Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901 Ngụy trang 2

Những đạo tắc khác như đạo tắc không gian, đạo tắc sinh mệnh, đạo tắc thời gian, v.v... nếu có thể nắm giữ một loại, thực lực sẽ vượt xa đạo tắc ngũ hành.

Dù sao thì, đạo tắc ngũ hành và đại đạo thời không, đại đạo sinh tử ngang nhau.

Tương đương với lĩnh ngộ năm loại đạo tắc mới sánh ngang được với hai loại đạo tắc không gian và thời gian, tất nhiên thực lực sẽ khác biệt rất nhiều.

Nếu ra tay thất bại, Diệp Tinh sẽ không thể rời khỏi nơi này.

“Món bảo vật đó là ở bên trong cung điện hay trên người Võ Hồn?” Diệp Tinh thầm nói.

Giống như khi hắn lấy được đỉnh ba chân đó, nếu không có chìa khóa, căn bản không tiến vào được, cũng không thể lấy được Ma Linh Thuật bên trong.

Gia tộc Ba Quân đó cũng chỉ coi đỉnh ba chân là một chiếc đỉnh bình thường bày ở đó mà thôi.

Theo phỏng đoán của Diệp Tinh, chắc hẳn Võ Hồn sẽ không phát hiện ra tác dụng thật sự của món bảo vật đó, dù sao chìa khóa cũng ở trong tay hắn.

Nhưng tất cả đều có ngoài ý muốn.

“Diệp Tinh, ngươi muốn tìm đồ bên trong cung điện trước đó ư?’ Giọng nói của tiểu Hắc truyền tới.

“Phải.” Diệp Tinh gật đầu, lòng hắn động một cái, vội vàng nói: “Ngươi có cách hả?”

Tiểu Hắc rất ít khi chủ động tìm hắn.

“Không.” Tiểu Hắc ở trong nhẫn không gian của Diệp Tinh, trả lời rõ ràng lưu loát.

Vừa nói, nó vừa xem bộ phim truyền hình nồng nhiệt trước mắt.

Nghe vậy, Diệp Tinh bất đắc dĩ nói: “Không có cách thì người hỏi làm gì?”

Giờ hắn cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.

“Diệp Tinh, ngươi có nhớ khi vừa tới đây, hai yêu thú trước trận truyền tống không gian đó nói gì không?” Tiểu Hắc nhắc nhở.

“Nói gì....” nhắc tới vấn đề này, Diệp Tinh chốc lát đã nhớ lại.

“Còn hai tháng nữa là tới sự kiện Vực Tử Hải, tới lúc đó Võ Hồn Lĩnh sẽ tổ chức, sự kiện bắt đầu, tất nhiên Võ Hồn sẽ kết thúc việc bế quan.

Mắt Diệp Tinh sáng lên.

Một khi Võ Hồn kết thúc bế quan, vậy thì tất nhiên thời cơ của hắn sẽ đến.

“Thông minh.” Tiểu Hắc cười hì hì nói: “Có điều hai tháng này ngươi định ở lại đây hả?”

Nghe vậy, Diệp Tinh lại ngây ra, nói: “Có ý gì?

Nhìn trông có vẻ như Tiểu Hắc có ý định gì đó.

“Ngươi xem, ở lại đây chẳng tự do gì, làm gì cũng bị người khác chú ý, rất không tiện.”

Tiểu Hắc nói: “Hơn nữa Võ Hồn chưa kết thúc bế quan, ngươi chỉ có thể chờ đợi trong vô vị.

“Ta muốn nói chẳng bằng ngươi tới nơi khác rèn luyện thực lực, không phải nói là thế lực cực hạn Chân Linh Cảnh có thể tham gia sự kiện Vực Tử Hải hả? Ngươi hoàn toàn có thể tự xây dựng một thế lực cho mình, tới lúc đó tham gia sự kiện, tùy cơ ứng biến.”

“Cách này cũng không tệ.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút.

Thực tế, hắn tu luyện hơn một trăm năm, quả thực chưa từng rèn luyện chiến đấu.

Có điều việc này cũng rất bình thường, trước Chân Linh Cảnh đều là giai đoạn bồi dưỡng của thành Thời Không, sau khi đạt tới Chân Linh Cảnh thì tất cả sẽ dựa vào chính mình.

Tiểu Hắc thấy Diệp Tinh đồng ý, con ngươi to bằng hạt gạo chuyển động một chút, nói: “Ta cảm thấy khu vực đảo Hỏa Vân không tệ.”

“Đảo Hỏa Vân?”

Lòng Diệp Tinh động một cái.

Cả Vực Tử Hải là một dãy các hòn đảo, Võ Hồn Lĩnh nằm ở vị trí trung tâm, xung quanh có các thế lực phân bố.

Mà đảo Hỏa Vân trong số đó rất cằn cỗi, diện tích lại không lớn, chẳng có cường giả Bất Tử Cảnh nào hứng thú, hiện giờ có ba thế lực cực hạn Chân Linh Cảnh thống trị trên đó.

Ánh mắt chuyển động một chút, Diệp Tinh bỗng nhiên cười, nói: “Tiểu Hắc, ngươi đầu độc ta tới đảo Hỏa Vân là có chuyện gì hả?”

Tiểu Hắc đã trở nên nhiệt tình như vậy từ lúc nào? Còn lâu hắn mới tin.

Về phần tên của mình, sâu róm nhỏ đã lười chẳng muốn nói với Diệp Tinh nữa, nó cười khan hai tiếng, nói: “Ta đầu độc ngươi làm gì? Ta chỉ đề nghị một chút thôi.”

“Vậy thì ta cứ an tâm ở đây tu luyện thôi!” Diệp Tinh nghĩ một chút rồi nói: “Ta cảm thấy nơi này khá tốt.”

Nói xong hắn đi về phía Hư Không Cảnh của Võ Hồn Lĩnh cư trú.

“Đừng mà.” Thoáng chốc Tiểu Hắc đã lo lắng.

Nhìn khuôn mặt cười như không cười của Diệp Tinh, rõ ràng nó đã hiểu ra gì đó, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta thừa nhận ta bảo ngươi tới đảo Hỏa Vân thật sự là có chút việc.”

“Việc gì?” Diệp Tinh tò mò hỏi.

Tiểu Hắc trông thì có vẻ rất tâm cơ, nhưng chưa trải sự đời, căn bản chẳng giấu diếm được gì.

Giống như một đứa trẻ chơi ú òa vậy, cho rằng mình không nhìn thấy, người khác cũng sẽ không nhìn thấy mình, vậy nên thường chỉ giấu cái đầu nhỏ đi.

“Trước khi ngươi tới nơi này ta đã mơ hồ cảm nhận được trên đảo Hỏa Vân dường như có dao động của bảo vật gì đó.” Tiểu Hắc giải thích.

“Bảo vật?” nghe thấy Tiểu Hắc nói vậy, mắt Diệp Tinh lóe lên,

Tiểu Hắc vô cùng nhạy bén với việc phát hiện bảo vật, nếu không phải thường xuyên chìm vào giấc ngủ sâu, hơn nữa chỉ trong hình dáng một con sâu róm nhỏ, còn có cả cự thú khủng bố mà hắn lấy được trong truyền thừa lĩnh vực Hắc Diệu đó, hắn đã cho rằng Tiểu Hắc có huyết mạch của chuột tầm bảo rồi.

Có thể để nó cảm ứng được chắc chắn bảo vật này rất quý báu.
Chương 902 Bảo vật mà Tiểu Hắc cảm ứng được

“Ừm, bảo vật đó yên tĩnh đợi ở một nơi, ta muốn đợi tới lúc ngươi đi tới đó sau đó lấy bảo vật ấy.” Tiểu Hắc bất đắc dĩ nói.

“Đáng tiếc tên nhóc ngươi càng ngày càng xảo quyệt, không dễ lừa nữa.”

Tiểu Hắc hít thở sâu một hơi, chàng trai người trái đấy lúc đó đơn thuần biết bao nhiêu, sao ngày càng trở nên xấu xa như vậy.

Nghe vậy, lòng Diệp Tinh bất đắc dĩ: “Ngươi như vậy gọi là lừa gạt? Đoán chừng cũng chỉ có tên ngốc mới bị ngươi lừa thôi.”

Lẩm bẩm trong lòng, Diệp Tinh lại cười nghe, nói: “Vậy được, chúng ta tới đảo Hỏa Vân.”

Hắn rất hứng thú với bảo vật mà Tiểu Hắc cảm ứng được.

“Nói rồi đó nhé, tìm được bảo vật chúng ta chia năm năm, ai cũng không chiếm được lợi của ai!” Tiểu Hắc vội vàng nói.

“Được!” Diệp Tinh cười, lắc đầu.

Xem ra bảo vật đó khiến cho Tiểu Hắc rất động lòng.

“Đi thôi! Bảo vật nơi này, chỉ có thể đợi Võ Hồn xuất quan rồi lại nghĩ cách!”

Ánh mắt Diệp Tinh liếc về phía Võ Hồn đang bế quan, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

...

Đảo Hỏa Vân, chỉ có một màu đỏ, trên đó đều là các dãy núi, rất ít khu vực bằng phẳng. Phía các dãy núi có rất nhiều nơi có sương mù tản ra, cũng là màu đỏ, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Mà vị trí phía trên của hòn đảo, dường như đều là mây bao phủ, giống như vẩy cá, rất kỳ lạ.

Tên của đảo Hỏa Vân được sinh ra từ đó.

Trên một dãy núi khổng lồ lúc này, có rất nhiều người đang đi tuần, nhưng nhiều hơn là người đang đào núi.

Dãy núi Linh Vũ, chính là thế lực trong tam đại thế lực mà Mặc Đồng tạo nên trên đảo Hỏa Vân, mà Mặc Đồng là một cường giả cực hạn Chân Linh Cảnh!

Vực Tử Hải có quy tắc, cấm cường giả Bất Tử Cảnh ra tay với cực hạn Chân Linh Cảnh! Vậy nên bọn họ có thể an tâm mà tồn tại.

Dù sao mỗi một cường giả cực hạn Chân Linh Cảnh, nói không chừng lúc nào đó có thể đột phá được bình cảnh, trở thành cường giả Bất Tử Cảnh thật sự.

Đối với những người này, thế lực lớn của yêu tộc cấm không được tàn sát. Tất nhiên, giữa Chân Linh Cảnh và Chân Linh Cảnh, có thể chiến đấu với nhau.

“Chúc mừng thủ lĩnh, lần này có thể chiếm được núi khoáng Vô Ngu dễ như trở bàn tay.”

“Có núi khoảng Vô Ngu, thế lực dãy núi Linh Vũ của chúng ta chắc chắn sẽ có thể nhanh chóng khuếch trương!”

Lúc này, trong một cửa động của một dãy núi, trên mặt mọi người tràn ngập vẻ vui mừng, bọn họ chúng mừng một yêu tộc bên trên.

“Haha, Âm Cưu và Tinh Cô còn muốn chiến đấu với ta? Bàn về thực lực có thể ta không bằng bọn họ, nhưng bàn về trí tuệ ta bỏ xa họ cả một con phố.” Yêu thú rắn cười, nói.

Trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng.

“Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ thống nhất đảo Hỏa Vân này!”

Thống nhất đảo Hỏa Vân, là mục tiêu lớn nhất của ông ta trong giai đoạn này.

“Thủ lĩnh chắc chắn sẽ thành công!”

“Có núi khoáng Vô Ngu này, chắc chắn sẽ thu hút được cường giả Chân Linh Cảnh mới gia nhập, thế lực của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng mạnh!”

Đám yêu tộc bên dưới không ngừng chúc mừng.

“Báo!”

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có một giọng nói vội vàng vang lên, sau đó một cái bóng nhanh chóng bay ra.

“Có chuyện gì?” Mặc Đồng nhíu mày nhìn xuống bên dưới, nói.

Người tới báo cáo tin tức là một Chân Linh Cảnh sơ kỳ của dãy núi Linh Vũ bọn họ.

“Thủ Lĩnh, bên ngoài có một cường giả Chân Linh Cảnh tới, nói rằng muốn giải tán thế lực dãy núi Linh Vũ chúng ta.” Người này vội vàng nói.

“Lá gan to quá! Chỉ là một Chân Linh Cảnh mà dám tới đây làm càn!”

“Đoán chừng chưa biết thực lực thật sự của dãy núi Linh Vũ chúng ta!”

Lời vừa nói xong, mọi người lập tức nổi giận.

“Hừ! Vậy mà dám tới chỗ của ta làm càn!” sắc mặt Mặc Đồng vô cùng âm u.

Có điều ông ta không phải là người xúc động, dám một mình tới nơi này, có hai nguyên nhân.

Một là lần đầu tới nơi này, không rõ thực lực của dãy núi Linh Vũ bọn họ.

Hai là thật sự có thực lực.

“Đi, chúng ta đi xem một chút.” Mặc Đồng trầm giọng nói.

Cho dù là nguyên nhân nào, ông ta nhất định phải tìm hiểu một chút.

Vút! Vút! Vút!

Mọi người nhanh chóng bay đi, bay chẳng bao xa bọn họ đã nhìn thấy một yêu thứ dữ tợn đứng trên không trung.

Lúc này còn có rất nhiều yêu thú bao vây, thậm chí trên mặt đất đã có mười mấy thi thể!

Trong mắt đám yêu thú bao vây Diệp Tinh rõ ràng có sự sợ hãi, không dám tiến lên.

Oành! Oành! Oành!

Đám người Mặc Đồng tới, bay lên không trung.

Tổng cộng có mười một tên, tất cả đều là Chân Linh Cảnh, cứ giằng co với một mình Diệp Tinh như vậy!

Những Chân Linh Cảnh này những người có thực lực mạnh nhất dãy núi Linh Vũ.

“Xuất hiện rồi?” Diệp Tinh đứng trên không trung, nhìn những yêu thú không hề che giấu khí tức trên người chút nào trước mặt.

“Các hạ là ai? Tại sao bỗng nhiên ra tay với dãy núi Linh Vũ ta?” vào lúc Diệp Tinh nhìn mọi người, Mặc Đồng cũng tiến lên, nhìn khuôn mặt âm lãnh của Diệp Tinh.

Ông ta không ra tay ngay, bởi vì ông ta cảm nhận được Diệp Tinh cũng đang ở cực hạn Chân Linh Cảnh.

Nghe vậy, Diệp Tinh cười nhẹ, nói: “Ngươi là thủ lĩnh Mặc Đồng của dãy núi Linh Vũ? Mục đích ta tới nơi này rất đơn giản, dãy núi Linh Vũ của ngươi do ta cai quản!”

Hắn chỉ xuống dãy núi bên dưới.

Bảo vật mà Tiểu Hắc cảm nhận được ở dãy núi Linh Vũ bên dưới.
Chương 903 Chiếm dãy núi Linh Vũ 1

Mà giờ Diệp Tinh không muốn lặng lẽ tìm kiếm bảo vật, hắn không cần phải như vậy.

“Tên nhóc, lá gan của ngươi to quá! Ở Vực Tử Hải, còn chưa có Chân Linh Cảnh nào dám làm càn ở dãy núi Linh Vũ của bọn ta như vậy!”

Lời vừa kết thúc, bỗng nhiên có một yêu thú tám chân bên cạnh Mặc Đồng bay ra, đôi mắt đỏ như máu nhìn Diệp Tinh, tức giận nói.

Ngoài Mặc Đồng ra thì ông ta là người mạnh nhất dãy núi Linh Vũ.

“Vậy thì ta là người đầu tiên rồi!” Diệp Tinh nhìn yêu thú tám chân, mặt lạnh xuống.

Oành!

Tay phải hắn vung lên, một luồng sáng màu đỏ lập tức bay ra, dường như nháy mắt đã tới bên cạnh yêu thú tám chân này.

“Cẩn thận!” Mặc Đồng muốn ngăn cản, nhưng căn bản là không kịp. Ánh sáng màu đỏ lập tức xẹt qua cơ thể yêu thú tám chân.

“A!!!”

Một âm thanh vô cùng thê thảm vang lên, sau đó cơ thể của yêu thú tám chân bị bao phủ bởi máu tươi, cơ thể lập tức đập xuống đất.

Mà cơ thể còn chưa đập xuống đất, dao động khí tức trên người đã biến mất toàn bộ.

Chỉ một công kích, yêu thú tám chân đã chết!

“Đội trưởng Ba Kích chết rồi!”

“Thực lực mạnh quá!”

Ánh mắt mọi người ở hiện trường lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Diệp Tinh một cách khiếp sợ.

Ngay cả Mặc Đồng cũng vậy, cho dù ông ta muốn giết yêu quái tám chân cũng không dễ dàng như vậy, chắc chắn không thể miểu sát được.

“Sao cực hạn Chân Linh Cảnh lại mạnh như vậy được? Lẽ nào có lá bài tẩy?” Mặc Đồng nhìn Diệp Tinh chằm chằm.

Sau khi tiện tay giết yêu thú tám chân, Diệp Tinh cười nhẹ nhìn mọi người, nói: “Giờ có thể người dãy núi Linh Vũ này được chưa?”

Đối với yêu thú tất nhiên hắn sẽ không mềm lòng chút nào, muốn giết thì giết.

“Hừ! Các hạ dễ dàng giết chết cường giả Chân Linh Cảnh của dãy núi Linh Vũ ta như vậy, nếu ra không ra tay há chẳng phải khiến cho người khác nói dãy núi Linh Vũ chúng ta không có ai?” Mặc Đồng trầm giọng nói.

Thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, theo ông ta thấy thì có lẽ mạnh hơn nói một chút, nhưng dù sao thì Diệp Tinh cũng chỉ là cực hạn Chân Linh Cảnh mà thôi, cho dù mạnh hơn ông ta, cũng chẳng thể giết được ông ta.

Huống hồ bên cạnh ông ta còn có cường giả đó, chắc chắn Diệp Tinh phải kiêng dè.

Thuộc hạ bị giết, nếu ông ta lùi bước, tương lai sao có thể phục chúng?

Yêu tộc, xem trọng thực lực, chưa chiến đã lui, ai cũng sẽ xem thường.

“Nếu đã vậy, vậy thì chiến thôi!” Diệp Tinh lạnh nhạt nói.

Oành!

Bóng hắn lay động, nhanh chóng bay về phía Mặc Đồng.

“Vậy mà lại ra tay không hề do dự?”

Sắc mặt Mặc Đồng thay đổi, dường như Diệp Tinh không kiêng kỵ người sau lưng ông ta chút nào.

Có điều có cũng vô cùng quyết đoán, ánh sáng màu vàng trên thân đại thịnh, sau đó ngưng tụ trước người.

Khí thể dao động khủng bố tản ra, thậm chí người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, không ngừng lùi về phía sau.

“Haha, nếm một chưởng của ta!”

Diệp Tinh chẳng sử dụng binh khí gì, tay phải nắm chặt, trên nắm đấm có đạo tắc màu đỏ chuyển động, hắn cứ vung nắm đấm như vậy, hung hăng đánh về phía Mặc Đồng.

Nắm đấm của hắn và ánh sáng màu vàng trước người Mặc Đồng va chạm.

“Uỳnh!”

Dao động khủng bố của va chạm truyền tới, quét qua xung quanh.

“Khí thế dao động mạnh quá!”

“Không biết thủ lĩnh có thể thắng không.”

“Hừ! Chắc chắn thực lực của thủ lĩnh mạnh hơn.”

Những người khác đều đang xem chiến đấu, mong phe của mình thắng.

“Răng rắc!”

Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó tấm màng mỏng phòng ngự trước người Mặc Đồng xuất hiện một vết nứt cực lớn.

“Cái gì?” nhìn thấy vết nứt này xuất hiện, sắc mặt Mặc Đồng thay đổi.

Sau khi đánh vỡ tấm màng mỏng, bóng Diệp Tinh lại xuất hiện bên cạnh Mặc Đồng, dao động lạnh lẽo của nắm đấm lóe lên, cứ vậy mà đấm tới.

Lần này, cái đầu khổng lồ của Mặc Đồng hoàn toàn bị đánh trúng, ông ta kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài.

Máu tươi trên đầu ông ta phun ra, vậy mà một con mắt bị đấm nát.

“Thủ lĩnh không phải đối thủ!”

Người xung quanh lập tức nhìn khung cảnh khiếp sợ trước mắt.

Thủ lĩnh Mặc Đồng của họ ngay cả một đòn tấn công cũng không ngăn cản được.

“Đánh chết! Rốt cuộc đây là cường giả từ đâu tới?”

Cảm nhận sự đau đớn trên người, sắc mặt Mặc Đồng cực kì khó coi.

Cực hạn Chân Linh Cảnh, trừ Bất Tử Cảnh ra đây là cường giả mạnh nhất Vực Tử Hải.

Mà Vực Tử Hải chỉ có bốn cường giả Bất Tử Cảnh, những cực hạn Chân Linh Cảnh khác ông ta cũng biết tên, nhưng giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một người mạnh như vậy.

Theo suy đoán của ông ta, yêu thú trước mặt này không phải yêu thú trong Vực Tử Hải.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt Mặc Đồng thay đổi.

Bởi vì vậy mà Diệp Tinh lại xuất hiện trước mặt ông ta, nắm đấm lóe lên dao động màu đỏ đó đánh tới lần nữa.

“Hắn muốn giết mình?”

Mặc Đồng nhìn Diệp Tinh mặt không có chút cảm xúc nào, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.

“Rầm!”

Nắm đấm khổng lồ đấm tới, cơ thể Mặc Đồng bay ra, căn bản không có chút lực phản kháng nào.

“A!!!” trong hư không lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể Mặc Đồng bay ra ngoài, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng.

Chỉ hai đấm, sức sống của ông ta đã giảm mất hơn một nửa.

“Lúc chiến đấu phân tâm là không tốt.”

Trong hư không, Diệp Tinh giọng nói lạnh lùng của Diệp Tinh truyền tới.

Hắn lại xuất hiện bên cạnh Mặc Đồng lần nữa.
Chương 904 Chiếm dãy núi Linh Vũ 2

Mặc Đồng nhìn sắc mặt lạnh lùng, dường như không có chút tình cảm nào đó của Diệp Tinh, sự sợ hãi trong lòng dâng lên.

“Ngươi không thể giết ta! Sau lưng ra có lãnh chúa Xà Côn, ông ấy là cường giả Bất Tử Cảnh, ngươi giết ta ông ấy sẽ không tha cho ngươi.” Mặc Đồng sợ hãi nói.

Với sức sống hiện giờ của ông ta, nếu chịu thêm một đấm nữa của Diệp Tinh, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.

Dường như Diệp Tinh không hề biết tới cường giả sau lưng ông ta, vậy nên ông ta vội vàng nói ra.

“Lãnh chúa Xà Côn ư?” lòng Diệp Tinh động một cái.

Vực Tử Hải có bốn cường giả Bất Tử Cảnh, cường giả Bất Tử Cảnh mạnh nhất trong số đó là lãnh chúa Võ Hồn.

Ba kẻ còn lại là cường giả Bất Tử Cảnh bình thường, một trong số đó là lãnh chúa Xà Côn.

Nắm đấm của hắn gần như dừng lại.

Nhìn động tác của Diệp Tinh, trong mắt Mặc Đồng vui mừng.

“Tên yêu thú xa lạ này chắc chắn là từ thế giới bên ngoài tới, không biết cường giả Bất Tử Cảnh sau lưng mình, haha, sức uy hiếp của cường giả Bất Tử Cảnh quả là lớn, giờ hắn đã biết lãnh chúa Xà Côn, chắc chắn sẽ không giết mình!”

Trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, lúc này trong lòng Mặc Đồng lại có một sự tức giận đang rít gào: “Sau lần này, cho dù ngươi là ai, ta đều sẽ không tha cho ngươi!”

Trở thành chủ nhân của dãy núi Linh Vũ lâu như vậy, lần đầu tiên ông ta thảm hại như thế, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người xung quanh như vậy.

Đối với ông ta mà nói, đây chắc chắn là một sự sỉ nhục!

“Vút!”

Chính vào lúc này, bỗng nhiên trong hư không truyền tới một tiếng xé gió, dường như đến cả hư không cũng không chịu nổi, khẽ rung lên.

“Tiếng gì vậy?”

Cảm nhận dao động này một chút, Mặc Đồng lập tức nổi lên nghi ngờ, sau đó ông ta nhìn thấy bàn tay Diệp Tinh lập tức đánh tới.

Một luồng đau đớn truyền khắp toàn thân, công kích khủng bố điên cuồng đánh vào trong đầu ông ta, trong một thời gian cực ngắn, sức sống của ông ta đã cạn kiệt.

Một luồng đau đớn truyền khắp toàn thân, công kích khủng bố điên cuồng đánh vào trong đầu ông ta, trong một thời gian cực ngắn, sức sống của ông ta đã cạn kiệt.

“Sao hắn dám?” trong mắt Mặc Đồng hiện lên sự khiếp sợ, thù hận, không cam lòng, nhưng cũng có chút nghi ngờ.

Diệp Tinh đã biết cường giả Bất Tử Cảnh sau lưng ông ta, vậy mà vẫn dám ra tay?

“Bộp!” thi thể từ trong không trung rơi xuống, đập xuống nền đất.

Âm thanh này, cũng khiến cho mọi người có mặt tại hiện trường khiếp sợ.

“Thủ lĩnh Mặc Đồng bị giết rồi!”

“Thực lực mạnh quá! Chỉ ba đòn tấn công!”

“Lá gan của hắn cũng thật lớn!”

Phải biết, cho dù đảo Hỏa Vân có hai người thực lực mạnh như Mặc Đồng, nhưng cũng không dám ra tay, bởi vì, sau lưng Mặc Đồng có cường giả Bất Tử Cảnh!

Bất Tử Cảnh, có thể miểu sát cực hạn Chân Linh Cảnh!

“Xin lỗi, Bất Tử Cảnh bình thường không có lực uy hiếp với ta.”

Diệp Tinh nhìn thi thể Mặc Đồng rơi trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng,

Ánh mắt hắn nhìn xuống mọi người phía dưới.

“Tất cả mọi người, phục tùng hoặc chết!”

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang vọng trong không trung!

“Đại nhân, bọn ta đồng ý phục tùng!” người tại hiện trường nơm nớp lo sợ, tất cả đều quỳ xuống, nói.

Trong mắt bọn họ hiện lên sự vui vẻ khi sống sót trở về từ chỗ chết.

Sát thần trước mắt này ngay cả Mặc đồng cũng dám giết, chắc chắn sẽ không để ý tới bọn họ. Nhưng xem tình hình hiện tại có vẻ như vị sát thần này không định ra tay với bọn họ.

Nhìn mọi người quỳ bên dưới, lòng Diệp Tinh rất bình tĩnh.

“Bất Tử Cảnh ư? Không biết có tới nơi này không?”

Trên người hắn có gần một nghìn con Canh Kim trùng, hắn còn ước cường giả Bất Tử Cảnh tới đây.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng giết một Bất Tử Cảnh nào!

Mà mục đích chính của Diệp Tinh là bảo vật trong dãy núi Linh Vũ, nếu tình hình không ổn, tìm cơ hội rời khỏi đây là được.

Có được thiên phú biến đổi, cơ hội rời đi của hắn quá nhiều.

“Mười một người các ngươi, thả linh hồn của mình ra, không được phản kháng!” nhìn mười một người dẫn đầu bên dưới, Diệp Tinh trầm giọng nói.

Nghe vậy, sắc mặt mười một yêu thú Chân Linh Cảnh thay đổi, Diệp Tinh nhưu vậy là muốn khống chế linh hồn bọn họ!

Nếu thật sự bị khống chế, vậy thì sự sống chết của bọn họ chỉ trong một ý niệm của Diệp Tinh.

Nhưng bọn họ không dám làm trái lại, nếu không lựa chọn thả linh hồn của bản thân, vậy thì bọn họ sẽ bị Diệp Tinh giết chết ngay bây giờ.

Mặc dù mười một Chân Linh Cảnh không cam lòng, nhưng cuối cùng tất cả đều khuất phục.

“Ấn kí linh hồn!”

Diệp Tinh phóng thích linh hồn của bản thân, nhanh chóng đóng dấu lên người những yêu thú Chân Linh Cảnh này.

Hiện giờ hắn cũng học được một vài bí tịch đóng dấu linh hồn khác.

Cảm nhận một ý niệm của mình sẽ giết chết mười một người này, trên mặt Diệp Tinh cũng lộ ra một nụ cười.

Đây là Chân Linh Cảnh đó, giờ đây lại dễ dàng bị hắn khống chế, không có chút sức phản kháng nào.

‘”Ra mắt đại nhân!” Mười một người Chân Linh Cảnh này nhìn nhau, mặc dù không cam lòng, nhưng giờ nếu bọn họ đã bị Diệp Tinh khống chế, vậy thì bọn họ cũng nhận mệnh.

“Ta tên Hỏa Diệu.” Diệp Tinh nhìn mấy người, lạnh lùng nói.

Đây là cái tên hắn tùy ý đặt.

“Hỏa Diệu đại nhân!” mười một người vội vàng nói.

Bọn họ nhìn những người khác đang sợ hãi, tức giận nói: “Còn không mau bái kiến Hỏa diệu đại nhân!”

“Bái kiến Hỏa Diệu đại nhân!”

Tất cả mọi người lập tức hô to, quỳ xuống nói.
Chương 905 Tinh thạch Khắc Vân

Yêu tộc, sùng bái cường giả, hơn nữa rất thích giết chóc, một thế lực nào đó đổi chủ là chuyện rất bình thường.

“Các ngươi ở đây canh giữ, còn những người khác nên làm cái gì thì làm cái đó .” Diệp Tinh phân phí: “Ta còn có việc, một thời gian nữa lại tới.”

Có mười một Chân Linh Cảnh ở đây, những yêu tộc này tất nhiên sẽ được quản lí nghiêm ngặt, hắn cũng không cần quan tâm nhiều.

Vút!

Nói xong bóng Diệp Tinh lay động, lập tức biến mất không thấy, để lại một đám yêu tộc dãy núi Linh Vũ ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này, trước một dãy núi, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự vui mừng.

“Haha, giờ sức mạnh của cơ thể mình đã có thể dễ dàng giết chết cực hạn Chân Linh Cảnh!”

Trước đó hắn chỉ thi triển một đòn tấn công từ sức mạnh của cơ thể, nhưng lại có thể dùng một đấm khiến cho Mặc Đồng trọng thương.

“Răng rắc!”

Nhìn tảng đá trước mặt, tay phải Diệp Tinh vung lên, tảng đá trước mặt lập tức xuất hiện một vết nứt cực lớn, sau đó Diệp Tinh bắt đầu nhanh chóng lặn xuống.

Soạt!

Dao động lóe lên, sau đó trên vai Diệp Tinh xuất hiện một con sâu róm nhỏ.

“Tiểu Hắc, ngươi cảm ứng được bảo vậy ở đâu?” Diệp Tinh vội vàng hỏi.

Mục đích hắn chiếm dãy núi Linh Vũ tất nhiên là vì món bảo vật đó.

Tiểu Hắc tỉ mỉ cảm nhận một chút, nói: “Ngươi trực tiếp lặn xuống là được.”

Lúc này hắn lại hơi nhíu mày, dường như không còn sự hưng phấn như lúc ban đầu nữa.

Nghe vậy, Diệp Tinh nhanh chóng tiến sâu vào bên trong núi.

Thời gian trôi nhanh như bay, đã năm tiếng trôi qua! Dựa vào thực lực của hắn vậy mà vẫn chưa xuống được đáy.

“Vậy mà ẩn nấp sâu như vậy, chẳng trách không ai phát hiện ra.

Điều này khiến cho Diệp Tinh không khỏi khâm phục năng lực của Tiểu Hắc.

“Hửm, tới rồi?”

Lại mười mấy phút nữa trôi qua, chính là vị trí phía trước, cuối cùng Diệp Tinh cũng cảm nhận được một luồng dao động kỳ lạ.

“Răng rắc!”

Chẻ tảng đá trước mặt ra, sau đó một viên tinh thạch màu tím vô lớn hơn nắm đấm một chút xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.

‘Đây là?”

Nhìn viên đá màu tím này, ánh mắt Diệp Tinh sáng lên!

“Tinh thạch Khắc Vân! Là tinh thạch Khắc Vân!”

Tinh thạch Khắc Vân, sau khi luyện hóa dung nhập vào cơ thể, lực phòng ngự tự thân sẽ tăng lên một mức kinh người, loại tinh thạch này sẽ bảo vệ các bộ phận của cơ thể, nếu bây giờ Diệp Tinh luyện hóa, cho dù là cường giả Bất Tử Cảnh muốn giết hắn cũng khó, đồng nghĩa với việc hắn tăng cơ thể mình lên tới trình độ của Bất Tử Cảnh.

Viên tinh thạch chỉ lớn hơn nắm đấm này đủ để tăng lực phòng ngự toàn thân của Diệp Tinh lên.

Hơn nữa tinh thạch Khắc Vân sẽ không tổn hại, cho dù có bị đánh vỡ cũng sẽ nhưng tụ lại lần nữa, tác dụng lớn hơn áo giáp Bạch Ngọc mà trước đây Diệp Tinh sử dụng.

Trước đó, sau khi thánh hoàng Vũ Mặc đưa Lâm Tiểu Ngư đi, cũng ban thưởng một viên tinh thạch Khắc Vân coi như bồi thường, nhưng Diệp Tinh không lấy.

Vậy mà nơi này lại xuất hiện một viên!

Xem thể tích, viên tinh thạch này hình như còn lớn hơn viên của thánh hoàng Vũ Mặc!

Tổng giá trị có thể lên tới hơn mười tỷ điểm Thời Không!

Tất nhiên đây là giá bình thường, thực tế biên tinh thạch Khắc Vân này cực kỳ hiếm gặp, gần như không thể tìm thấy. Nếu thật sự xuất hiện, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả bằng lòng trả giá hơn gấp nhiều lần để mua.

Tay phải nắm chặt, viên khoáng thạch quý hiếm màu tím nào được Diệp Tinh lấy ra.

“Đáng tiếc.” đúng vào lúc Diệp Tinh đang hưng phấn, Tiểu Hắc bên cạnh lại thở dài.

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Tinh chợt ngây ra: “Sao vậy? Tiểu Hắc?”

“Ta còn tưởng rằng là linh vật thiên địa cơ.” Tiểu Hắc lắc đầu.

Nó cảm thấy rất đáng tiếc.

Nghe vậy, lòng Diệp Tinh động một cái, nói: “Linh vật thiên địa là gì?”

Hắn chưa từng nghe nhắc tới.

Bảo vật kỳ lạ trong vũ trụ nhiều như vậy, hắn cũng không thể tìm hiểu về mỗi loại bảo vật được.

“Cái gọi là linh vật thiên địa, đó chính là bảo vật vô cùng quý giá sinh ra trong tự nhiên.” Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, giải thích.

“Viên tinh thạch Khắc Vân này thực ra cũng sinh ra trong trời đất.”

Diệp Tinh gật đầu, tinh thạch Khắc Vân là khoáng thạch, tất nhiên là do trời đất sinh ra, hơn nữa là trong tình huống có một số cơ duyên trùng hợp.

“Tinh thạch Khắc Vân có thể nâng cao phòng ngự, về phần linh vật thiên địa ngươi có thể xem như là bảo vật giống như tinh thạch Khắc Vân thăng hoa, tác dụng còn lớn hơn.” Tiểu Hắc tiếp tục nói.

Trong mắt nó tràn ngập vẻ khát vọng, có vẻ như nó không để ý tới tinh thạch Khắc Vân này, nhưng lại rất để ý tới linh vật thiên địa.

“Phiên bản thăng hoa của tinh thạch Khắc Vân?” Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng tinh thạch Khắc Vân có thể khiến cho lớp phòng ngự chưa đạt tới Bất Tử Cảnh có sức mạnh của Bất Tử Cảnh! Quý giá nhường nào?

“Theo lí mà nói, nếu như tinh thạch Khắc Vân cứ sinh sôi mãi, không bị người khác phát hiện, nói không chừng sẽ biến hóa thành linh vật thiên địa.”

Tiểu Hắc giải thích: “Binh khí bình thường đều cần có thực lực tương ứng mới thúc động được, như những loại như tinh thạch Khắc Vân, linh vật thiên địa lại không cần, thúc động không có hạn chế lớn lắm. Ai cũng có thể thúc động tinh thạch Khắc Vân, về phần linh vật thiên địa thì ngay cả một kẻ yếu cũng có thể thúc động được phần nào, hơn nữa uy năng cũng lớn hơn tinh thạch Khắc Vân nhiều.”

Lòng Diệp Tinh sáng tỏ.

Bảo vật càng mạnh hạn chế khi thúc động càng lớn, tất nhiên, thực lực càng mạnh, cho dù muốn có được bảo vật tương ứng với đẳng cấp cũng càng khó.

Trên người Diệp Tinh có mấy món binh khí, áo giáp Bất Tử Cảnh được đặc biệt mua về, giống như trên người một vài cường giả Bất Tử Cảnh cũng có một món binh khí đẳng cấp Bất Tử Cảnh mà thôi.

“Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Sau khi nói xong Tiểu Hắc không nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng thở dài.

“Tiểu Hắc, tinh thạch Khắc Vân đã rất hiếm rồi, rất nhiều người cả đời đều không nhìn thấy được, chứ đừng nói tới linh vật thiên địa.” Diệp Tinh cười nhẹ, nói.

Hắn nhìn tinh thạch Khắc Vân trong tay.

Có thể lấy được tinh thạch Khắc Vân này, trong lòng hắn đã rất hài lòng rồi.

“Được rồi, vậy tinh thạch Khắc Vân này cho ngươi, lần sau gặp được bảo vật có tác dụng với ta thì lại cho ta.” Tiểu Hắc lẩm bẩm.

Diệp Tinh cười, gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK