Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 Ra mặt 2

"Đừng đánh anh Tam Đại." Lúc đó, tiểu Nam cùng mấy đứa trẻ ở đó đều bị dọa cho phát khóc.

Người đàn ông cao to trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, đối thủ của hắn quả là không co một chút sức chiến đấu nào, nhưng khi nắm đấm của hắn cách Vương Tam Đại vài cm, bỗng nhiên cảm thấy vai mình như bị cái gì đè lại,toàn thân đột nhiên không thể nhúc nhích.

"Anh bạn à, giữa đường mà đi cướp đồ là không tốt đâu?" Một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Sau đó người đàn ông cao to cảm thấy thân thể mình không kiểm soát được lùi về phía sau vài bước, lảo đảo một chút, suýt chút nữa là ngã.

Trên vai truyền đến một cơn đau dữ dội, người đàn ông cao to sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Tinh, nói: "Tiểu tử, ngươi là ai?"

Trong mắt của hắn hiện lên sự sợ hãi, vừa rồi trong tay Diệp Tinh hắn đột nhiên cảm thấy không có chút sức chống trả nào.

Rầm!

Bỗng nhiên, một người đàn ông tay cầm con vẹt trắng thả nó ra,trực tiếp vung tay phải đánh về phía Diệp Tinh.

"Bát cực quyền?" Diệp Tinh nhìn chiêu thức của người đàn ông đó, chân phải đá một cái, người đàn ông kia lập tức bị đá lùi dễ dàng.

"Ngươi cũng luyện võ?" Người đàn ông cao to nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Võ của hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Diệp Tinh.

"Tôi trước đây có giao đấu qua với bát cực quyền." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Các người học vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao."

"Ngông cuồng." Người đàn ông kia phẫn nộ.

"Tiểu tử, có bản lĩnh thì để lại tên, chúng ta học võ bản lĩnh chưa đủ, thế nhưng những người khác có thể dễ dàng trừng trị ngươi." Tên còn lại gầm giọng nói.

"Cũng không cần để lại tên, tôi sẽ ở lại đây chờ các người, các ngươi cứ đi tìm người, thế nhưng nếu thua phải trực tiếp quyên tiền cho đứa trẻ này, một người thua quyên một vạn, hai người thua quyên năm vạn, ba người thua quyên mười vạn, bốn người thua quyên mười năm vạn, cứ thêm một người thua tăng thêm năm vạn." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Chẳng biết ý các người như thế nào?"

Trương khoa và Khương Lực liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu nói: "Được, tiểu tử ngươi chờ đó cho ta."

Nói xong bọn họ gọi điện thoại bắt đầu gọi cho những người khác.

"Diệp Tinh, những người này vừa nhìn đã biết là dân luyện võ, anh đừng có đánh với họ." Vương Tam Đại đi tới lo lắng nói.

"Không sao." Diệp Tinh cười cười: "Chỉ dựa vào bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi."

Tiền kiếp hắn có mấy người anh em, bây giờ nhất định sẽ ra mặt.

"Anh, Tiểu Bạch Bạch sắp chết rồi." Bỗng nhiên, một tiếng khóc yếu ớt cất lên.

Diệp Tinh nhìn lại, thấy cô bé Đông Đồng tay cầm con vẹt trắng đứng bên cạnh Tôn Việt, con vẹt này sau khi được Khương Lực thả ra đã bay về bên cạnh cô bé Đồng Đồng, có điều lúc này xem ra con vẹt đã yếu lắm rồi.

"Để anh xem một chút." Diệp Tinh mỉm cười, hắn ngoắc tay một cái, con vẹt liền bay đến tay hắn.

"Ấy!" Tiểu Đồng Đồng kinh ngạc hô thành tiếng, muốn đoạt lại thú cưng của mình, nhưng đã bị anh của mình kéo lại.

"Lục phủ ngũ tạng đều bị thương." Diệp Tinh nhìn qua một chút, tâm niệm lay động, một ít linh lực tiến vào con vẹt Tiểu Bạch, cơ thể dần dần hồi phục, rất nhanh các vết thương được chữa trị khỏi.

"Được rồi." Diệp Tinh cầm con vẹt trắng trả lại cho Tiểu Đồng Đồng.

Lúc này con vẹt trắng lại trở lên nhanh nhẹn hẳn, không ngừng bay lượn trước mặt Tiểu Đồng Đồng.

"Anh, Tiểu Bạch Bạch hồi phục rồi." Tiểu Đồng Đồng lập tức vui vẻ vỗ tay hoan hô nói.

Cô bé nhìn Diệp Tinh, để lộ ra một chút cảm tình, hiếu kỳ nói: "Này, anh là bác sĩ sao? Sao lại Tiểu Bạch Bạch hồi phục nhanh như vậy?"

"Đồng Đồng, UU đọc sách www. uukanshu. com phải gọi là anh Diệp Tinh." Tôn Việt lúng túng nhìn Diệp Tinh một cái, vội vàng nói: "Tiểu Bạch Bạch chính là do anh Diệp Tinh mua ngoài cửa hàng về, anh Diệp Tinh của em đương nhiên có thể dễ dàng trị khỏi rồi."

Trên thực tế anh cũng không biết Diệp Tinh làm thế nào trị khỏi được, có điều anh cho rằng Tiểu Bạch chỉ là bị kinh sợ một chút, cho nên rất nhanh hồi phục.

"Hả?" Nghe anh của mình nói như vậy, tiểu Đồng Đồng vi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Diệp Tinh.

Thú cưng dễ thương trong tay cô bé vậy mà lại được một anh đáng sợ như vậy mua ngoài cửa hàng về?

Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Diệp Tinh đã bị dọa rồi, trong lòng cô bé, Diệp Tinh giống như là một ác ma.

"Cô bé này nhìn với ánh mắt gì vậy?" Diệp Tinh bất đắc dĩ nhìn tiểu Đồng Đồng biểu cảm.

Chưa được mấy phút, đằng xa có hai người cấp tốc chạy vào.

"Trương Khoa, ai nói võ của các ngươi kém cỏi?" Kim Hải một người đàn ông cao to chừng 1m95 trầm giọng nói.

"Sư huynh, chính là hắn." Trương khoa chỉ về phía Diệp Tinh.

"Muốn đánh thì đánh nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian phí lời với các người." Diệp Tinh nhìn hai người thúc giục.

"Hừ!" Kim Hải hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đánh về hướng Diệp Tinh. Phía sau hắn người đàn ông kia cũng đồng thời ra chiêu.

"Diệp Tinh, cẩn thận a."

"Anh Diệp."

Vương Tam Đại, Tôn Việt kinh hãi hô lên, tên Kim Hải kia nhìn qua đã thấy sợ,trông như một gã khổng lồ to lớn vậy, chưa cần phải nói đến người bên cạnh cũng đồng thời xuất chiêu.

Thế nhưng, bọn họ trong nháy mắt ánh mắt đờ đẫn thất thần.

Trước mắt bọn họ, tên Kim Hải to lớn kia đột nhiên bị Diệp Tinh trực tiếp đá lăn ra đất, phía sau người kia cũng như vậy, không hề có chút sức chống trả nào.

"Hai người thua, năm vạn tệ." Diệp Tinh liếc nhìn Trương Khoa bình thản nói.
Chương 82 Dễ dàng hạ gục

Trương Khoa bình tĩnh nhìn Diệp Tinh, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng hai người Kim Hải thì gần như đã bị đánh bại ngay lập tức, không có một chút khả năng đánh trả.

“Oa! Anh cả thật là lợi hại.”

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng mấy đứa trẻ lại hô lên cổ vũ và nhìn Diệp Tinh đầy ngưỡng mộ.

Trong mắt chúng, Diệp Tinh giống như một anh hùng đánh bại kẻ xấu.

“Làm… làm sao có thể?” Khuôn mặt của mấy người Trương Khoa đều lộ vẻ khó tin nổi, thân hình của Diệp Tinh tuy không cường tráng nhưng lại có thể dễ dàng hạ gục Kim Hải.

“Sao vậy? Đánh cuộc rồi không nhận thua sao?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

“Hừ!” Trương Khoa sắc mặt khó coi, anh ta không nói lời nào, nhanh chóng chuyển năm mươi vạn cho Vương Tam Đại.

Đã nói trước rồi, anh ta sẽ không đùa giỡn về vấn đề này.

“Cậu nhóc, có bản lĩnh thì cậu cứ chờ đó.” Trương Khoa trầm giọng nói.

Diệp Tinh mỉm cười, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Các anh có bao nhiêu người tới tùy thích, chỉ cần thua thì nhớ đưa tiền là được rồi.”

Thực lực đã đạt tới hiện tại, ngay cả Hoàng Viêm, Diệp Tinh cũng nắm chắc đánh bại, huống chi là những người khác này.

Bốn người của Trương Khoa cùng nhau tụ tập, nhỏ giọng bàn bạc.

“Thằng nhóc này quá lợi hại, chúng ta nhất định không phải là đối thủ của nó.”

“E rằng ngoại trừ sư phụ và đại sư huynh thì không có ai là đối thủ của thằng nhóc này.”

“Chuyện này nhất định không nên quấy rầy sư phụ, lập tức thông báo cho đại sư huynh, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, để đại sư huynh dạy dỗ nó.”

Mấy người nhanh chóng thảo luận, sau đó gọi điện thoại.

……

Trên sàn đấu của một võ thuật quán ở Thượng Hải, một người đàn ông khoảng gần 30 tuổi đang đánh nhau với một người khác.

Cơ bắp trên toàn thân của người đàn ông như được đúc bằng đồng thép, nắm đấm văng ra, thậm chí phát ra tiếng nổ bộc phá trong không khí, thử tưởng tượng nếu nắm đấm này đánh thẳng vào người thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Người còn lại là một nam nhân thân hình hai mét, nhìn có vẻ rất có năng lực, nhưng lúc này anh ta lại không ngừng né tránh.

“Bịch!”

Đột nhiên, một cú đấm nhắm tới, người đàn ông cao hai mét không cản lại được mà bị đánh trực diện, cơ thể không ngừng lùi lại, lùi về phía mép võ đài rồi mới dừng lại.

“Tôi thua rồi!” Người đàn ông cao hai mét lắc đầu, trực tiếp nhượng bộ.

“Đa tạ.” Hình Côn thu nắm đấm lại và mỉm cười.

Anh ta bước ra khỏi sàn đấu.

“Lại thắng rồi, ở sàn đấu này, Hình Côn chưa một lần bị đánh bại.”

“Đúng rồi, thật lợi hại.”

……

Đám đông vây xem không ngừng bàn tán.

Cách đó không xa, một thanh niên mặc trang phục thường ngày màu trắng đi tới, tươi cười nói: “Hình Côn, kỹ năng đấm bốc của anh càng ngày càng mạnh, tính ra không còn bao nhiêu khoảng cách với cha tôi.”

“Trần Dương, cảnh giới của sư phụ nằm ngoài năng lực của tôi.” Hình Côn mỉm cười.

Anh ta rất khiêm tốn.

“Vù vù...”

Nói vài câu, đột nhiên một người bên cạnh bước nhanh lên nói: “Đại sư huynh, Trương Khoa gọi tới.”

Hình Côn gật đầu rồi nghe máy, nhưng gương mặt trở nên xám xịt chỉ trong vài giây.

“Sao vậy?” Trần Dương bối rối hỏi.

Hình Côn sắc mặt có chút khó coi, nói: “Bốn người Trương Khoa, Kim Hải bị đánh, bên kia đang chờ chúng ta, thậm chí còn nói có bao nhiêu người tới cũng không thành vấn đề.”

“Đủ kiêu ngạo rồi đó, nhưng không biết có bản lĩnh kiêu ngạo không.” Trần Dương nghe vậy liền cười lên.

“Đi thôi! Gặp thằng nhóc không biết trời cao đất dày này.” Hình Côn khua cánh tay và nhanh chóng rời võ quán.

……

Ở bên đường, Diệp Tinh và những người khác đang đứng ở đây.

“Diệp Tinh, hay bỏ đi? Cậu đã đánh bại tất cả những người này, kẻ tiếp theo phải chắc hẳn phải rất mạnh.” Vương Tam Đại lo lắng.

“Không sao đâu.” Diệp Tinh cười.

Đang định nói gì đó, đột nhiên hắn nhìn về phía cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, sau đó có hai người đi tới.

“Trần Dương?” Diệp Tinh nhìn thấy một trong số họ, nhưng hắn đã nhận ra tất cả ngay lập tức.

Trần Dương này hắn đã gặp lần đầu tiên ở núi Trường Bạch.

“Diệp Tinh?” Cùng lúc đó, Trần Dương cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi.

Ở núi Trường Bạch, Diệp Tinh đã thể hiện thực lực mạnh mẽ như vậy, dùng một cú đấm hạ gục Trần Hải, chiến đấu với Hoàng Viêm, thậm chí bước chân thôi cũng dễ dàng đập vỡ những tảng nham thạch, cảnh tượng của trận chiến đó thật khó có thể quên được.

Mỗi khi nghĩ đến Diệp Tinh, ngực anh ta lại lâm râm đau nhói.

Tuy nhiên, ngoài sự sợ hãi, có một chút phấn khích sâu trong mắt Trần Dương.

“Sao vậy Trần Dương?” Hình Côn hiển nhiên là thấy Trần Dương có gì đó không ổn, nhịn không được hỏi.

“Đại sư huynh, Trần Dương sư huynh.” Mấy người Trương Khoa nhìn thấy người mới tới, trên mặt bọn họ đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới.

“Đại sư huynh, chính là thằng nhóc thốt ra lời lung tung, bảo chúng tôi tùy thích tìm người tới.” Trương Khoa chỉ vào Diệp Tinh.

Nhìn thấy động tác của anh ta, Trần Dương chỉ cảm thấy trên mặt có chút co giật.

Anh cả của tôi ơi, anh có biết mình đang ám chỉ ai không? Ngay cả cha anh ta - Trần Hải cũng bị Diệp Tinh dễ dàng hạ gục, huống chi là bọn họ.
Chương 83 Dễ dàng hạ gục 2

Đó đơn giản chính là một mãnh thú hình người.

“Hình Côn, hãy bỏ qua chuyện này đi.” Nghĩ đến đây, Trần Dương đột nhiên nói.

“Bỏ qua?” Hình Côn khó hiểu hỏi: “Trần Dương, anh biết thằng nhóc này à?”

“Ừ, có quen.” Trần Dương gật đầu.

Trần Hải sẽ không kể ra chuyện thất bại của ông ta, dù sao việc hoàn toàn bị đè bẹp cũng không phải là một chuyện vinh dự gì.

“Nếu hai người đã quen nhau, vậy anh đừng bận tâm, tôi sẽ giữ chừng mực.” Hình Côn nói, nắm chặt tay lại.

Nói xong anh ta liền sải bước đi về phía trước, ngay cả Trần Dương cũng không ngăn được.

Về phía Diệp Tinh, biểu cảm của Tôn Việt thay đổi rõ rệt khi nhìn thấy người vừa đến, vội đến bên Diệp Tinh và nói: “Anh Diệp, đừng đánh nữa, đó là Hình Côn, thực lực đặc biệt mạnh, trên sàn đấu ở võ thuật quán Trọng Nguyệt chưa có ai đánh bại được.”

“Ồ?” Diệp Tinh cười nói: “Đừng lo lắng, tôi có biện pháp, nếu thua, liền lập tức nhận thua.”

“Này, anh Diệp, thật sự không thể đánh được.” Tôn Việt muốn thuyết phục điều gì, nhưng Diệp Tinh lại trực tiếp đi về phía trước.

“Diệp… Diệp Tinh.” Trần Dương không ngăn được Hình Côn, anh ta ngượng ngùng cười và chào hỏi khi nhìn thấy Diệp Tinh.

“Trần Dương, anh có chắc là anh ta tới đánh nhau với tôi?” Diệp Tinh nói nhỏ.

Trần Dương đã thấy sức mạnh của hắn, nhưng vẫn không ngăn cản.

Trần Dương cười khổ, anh ta dừng lại? Anh ta có thể ngăn lại sao?

Với tính cách của Hình Côn, ngay cả khi anh ta kể về thất bại của Trần Hải thì Hình Côn cũng sẽ ra tay thôi.

“Cậu là thằng nhóc kiêu ngạo đó à?” Hình Côn nhìn Diệp Tinh và cau mày.

Nghe lời của Trần Dương, xem ra thằng nhóc trước mặt rất lợi hại, nhưng Diệp Tinh xem ra cũng chưa đến hai mươi tuổi, dù có thực lực lợi hại đến đâu mà không đánh nhau thì hắn cũng không biết kiêng dè gì.

Ầm!

Không phí lời, thân thể Hình Côn hơi cúi xuống, huy động nắm đấm, nhanh chóng tấn công Diệp Tinh.

Thậm chí còn có một tiếng bộc phá trong không khí, có thể tưởng tượng sức mạnh của nắm đấm này.

“Ầm!”

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Diệp Tinh vẫn đá ra một cước như trước đó, cùng với đó là thân thể đang uy hiếp của Hình Côn dừng lại ngay lập tức, sau đó trực tiếp lui về phía sau mấy bước, mặt đỏ bừng bừng.

“Đại sư huynh bị hạ gục rồi?”

“Làm sao có thể?”

……

Trương Khoa và những người khác đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này, họ biết sức mạnh của Hình Côn, nhưng Hình Côn đã bị đánh bại mà không cần đến gần Diệp Tinh.

“Oa! Anh Diệp thật là tuyệt vời!” Những người khác đều kinh ngạc, còn Tôn Việt thì vui mừng nhảy dựng lên.

Anh ta biết sức mạnh của Hình Côn và đã từng chứng kiến anh ta đánh nhau, nhưng vẫn bị Diệp Tinh một cước đánh gục.

“Sức mạnh này thật đáng sợ?” Hình Côn nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt trở nên cực kỳ thận trọng.

Trước mắt người khác nhìn thấy cú đá rất bình thường, nhưng anh ta cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng, tuy rằng đã chuẩn bị phòng ngự, nhưng anh ta cũng không thể phòng thủ được một chút nào.

“Năm vạn tệ.” Sau khi hạ gục Hình Côn, Diệp Tinh thờ ơ nhìn Trương Khoa.

Lúc này Trương Khoa vẫn còn đang bàng hoàng, vị đại sư huynh tự tin nhất của bọn họ đã bị đánh bại dễ dàng như vậy, nghe thấy giọng nói của Diệp Tinh, Trương Khoa không dám do dự, sẵn sàng chuyển tiền.

“Năm vạn tệ là gì?” Trần Dương đột nhiên hỏi khi Diệp Tinh nói.

Trương Khoa nhanh chóng kể lại sự việc.

Nghe vậy, Trần Dương trợn tròn mắt, cười nói: “Diệp Tinh, ngươi đã đánh bại Hình Côn, muốn chuyển khoản cũng là chuyển vào điện thoại của cậu.”

Diệp Tinh liếc nhìn Trần Dương, gật đầu nói: “Có thể.”

“Vậy thì chúng ta chuyển qua WeChat đi, trước tiên hãy thêm WeChat để tôi có hồ sơ chuyển nhượng rõ ràng.” Anh ấy tiến lên và thấy Diệp Tinh không phản đối gì, trong lòng còn vui mừng hơn nữa, sau khi đã thêm WeChat của Diệp Tinh, nhanh chóng chuyển năm vạn tệ đi.

Sau khi chuyển qua, Trần Dương và những người khác không ở lại mà nhanh chóng rời đi.

Ngay cả Hình Côn cũng bị đánh bại, họ cán bản không làm gì Diệp Tinh được cả.

……

Sau khi nhận được tiền, Diệp Tinh nhanh chóng chuyển năm vạn tệ cho Vương Tam Đại.

“Diệp Tinh, tôi không thể nhận tiền của cậu.” Vương Tam Đại vội vàng nói.

Diệp Tinh cười nói: “Không phải cho anh, là cho những đứa trẻ này.”

Vương Tam Đại sửng sốt, nhìn quần áo cũ hơi sờn phía dưới, trong lòng không khỏi có chút chua xót, sau đó nặng nề gật đầu nói: “Cảm ơn.”

“Tiểu Nam, Nhất Nhất… mau cảm ơn anh Diệp Tinh.” Anh ta nhìn những đứa trẻ có mặt ở đó.

“Cảm ơn anh Diệp Tinh.” Đột nhiên mấy đứa trẻ rất lịch sự đồng thanh nói.

“Được rồi, anh có chuyện phải về trước.” Sau khi giải quyết xong vấn đề ở đây, Diệp Tinh cũng không ở lại lâu hơn, nói với Vương Tam Đại và Tôn Việt rồi nhanh chóng rời đi.

……

Ở một nơi khác, Trần Dương, Hình Côn và những người khác đang ở cùng nhau.

“Trần Dương, Diệp Tinh là người thế nào? Thuộc môn phái võ nào?" Hình Côn không khỏi hỏi gấp.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một đối thủ mà ngay cả anh ta cũng không thể chống đỡ được một đòn tấn công.

“Chuyện này tôi không tiện trả lời, nhưng anh không phải đối thủ của hắn là bình thường, bởi vì cha của tôi cũng không phải là đối thủ của hắn.” Trần Dương suy nghĩ một chút, liền nói ra.

“Sư phụ cũng không phải là đối thủ?” Hình Côn sửng sốt.
Chương 84 Mua nhân sâm

Im lặng một lúc, nhưng trong mắt hiện lên một chút ý vị cười cợt, nói: “Xem ra trước kia tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”

Trong mắt anh ta hiện lên một ý định chiến đấu, Hình Côn trước giờ luôn tin rằng hắn rất mạnh, chuyện vượt qua được Trần Hải chỉ là vấn đề thời gian, nên trong lòng rất kiêu ngạo.

Nhưng ở chỗ của Diệp Tinh, anh ta lại nhìn thấy một mục tiêu mới.

“Trần Dương, tôi xuống xe ở đây, tôi muốn tới võ quán tập luyện.” Khi có mục tiêu, trong lòng anh ta lại khơi dậy khát vọng luyện quyền từ lâu.

……

Không biết Hình Côn nghĩ gì, Trần Dương và Hình Côn tách ra, lái xe thẳng đến một khu biệt thự ở Thượng Hải.

Đến đây, anh ta nhanh chóng nhập cuộc.

Lúc này, trong đại sảnh của biệt thự, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên sô pha, nhưng nét mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ trẻ tuổi trạc ngoài ba mươi, vẻ mặt phờ phạc, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa cách đó không xa.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, sau đó vài bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.

Bỗng nhiên, cô gái vội vàng đứng lên, nhìn về phía ông lão phía trước hỏi: “Bác sĩ Kim, chú hai của tôi thế nào rồi?”

“Tình hình không ổn.”

Ông lão dẫn đầu - Kim Hậu lắc đầu nói: “Nhân sâm đó chỉ miễn cưỡng giữ được tính mạng của Vĩ Thiên, nếu không có nhân sâm mới bổ sung, xem chừng ông ta sẽ không sống được bao lâu.”

Bên cạnh, người vợ nghe thấy lời nói, như bị một cú đánh đả kích lớn, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất. May mà cô gái bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đã đỡ vội.

“Vũ Huyên, phải làm gì đây?”, Người vợ Chu Uyển Như vừa khóc vừa nói.

Chu Vũ Huyên vội vàng an ủi, nói: “Dì hai à, chuyện còn chưa tới bước đường cùng, có lẽ sẽ có tin vui từ cha cháu và những người khác.”

trong ánh mắt cô ta lộ rõ sự lo lắng.

Lần trước bọn họ đến núi Trường Bạch, đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được nhân sâm 30 năm tuổi, ngoài ra không có thu hoạch gì khác.

“Bác sĩ Kim, xin các ông hãy tìm cách chữa trị.” Chu Uyển Như cầu xin.

“Chúng tôi là bác sĩ, nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Kim Hậu gật đầu.

Lời nói của ông ta vừa buông xuống, từ xa đột nhiên có một bóng người nhanh chóng đi tới, lại đúng là Trần Dương.

“Vũ Huyên, anh nhìn thấy Diệp Tinh trên phố.” Trần Dương nói với vẻ vui mừng.

“Cái gì?” Chu Vũ Huyên đột nhiên kinh ngạc: “Lời anh nói là thật sao?”

“Ừ, anh thậm chí còn có tài khoản WeChat của cậu ta.” Trần Dương nhanh chóng gật đầu.

“Diệp Tinh? Có phải cậu thanh niên mà Vũ Huyên nói là người tìm ra nhân sâm trăm năm tuổi không?” Chu Uyển Như như vớ được cái phao cứu mạng vội vàng nói.

“Dì hai, dì đừng lo lắng, cháu sẽ liên lạc với cậu ta ngay lập tức.” Chu Vũ Huyên an ủi.

Nhìn vào WeChat mà Trần Dương cung cấp, cô ta trực tiếp dùng điện thoại để xin kết bạn với Diệp Tinh, đồng thời gửi tin nhắn bằng điện thoại của Trần Dương.

Họ gặp Diệp Tinh ở núi Trường Bạch và muốn mua nhân sâm hàng trăm năm tuổi của hắn nhưng Diệp Tinh đưa ra mức giá ngất trời một tỷ NDT, đương nhiên họ không thể đồng ý.

Yêu cầu họ lấy nhiều tiền như vậy, thực tế là họ không thể có được.

Sau khi trở về, bệnh tình của Chu Vĩ Thiên đột nhiên trở nên trầm trọng hơn, bọn họ không còn cách nào khác là nghĩ đến Diệp Tinh, tuy nhiên, dân số của Hoa Hạ quá đông, nhiều người trùng tên như vậy, thật quá khó để tìm ra một người vậy nên từ đó không có manh mối.

……

Đang đi trên phố, điện thoại của Diệp Tinh đổ chuông, lại là một tin nhắn được gửi trên WeChat, người gửi là Trần Dương.

“Diệp Tinh,tôi là Chu Vũ Huyên ở núi Trường Bạch lần trước, tôi muốn nói lời xin lỗi cậu về chiếc điện thoại. Người thân của tôi đang bị bệnh nặng và cần nhân sâm cứu chữa, không biết cậu có thể bán một ít nhân sâm cho chúng tôi không?”

“Thì ra là mua nhân sâm?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Trước khi Trần Dương thêm WeChat của hắn, hắn đã cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhìn tin nhắn này, Diệp Tinh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi có thể bán cho cô một vài gốc nhân sâm với giá một trăm triệu tệ.”

Chu Vũ Huyên đang lo lắng chờ ở bên kia, điện thoại của Trần Dương vang lên, cô ta lập tức nhìn. Nhưng khi nhìn thấy nội dung thông tin, khuôn mặt cô ta lại trở nên khó coi.

“Mấy gốc ra giá một trăm triệu tệ, Diệp Tinh này thật biết báo giá.”

Gia đình cô ta tuy có tài sản hơn trăm triệu nhưng hầu hết đều không thể động vào được, muốn bỏ ra một trăm triệu là điều không hề dễ dàng.

Một trăm triệu, chỉ mua vài gốc thôi cũng chẳng được gì.

Kìm nén lửa giận trong lòng, Chu Vũ Huyên đáp: “Diệp Tinh, cái giá cậu trả quá cao, chúng tôi có thể trả một trăm triệu, nhưng chúng tôi cần cả củ nhân sâm trong tay cậu.”

Nhìn thấy tin nhắn hồi đáp lại, Diệp Tinh mỉm cười.

Hắn dùng một ít rễ chữa trị cho Đổng Đại Chí, trực tiếp kiếm được một trăm triệu tệ rồi, hiện tại Chu Vũ Huyên muốn mua toàn bộ nhân sâm trong tay với giá 100 triệu hiển nhiên là không thể.

“Xin lỗi, tôi sẽ không bán. Nếu muốn mua rễ, vui lòng liên hệ lại với tôi.” Diệp Tinh trả lời.

Hắn không phải người tốt, trên đời còn rất nhiều người bệnh, hắn muốn thông cảm cũng không được.
Chương 85 Thần y?

Chu Vũ Huyên nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt càng thêm khó coi, cô ta lại gửi tin nhắn khác, nhưng tin nhắn như kim chìm dưới đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào.

“Sao rồi, Vũ Huyên?” Vẻ mặt Chu Uyển Như trông đợi.

“Dì hai, Diệp Tinh chỉ đó sẵn sàng bán cho chúng ta một ít rễ nhân sâm với giá 100 triệu nhân dân tệ.” Chu Vũ Huyên trầm giọng nói.

“Cái gì? Một trăm triệu?” Vẻ mặt của Chu Uyển Như thay đổi lập tức.

Cô ta biết với 100 triệu chỉ để mua mấy cái rễ nhân sâm thì dường như không ai chấp nhận được cả.

Không cam lòng, Chu Vũ Huyên đã gửi thêm một vài tin nhắn, thậm chí cả những cái giá khác, nhưng không có phản hồi.

“Tên thương gia lòng dạ độc ác.” Chu Vũ Huyên thầm nguyền rủa trong lòng.

“Vũ Huyên, bây giờ phải làm sao?” Chu Uyển Như hoàn toàn là mất bình tĩnh.

“Dì hai, đừng lo lắng, đợi cha về thì cháu sẽ hỏi lại ông ấy, nếu thật sự không có cách nào, chỉ còn cách phải liên lạc lại với Diệp Tinh.” Chu Vũ Huyên nhanh chóng an ủi.

Mặc dù không muốn nhưng Chu Vũ Huyên cũng không có cách nào khác, theo như cô ta biết thì chỉ có Diệp Tinh là có nhân sâm hàng trăm năm tuổi.

Nghĩ đến đây, Chu Vũ Huyên thực sự hối hận trong lòng.

Nếu không phải là lúc đầu lấy trộm điện thoại, thái độ của Diệp Tinh đối với họ sẽ không như vậy, có lẽ họ có thể mua một ít nhân sâm ở núi Trường Bạch.

“Vũ Huyên.” Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có một giọng nói truyền đến.

“Ba về rồi.” Vẻ mặt Chu Vũ Huyên đột nhiên vui vẻ.

Lời vừa dứt, một người đàn ông trung niên có chút phát tướng bước vào, lúc này trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Có tìm được những cây nhân sâm trăm năm khác không?” Chu Vũ Huyên vội vàng hỏi.

Chu Kinh Thiên lắc đầu, nói: “Nhân sâm hơn một trăm tuổi có quá ít, ba cũng không có phát hiện gì khác.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Chu Kinh Thiên trên mặt không có chút lo lắng nào.

“Ba, không tìm thấy nhân sâm, ba có tìm phát hiện gì nữa không?” Chu Vũ Huyên hỏi ngay sau khi nhìn thấy vẻ mặt của ba.

Chu Kinh Thiên cười gật đầu nói: “Tuy rằng không tìm được nhân sâm, nhưng là chúng ta đã nghe ngóng được một tin tức tốt.”

“Tin tốt là gì ạ? Ba đừng chơi trò huyền bí nữa.” Chu Vũ Huyên lo lắng nói.

Chu Kinh Thiên chỉ có thể nói: “Vĩ Thiên đang bị ung thư, tế bào ung thư đã di căn đến nhiều nơi trên cơ thể, hoàn toàn dựa vào ông Kim dùng nhân sâm và nhiều phương pháp khác để duy trì tính mạng, nếu muốn tiếp tục sống, phải tiếp tục sử dụng nhân sâm. Nhân sâm này mặc dù không có tìm thấy, nhưng đây không phải là cách duy nhất để điều trị cho Vĩ Thiên.”

“Nhà họ Đổng - Đổng Đại Chí kinh doanh đồ điện bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vốn dĩ không thể sống lâu, nhưng hôm trước đã xuất hiện trước công chúng mà không sao cả, nói với xã hội rằng trước đây chỉ mắc một bệnh nhẹ.”

“Những người khác không biết về bệnh trạng của ông ấy, nhưng chúng ta biết rất rõ. Vì vậy, xem xét kỹ hơn chút và đã phát hiện ra rằng bệnh của Đổng Đại Chí đã được một vị thần ý chữa khỏi, mà còn là được chữa khỏi hoàn toàn trong thời gian ngắn.”

Nghe vậy, trên mặt Chu Vũ Huyên lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Nói như vậy vị thần y kia có thể dễ dàng điều trị ung thư phổi giai đoạn cuối? Nhưng ung thư gan của chú hai.”

“Theo điều tra của chúng ta, trước đây Hoàng Thành Đống của nhà họ Hoàng đã mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng hiện tại Hoàng Thành Đống đã hoàn toàn bình phục, rất có thể vị thần y đó đã chữa khỏi bệnh.”

Chu Vũ Huyên phản ứng nhanh, vui vẻ nói: “Nói như vậy chỉ cần tìm được vị thần y đó, chú hai còn có thể khỏi hẳn?”

“Ừm, ba đã phái người liên lạc với nhà họ Đồng và nhà họ Hoàng, chắc sẽ sớm liên lạc với vị thần y kia, chỉ cần vị thần y kia tới, Vĩ Thiên có thể khỏi bệnh!” Chu Kinh Thiên cười.

“Quá tốt rồi. Dì hai, dì nghe ba cháu nói rồi chứ, chú hai nhất định sẽ khỏi bệnh.” Chu Vũ Huyên lập tức nói.

“Ừ.” Chu Uyển Như khóc lên vì sung sướng.

“Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi, sớm sẽ có tin tức rồi.” Chu Kinh Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Chu Vũ Huyên gật đầu, nhìn tin nhắn không có hồi âm trên điện thoại của Trần Dương, trong lòng khụt khịt: “Không bán thì không bán, cho dù không có nhân sâm của cậu, chú hai của tôi cũng có thể chữa khỏi.”

……

Ở phía bên kia, sau khi Diệp Tinh gửi lại tin nhắn, liền đi bộ đến tòa nhà Kim Vũ.

Sau khi thảo luận về hợp đồng với "Giới nguyên châu", hắn đã không trở lại công ty trong những ngày qua, trên người không có tiền, hắn đi cũng không có kế hoạch đầu tư gì.

“Có khá nhiều người.” Gọi một chiếc taxi, sau đó Diệp Tinh đi thang máy lên tầng 13 của tòa nhà Kim Vũ, nhìn thấy đã có một số người đi lại trên tầng 13 trước đó còn rất trống rỗng.

Đợt tuyển dụng trong những ngày này đã kết thúc, số lượng nhân sự của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên đã lên tới hàng chục người.

Hắn mở cửa và bước thẳng vào.

……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK