xuất hiện một đạo hy vọng, vội vàng hỏi: "Điều kiện gì ạ?"

"Đạo chủ Quang Huyên sẽ bố trí khảo nghiệm, nếu mà ngươi có thể thông qua thì bà ta sẽ trị liệu." Đạo chủ Lăng Hằng nói.
Chương 842 Gặp đạo chủ Quang Hằng 1

Lời vừa dứt lời, Diệp Tinh liền nhanh chóng nói: "Thầy, con nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm."

Chỉ cần có thể cứu Lâm Tiểu Ngư, cho dù hắn hoàn thành một trăm khảo nghiệm cũng được.

"Ừm." Lăng Hằng gật gật đầu, muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn không nói ra.

Ông ta nhìn Diệp Tinh: "Đạo chủ Quang Huyên ở vị diện Thất Huyền thuộc thế giới Tinh Lan. Ngươi đi Mục Vân giới, chỗ đó cách Thiên Lan giới rất gần, nơi đó sẽ có máy phi hành tốt hơn, ta lập tức liên hệ chuẩn bị phương tiện cho ngươi, như vậy ngươi đi vị diện Thất Huyền đại khái chỉ cần hai tháng thôi."

Hiện tại đạo chủ Lăng Hằng tự nhiên có thể lấy ra máy phi hành tốt hơn, nhưng thời gian cấp bách, ông ta cũng không kịp tới.

"Vâng!" Diệp Tinh vội vàng gật đầu nói.

Trong lòng hắn cảm kích, những thứ này đều là đạo chủ Lăng Hằng an bài cho hắn.

Với máy phi hành trên người hắn, còn không biết phải bay mấy tháng mới có thể đến đích.

Với tốc độ tiêu hao của lực sinh mệnh trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư hiện tại, nhiều nhất có thể kiên trì ba tháng mà thôi.

Đạo chủ Lăng Hằng trầm giọng nhìn đệ tử của mình, trầm giọng nói: "Diệp Tinh, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Ta chỉ muốn nói ngươi phải làm ra một cơ hội tốt để vượt qua thử thách. “ - Trong lòng ông ta thầm than, tính cách của Diệp Tinh ông ta tự nhiên là biết, trầm ổn, cẩn thận, chưa từng kinh hoảng thất thố như bây giờ?

Nếu cuối cùng thất bại, ông ta không biết Diệp Tinh sẽ như thế nào?

\- Thưa thầy vô luận là khảo nghiệm gì, con đều sẽ thông qua! Ánh mắt Diệp Tinh kiên định nói.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ra sao khi không hoàn thành khảo nghiệm.

"Anh Diệp Tinh, anh em đang ở hệ Ngân Hà, trên người anh ấy có máy phi hành đỉnh cấp, đi tới vị diện Thất Huyền chỉ cần 40 ngày thôi." Viên Viên một mực ở bên cạnh, nghe được lời của đạo chủ Lăng Hằng, liền nhanh chóng đi tới nói.

"Em lập tức liên lạc với anh trai em cho anh."

Nói xong cô liền nhấp vào đồng hồ trong tay.

\- Đây là người của gia tộc Hư Mạc? Đạo chủ Lăng Hằng thấy được khuôn mặt tròn trịa kia, nhất thời kinh ngạc nói.

Chỉ là ông ta lại vội vàng nói: "Diệp Tinh, ngươi liền đi theo người của gia tộc Hư Mạc đi."

Càng nhanh đến vị diện Thất Huyền càng tốt. "Vâng thầy." Diệp Tinh gật đầu, sau đó nhìn về phía Viên Viên lại nói: "Cám ơn em, Viên Viên."

"Anh Diệp Tinh, anh không cần khách khí với em, hiện tại cứu chị Tiểu Ngư là quan trọng nhất." Viên Viên vội vàng nói.

Tất cả mọi người đều đi tới trước trận truyền tống chờ đợi.

Ước chừng qua 20 phút, không gian trận truyền tống chớp động, sau đó một máy phi hành nhanh chóng bay ra, một thanh niên diện mạo tương tự với Viên Viên, còn có một người đàn ông trung niên có một sừng, thân cao chừng mười mét xuất hiện.

Chính là hai người Húc Hồn cùng Lý Kham Tư.

"Diệp Tinh." Húc Hồn nhìn Diệp Tinh, cũng không nói nhảm gì, nói: "Chúng ta xuất phát đi."

"Cám ơn." Diệp Tinh ôm Lâm Tiểu Ngư nói.

Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía con trai mình, lúc này trên khuôn mặt nho nhỏ của Diệp Lân tràn đầy nước mắt, từ khi Lâm Tiểu Ngư xảy ra chuyện cậu nhóc vẫn khóc cho đến bây giờ.

"Baba, ôm..." Diệp Lân nhìn ba mình, nước mắt lưng tròng.

"Tiểu Lân ngoan." Trên mặt Diệp Tinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Con về nhà để ông bà nội chăm nhé, ba đưa mẹ đi chữa bệnh rồi trở về liền."

Nói xong Diệp Tinh lại nhìn về phía Mặc Uyên nói: "Mặc Uyên tiên sinh, phiền ông ở lại trên trái đất chăm sóc Tiểu Lân giúp tôi một chút."

Diệp Tinh không định mang theo Diệp Lân đi.

"Cái này..." Mặc Uyên hơi do dự một chút, nhiệm vụ của ông ta là bảo hộ Diệp Tinh.

Nhưng mà chỉ do dự một chút, ông ta liền gật đầu.

Có Lý Kham Tư ở đây, an toàn của Diệp Tinh cũng được bảo đảm. Hơn nữa mục tiêu của Diệp Tinh là trực tiếp đi tới trong thế lực của đạo chủ Quang Huyên,phạm vi thế lực như vậy cho dù có dị tộc cũng không có khả năng có cơ hội ra tay.

\- Đi thôi! Nói xong, tất cả mấy người Diệp Tinh đều tiến vào trong máy phi hành.

"Oa oa, ba mẹ." Sau lưng truyền đến từng tiếng khóc tê tâm liệt phế của Diệp Lân.

Diệp Tinh cố nén không nỡ trong lòng, hắn hiện tại một mực luyện hóa năng lượng quả Thánh Tâm tiến vào trong cơ thể Lâm Tiểu Ngư, căn bản không rảnh phân tâm.

Lần này chính là đi tới thế lực đại đạo chi chủ,còn không biết cần hoàn thành khảo nghiệm gì, ngay cả đạo chủ Lăng Hằng cũng rất khó nói, có thể tưởng tượng được độ khó của nó ra sao.

Cho nên tốt nhất vẫn nên để Diệp Lân ở lại trên trái đất.

Vèo!

Không hề do dự,máy phi hành trong nháy mắt tiến vào không gian trận truyền tống, biến mất không thấy.

......

"Tiểu Ngư." Trong phòng máy phi hành, Diệp Tinh đang cẩn thận luyện hóa năng lượng quả Thánh Tâm tiến vào tim Lâm Tiểu Ngư.

Chỉ là lúc này lực sinh mệnh trên người Lâm Tiểu Ngư đã giảm xuống hơn 70%, chỉ còn lại không đến 30%.

"Tiểu Ngư, con của chúng ta mới vừa mới sinh ra em còn chưa thấy con lớn lên, em nhất định sẽ không có việc gì đâu." Diệp Tinh nhìn khuôn mặt Lâm Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói.

Kiếp trước tận thế hàng lâm, Diệp Tinh giãy dụa trong tận thế, giống như xác chết, mãi cho đến ba năm sau mới nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư trên phế tích Tô Châu.

Thế nhưng, cuối cùng Lâm Tiểu Ngư vì cứu hắn mà chết ngay trước mặt hắn.

Một màn kiếp trước thỉnh thoảng hiện lên, giống như đã xảy ra ở rất xa rất xa, lại giống như vừa mới phát sinh ngay trước mắt.

"Tiểu Ngư, cho dù là như thế nào, anh đều sẽ hoàn thành khảo nghiệm của đạo chủ Quang Huyên, nếu mà khảo nghiệm thất bại, coi như là chết,anh cũng sẽ chết ở trong khảo nghiệm." Diệp Tinh nhẹ giọng nói.
Chương 843 Gặp đạo chủ Quang Hằng 2

Trong mắt hắn chỉ có một tín niệm, lần khảo nghiệm này nhất định phải thành công.

"Cót két." Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, sau đó Húc Hồn đi vào.

Anh ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, còn vài phút nữa là đến đích."

"Được." Diệp Tinh gật đầu.

Hai tháng đã trôi qua.

Không gian trận truyền tống khổng lồ hiện lên, sau đó máy phi hành bay ra, đám người Diệp Tinh đều đi ra.

Lúc này nơi này đã có một cô gái đang chờ đợi.

Cô gái này mặc áo giáp màu tím, trên mặt còn có bí văn kỳ bí màu tím, sau lưng lại có một đôi cánh chim màu trắng.

\- Ngươi chính là Diệp Tinh đến cầu sư phụ ta chữa bệnh?

Cô gái nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư trong ngực hắn, sắc mặt mang theo một tia lạnh lùng, nói: "Sư phụ ta đã thật lâu không có ra tay cứu trị người khác, hiện tại sư phụ phá lệ thiết lập khảo nghiệm, ta ở chỗ này nói một câu, khảo nghiệm này rất khó, thậm chí bất tử cảnh cũng rất khó thông qua, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ. Nếu không, có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tu luyện của ngươi. "

“Dẫn đường đi." Diệp Tinh lắc đầu nói, trong mắt không có chút biến hóa nào.

"Xem ra rất tự tin." Cô gái gật gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp nói: "Đi theo ta."

Sau đó cô ta đi về phía trước, mấy người Diệp Tinh vội vàng đi theo.

Ở một nơi xa xôi, từng tòa cung điện thật lớn sừng sững, lúc này cao nhất không thể nghi ngờ là khu vực trung gian, cung điện khổng lồ cắm thẳng lên trời, phía trên điêu khắc từng bí văn kỳ bí, tản ra khí tức vô cùng cổ xưa.

Đạo chủ Quang Huyên, rất lâu trước kia đã trở thành đại đạo chi chủ, so với đạo chủ Lăng Hằng còn thành danh sớm hơn.

Rất nhanh, mấy người đi tới trước cung điện khổng lồ kia, lúc này bên trong cung điện còn có chín bậc thang thật lớn, trên mỗi một bậc thang đều tản ra dao động mờ mịt, hơn nữa còn hoàn toàn bất đồng, vô cùng kỳ dị.

" **Diệp Tinh, ngươi đi theo ta, ba người các ngươi cấm tiến vào cung điện." Cô gái kia ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người Húc Hồn.**

**Diệp Tinh, ngươi đi theo ta, ba người các ngươi cấm tiến vào cung điện." Cô gái kia ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người Húc Hồn.**

\- Anh Diệp Tinh, cố lên! Viên Viên nhìn Diệp Tinh, nắm tay cổ vũ.

"Diệp Tinh, chúc ngươi thành công." Húc Hồn cũng nói.

Diệp Tinh gật gật đầu với bọn họ, sau đó lại đi theo phía sau cô gái kia, đi vào trong cung điện thật lớn.

"Nhìn kìa, đó là... Diệp Tinh!"

“Là thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm mới xuất hiện ở thành Thời Không sao? Ở đâu?"

“Chính là đi theo phía sau Vũ Tình sư tỷ kìa, còn ôm một cô gái đó.”

“Sư phụ Quang Huyên thuộc về điện Hồn Thiên, Diệp Tinh tới nơi này làm cái gì?"

“Không rõ lắm. ”

......

Đi vào trong cung điện, nhất thời có từng ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh.

Mọi người nhìn Diệp Tinh, trong mắt đều có một tia tò mò.

Giai đoạn hiện tại Diệp Tinh là thiên tài hư không cảnh cường đại nhất của nhân tộc nên có rất nhiều người biết.

Lúc này trong tay bọn họ còn cầm một vài dược thảo, linh quả, hình như đang thí nghiệm cái gì đó.

Diệp Tinh không có nhìn những người này, ánh mắt một mực ở trên người Lâm Tiểu Ngư, chậm rãi luyện hóa quả Thánh Tâm.

Đi trong cung điện khổng lồ, qua hơn nửa giờ, bọn họ rốt cục đi tới trước một tòa cung điện.

"Sư phụ ở bên trong, nhớ kỹ, nhất định phải cung kính." Cô gái dặn dò.

Cô ta mang theo Diệp Tinh đi vào.

Đi vào trong cung điện, Diệp Tinh rốt cục nhìn thấy một người.

Đó là một người phụ nữ tướng mạo tuyệt mỹ, tóc dài, làn da màu lam nhạt, trên trán còn có bí văn kỳ bí.

Thân cao đại khái chỉ có 1m6, trên người mặc áo giáp màu tím, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh.

Tuy rằng đơn giản như vậy, thế nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy ý thức của mình nổ vang, phảng phất như đang đối mặt với một phiến thiên địa.

\- Thực lực khủng bố quá!

Diệp Tinh cả kinh trong lòng.

Tính ra hắn cũng nhìn thấy vài vị đại đạo chi chủ rồi, thế nhưng những người khác lại chưa từng cho Diệp Tinh cảm thụ như vậy.

"Đạo chủ Quang Huyên này là người đại đạo chi chủ cực kỳ cổ xưa của nhân tộc, không biết so với thầy ai mạnh hơn?"

Đạo chủ Lăng Hằng mạnh hơn cung chủ Hạo Nguyên, thế nhưng ở trước mặt Diệp Tinh vẫn luôn thu liễm uy áp, cho nên Diệp Tinh không xác định được ông ấy và đạo chủ Quang Huyên ai mạnh hơn.

"Diệp Tinh." Đạo chủ Quang Huyên nhìn về phía Diệp Tinh phía dưới, nhẹ giọng nói.

– Bái kiến đại đạo chi chủ! Diệp Tinh không dám do dự, vội vàng cung kính nói.

"Chuyện của ngươi Lăng Hằng đã nói với ta rồi, không thể không nói, Lăng Hằng thật coi trọng đệ tử là ngươi." Đạo chủ Quang Huyên lạnh nhạt nói.

Giọng nói của bà ta rất mềm mại, nhưng âm thanh vô cùng lạnh lùng.

Diệp Tinh im lặng, đối với ân tình của đạo chủ Lăng Hằng hắn chỉ có ghi nhớ trong lòng, chờ về sau có cơ hội nhất định báo đáp.

"Ta vốn không có ý định ra tay cứu chữa người khác, nhưng nếu đã đáp ứng Lăng Hằng, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi hoàn thành khảo nghiệm ta đặt ra." Đạo chủ Quang Huyên nhìn Diệp Tinh, tiếp tục nói.

"Đại nhân cứ việc phân phó." Diệp Tinh cung kính nói.

Đạo chủ Quang Huyên đứng lên.

Vụt!

Bà ta vung tay lên, trong nháy mắt mấy người trong cung điện đều biến mất.

Một lần nữa xuất hiện, họ xuất hiện ở bên ngoài cung điện khổng lồ.

Ở chỗ này, có chín bậc thang thật lớn, trên mỗi một bậc thang đều tản ra dao động mờ mịt, vô cùng kỳ dị.

Chính là bậc thang thần kỳ Diệp Tinh nhìn thấy khi vừa mới tới cung điện.

"Anh Diệp Tinh." Xa xa, mấy người Húc Hồn, Viên Viên đều ở đây, Viên Viên thấy Diệp Tinh, nhất thời kích động phất tay nói.
Chương 844 Khó để thông qua khảo nghiệm

Tuy nhiên, giọng nói của cô dường như bị cô lập hoàn toàn

\- Nơi này chính là khảo nghiệm sao? Lúc này Diệp Tinh nhìn chín bậc thang trước mắt.

"Diệp Tinh, những bậc thang này là thang Cửu Giới, nội dung khảo nghiệm rất đơn giản, ngươi chỉ cần hoàn toàn đi qua thang Cửu Giới, đó chính là hoàn thành khảo nghiệm của ta, khi đó ta sẽ cứu trị vợ của ngươi." Quang Huyên lạnh nhạt nói.

“Được!” Diệp Tinh không có bất kỳ do dự nào, gật gật đầu.

"A, ngươi không nghe tình huống cụ thể của thang Cửu Giới liền đáp ứng luôn?" Quang Huyên nhìn Diệp Tinh, nhẹ giọng nói.

Diệp Tinh lắc đầu, nói, "Cho dù khảo nghiệm như thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ."

"Xem ra tình cảm của vợ chồng ngươi rất tốt." Quang Huyên lạnh nhạt nói, ánh mắt của bà ta nhìn về phía bậc thang: "Thang Cửu Giới là ta từ khi rất sớm đã chế tác ra, chín bậc thang, mỗi một bậc thang tương ứng với một thế giới, mà tiến vào bậc thang, huyễn cảnh sẽ tự động khiến ý thức của ngươi tiến vào thế giới kia. Muốn bước ra liền tùy thuộc vào chính ngươi. "

“Nếu như cho đến khi chết vẫn chìm đắm trong thế giới đó, khảo nghiệm sẽ thất bại, mà thất bại, tâm tính của mình cũng sẽ bởi vì trầm luân mà bị ảnh hưởng rất lớn, nếu không thể thoát khỏi, tu luyện sẽ vẫn trì trệ không tiến."

“Đã từng có 3978 người đều bước lên thang Cửu Giới, nhưng 3977 người thất bại, chỉ có một người thành công, người nọ thực lực ở bất tử cảnh, hơn nữa tu luyện hơn trăm triệu năm!”

"Ngươi là thiên tài hư không cảnh cường đại nhất nhân tộc hiện nay, trầm luân trong huyễn cảnh mà nói, chắc ngươi biết hậu quả là gì."

Bà ta nhìn Diệp Tinh, lúc trước Diệp Tinh ở tuyển chọn thiên tài của thành Thời Không thể hiện ra thực lực tuy rằng mạnh, thế nhưng khảo nghiệm huyễn cảnh lại là đứng cuối.

Hơn nữa, hiện tại Diệp Tinh chỉ ở hư không cảnh, cách bất tử cảnh còn kém hai đại cảnh giới nữa.

Cảnh giới càng thấp, khả năng thông qua thang Cửu Giới tự nhiên càng thấp, ở trong tay bà ta còn không có ai dưới bất tử cảnh thông qua thang Cửu Giới đâu.

Theo bà ta thấy, Diệp Tinh muốn thông qua thang Cửu Giới căn bản là không thể mà bà ta cũng không có ý định cứu Lâm Tiểu Ngư.

Nghe xong lời của đạo chủ Quang Huyên, sắc mặt Diệp Tinh lại không có chút biến hóa nào.

Hắn biết đạo ý tứ của chủ Quang Huyên, nếu mà khảo nghiệm thất bại, bởi vì thế giới huyễn cảnh trong thang Cửu Giới mà bị ảnh hưởng lâm vào trầm luân, tư chất của hắn rất có thể sẽ trở nên tầm thường.

“Tôi nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm!” Diệp Tinh kiên định nói.

"Được, đi vào đi, vợ của ngươi để ở chỗ ta trước." Quang Huyên nhìn Diệp Tinh một cái, gật đầu nói.

Bà ta vung tay lên, Lâm Tiểu Ngư liền đi tới trước người bà ta.

\- Tiểu Ngư! Diệp Tinh cả kinh.

Xoẹt...

Hào quang kỳ dị bao phủ Lâm Tiểu Ngư, sau đó lực sinh mệnh của Lâm Tiểu Ngư một mực giảm xuống trực tiếp ổn định.

Thấy thế, Diệp Tinh hơi yên lòng.

Hắn nhìn thang Cửu Giới, không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp bay vào.

Soạt!

Đi tới khu vực, trong thang Cửu Giới, Diệp Tinh tự động xuất hiện ở bậc thang thứ nhất.

"Anh Diệp Tinh tiến vào thang Cửu Giới này rồi, anh, anh Diệp Tinh có thể xông qua không?" Viên Viên vội vàng hỏi.

"Không biết." Húc Hồn cũng đang nhìn thang Cửu Giới, lắc đầu nói: "Đạo chủ Quang Huyên nói không sai, vô số năm qua chỉ có một vị cường giả bất tử cảnh hoàn toàn thông qua thang Cửu Giới mà thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Viên Viên khẽ biến: "Nếu như không qua được, như vậy chị Tiểu Ngư không phải sẽ chết sao? Anh Diệp Tinh nhất định sẽ rất thương tâm."

“Cho nên phải dựa vào Diệp Tinh thôi." Húc Hồn nhìn Diệp Tinh trên bậc thang.

Không chỉ có bọn họ, lúc này chung quanh khu vực này còn có một số người đang chú ý động tĩnh nơi này.

Toàn bộ khu vực cũng không chỉ có đạo chủ Quang Huyên, đương nhiên, các thế lực khác đều chỉ là cường giả bất tử cảnh bình thường.

“Thiên tài tuyệt thế mấy trăm triệu năm mới xuất hiện của thành Thời Không lại tới xông vào thang Cửu Giới!”

"Thiên phú Diệp Tinh cường đại không thể nghi ngờ, phương diện khảo nghiệm đạo tắc của hắn khẳng định rất mạnh. Thế nhưng năng lực huyễn cảnh của hắn rất yếu, chắc không có khả năng thông qua đâu nhỉ? Coi như là thiên tài chuyên môn lĩnh ngộ huyễn cảnh đi chăng nữa cũng chỉ có một tia cơ hội thành công thôi. "

“Đạo chủ Quang Huyên đã nói không ra tay trị liệu cho người khác nữa, muốn để cho bà ta lại ra tay cứu người chắc chắn không có khả năng là khảo nghiệm đơn giản."

"Ta đang suy nghĩ Diệp Tinh có thể bước lên bậc thang thứ mấy?

"Mặc kệ thứ mấy, nếu như thất bại, thiên tài này rất có thể sẽ bị hủy, trừ phi chính hắn tránh thoát hoàn toàn thế giới trầm luân."

Tất cả mọi người đều chú ý tới Diệp Tinh.

Thiên phú Diệp Tinh mạnh ai cũng biết, nhưng năng lực đối phó với huyễn cảnh lại yếu, mọi người đều biết đây là một nhược điểm rõ ràng của Diệp Tinh.

Mà khảo nghiệm của thang Cửu Giới chính là phương diện này.

Vì vậy, hầu như tất cả mọi người nghĩ rằng Diệp Tinh không thể vượt qua.

......

Ầm ầm!

Bước lên bậc thang thứ nhất, ý thức của Diệp Tinh trong nháy mắt bị một cỗ ý chí thật lớn bao phủ, hắn cũng không có bất kỳ lực ngăn cản nào, toàn bộ ý thức trong nháy mắt mất đi.

"Oa oa!"

Trước một căn nhà tranh, có vài người đang chờ đợi, trên người bọn họ mặc áo da thú bình thường, trên quần áo này thậm chí còn có lỗ hổng.

Nghe được tiếng khóc, nhất thời trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ.

"Sinh rồi, sinh rồi! Là một bé trai!" Bên trong căn nhà tranh, một người phụ nữ nhanh chóng bước ra và hét lên.

\- Ha ha, A Tháp Kỳ ta cũng có con rồi! Một người đàn ông mặt ngăm đen cười to.

Ông ta sải bước đi vào trong nhà tranh, lúc này một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên người bà ta còn đắp chăn bông cũ nát, nằm bên người là một đứa bé nho nhỏ.

\- A Thanh, em thế nào rồi? Người đàn ông A Tháp Kỳ vội vàng hỏi.

"Em không sao." Người phụ nữ trung niên cười nói: "Anh Kỳ, mau nhìn con của chúng ta một chút."

Nhìn đứa bé nho nhỏ, trên mặt bà ta tràn đầy vẻ yêu thích.

“Anh Kỳ, anh có nhớ đặt tên cho con chúng ta không?” Người phụ nữ hỏi.

Người đàn ông cười nói, "A Tháp Mộc, Tiểu Mộc, đây là tên của con chúng ta."

Hai người không ngừng đùa giỡn đứa bé, mà đứa bé nho nhỏ đang làm càn ở đây khóc lớn, ý thức mơ hồ.
Chương 845 Huyễn cảnh tan vỡ 1

Khí hậu phương Bắc vô cùng giá rét, gió rít từng cơn, cát vàng bay khắp nơi.

Đây là một bộ lạc vô cùng nghèo khó.

Phía xa xa, có một đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi chạy tới, trong tay còn cầm hai con thỏ cao gần bằng mình, chỉ có điều hai con thỏ này màu đỏ.

“Tiểu Mộc, cháu đã về rồi đấy à?”

“Tiểu Mộc giỏi quá, còn bắt được thỏ lửa nữa.”

Nhìn thấy cậu bé, những người khác mỉm cười.

“Chào chú A Vân, chào thím Chu.”

Cậu bé cũng lễ phép chào lại.

“Tiểu Vân, anh trai cháu trở về rồi!”

Mấy giây sau, một cô bé khoảng chừng hai tuổi, thắt bím tóc chạy tới, vừa chạy vừa bập bẹ: “Anh.”

“Tiểu Vân.” Cậu bé giơ hai con thỏ lửa trong tay lên, cười nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà đưa thỏ cho mẹ làm thịt.”

“Ăn thịt, ăn thịt...” Bé gái bập bẹ, nước miếng cũng chảy ra.

A Tháp Mộc là tiểu thiên tài trong bộ lạc, dựa vào những bí tịch tàn tạ trong bộ lạc mà tạo thành con đường tu luyện riêng cho mình.

Tất cả mọi người trong bộ lạc đều nói hắn rất có tiền đồ, tương lai sáng lạn, sau này có thể rời khỏi bộ lạc mà tiến tới những thành phố rộng lớn.

...

Trên một tảng đá bị vỡ, một bóng đáng đang ngồi, trong tay còn cầm một quyển sách trông rất cũ nát.

“Kiếm đạo mênh mông rộng lớn, kiếm pháp Lăng Tiêu nằm ở tốc độ. Tốc độ xuất kiếm càng nhanh thì uy lực phát huy được sẽ càng lớn...”

Từng chữ viết khô khan hiện ra trước mặt A Tháp Mộc.

Quyển bí tịch này đã bị hắn xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đây là quyển bí tịch duy nhất trong bộ lạc của hắn.

“Lần đầu tiên khi mình nhận được quyển bí tịch này, mặc dù chưa từng nhìn thấy nó bao giờ nhưng lại luôn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như mình đã tìm được một loại kiếm pháp khiến mình hưng phấn.”

A Tháp Mộc yên lặng nghĩ ngợi.

Lúc này hắn đã bảy, tám tuổi.

A Tháp Mộc ngẩng đầu nhìn về phía hư không, cả bầu trời đều là sương mù, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái.

“Cảm giác này rốt cuộc là gì?” A Tháp Mộc trầm tư.

“Anh, đến giờ ăn cơm rồi.” Phía xa xa, một bé gái nhanh chóng chạy tới.

“Ừ.”

A Tháp Mộc nhảy xuống khỏi tảng đá.

“Ồ? Có con nhím?” A Tháp Mộc đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy một con vật ở phía xa.

Vút!

Hắn rút đoản kiếm bên hông, nhanh chóng tấn công con vật kia, đâm trúng vào điểm yếu của nó.

Con vật vùng vẫy hai cái, sau đó không động đậy nữa.

“Wa, anh trai, anh lợi hại quá.” Cô bé hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phía con nhím kia.

“Đi thôi, về nhà ăn cơm! Buổi tối ăn thêm bữa nữa!” A Tháp Mộc cười to.

...

Thời gian không ngừng trôi qua, A Tháp Mộc cũng không ngừng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một thanh niên mười lăm tuổi. Độ tuổi này của hắn có thể gia nhập những tông phái cường đại trong thành rồi.

“Em gái, mọi người quay về đi, một mình anh vào thành là được rồi.” A Tháp Mộc nhìn mấy người sau lưng mình, cười nói.

“Anh, không được, cha mẹ nói rồi, mọi người phải nhìn thấy anh vào thành thì mới yên tâm.” Một cô bé mặc áo da thú cười hì hì.

“Đúng vậy, Tiểu Mộc, lần này cháu vào thành nhất định phải tìm một tông phái thật tốt. Bộ lạc chúng ta có thể quật khởi được hay không đều phải nhờ cậy vào tài năng của cháu đấy.” Một người đàn ông vạm vỡ, sau lưng còn đeo một thanh mã tấu lớn kỳ vọng nói.

Sinh tồn trong thế giới này thực sự vô cùng khó khăn, qua bao nhiêu năm, cuối cùng bộ lạc của họ cũng đã xuất hiện một thiên tài.

“Chú A Khôn, cháu nhất định sẽ cố gắng để dẫn dắt bộ tộc đi lên.” A Tháp Mộc kiên định trả lời.

Mọi người cùng nhau tiến về phía trước.

“Gào! Gào!”

Đi được một đoạn, đột nhiên trong rừng vang lên những tiếng gầm thét dữ dội. Sau đó, giữa khu rừng xuất hiện một đám sinh vật nhìn như chó sói, thân dài khoảng chừng bốn mét, lưng có những sọc trắng trông như kim loại.

“Nguy rồi, đó là đàn Sói lưng bạc!” Người đàn ông vạm vỡ kia vừa nhìn thấy sinh vật trước mắt thì tái mặt.

“Tiểu Mộc, Tiểu Vân, các cháu chạy mau, chúng ta cầm chân đàn sói lưng bạc này!” Người đàn ông trầm giọng nói.

Ông ta và những người khác nhanh chóng rút vũ khí ra, tất cả hướng về phía đám sói lưng bạc trước mặt.

“Chú A Khôn!” Anh em A Tháp Mộc vội vàng hét lên.

“Vút!”

Một con Sói lưng bạc lao tới, móng vuốt sắc nhọn găm trúng thân thể một người.

Ngực của người đàn ông này lập tức bị xuyên thủng, toàn bộ thân thể đổ rầm xuống đất.

“Chú A Không!” Anh em A Tháp Mộc hét ầm lên, giọng nói đầy sự bi thương.

Lồng ngực người đàn ông bị xuyên thủng, người chắc chắn không thể nào sống sót.

“Mau đi đi!” Những người khác hét lên.

“Gào!!!”

Một con sói lưng bạc đã chú ý đến hai anh em A Tháp Mộc, nó gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng tấn công về phía đó.

Kích thước thân thể của con sói này lớn hơn những con khác, nếu không đoán nhầm thì nó chính là thủ lĩnh của bầy sói.

Móng vuốt của nó sáng bừng lên, mục tiêu mới nhất chính là Tiểu Vân.

“Anh trai!” gương mặt Tiểu Vân tràn đầy sợ hãi.

“Không!” A Tháp Mộc nhìn móng vuốt sắc nhọn của sói lưng bạc đầu đàn chuẩn bị đâm trúng lưng em gái mình thì tròng mắt như sắp rơi ra.

“Ầm! Ầm!”

Trái tim A Tháp Mộc đập liên hồi, nhưng bỗng nhiên toàn thân hắn lại rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ. Bên tai hắn không còn bất cứ âm thanh nào, vẻ mặt điên cuồng của A Tháp Mộc đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cũng hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.

“Định!”

Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nói.

Ong...

Nhất thời, toàn bộ khung cảnh xung quanh giống như bị đóng băng, người đàn ông vạm vỡ đang chiến đấu, sói lưng bạc đầu đàn đang lao tới, cô bé gương mặt tái mét... Tất cả đều dừng lại.

“Diệt!”

Hắn lại nói thêm một câu, toàn bộ đàn sói lưng bạc kia lập tức biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK