Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496 Lĩnh vực Hắc Diệu 1

Hắn còn muốn tập hợp đủ 100 triệu điểm để đổi ra phân thân thuật cơ.

Nhìn Lâm Tiểu Ngư lo lắng, Diệp Tinh cười nói: "Tiểu Ngư, không có việc gì, anh sẽ cẩn thận một chút, không có nắm chắc, anh sẽ không dễ dàng ra tay."

Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, nói: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận."

......

Đây là một khu vực bằng phẳng thật lớn, mà ở vị trí trung tâm, từng cây cột lớn màu đen sừng sững, từng đạo hắc sắc quang mang chớp động, đem nơi này bao phủ lại một khu vực lớn, mà bốn phía cây cột màu đen có từng bậc thang, không ngừng lan tràn hướng bốn phía.

Lúc này Diệp Tinh đang cung kính đứng ở trước mặt một vị lão giả.

"Vân Ế sư phụ, đệ tử sắp tiến vào thế giới Hắc Diệu, phỏng chừng một đoạn thời gian rất dài không cách nào đi tới nơi này." Diệp Tinh cung kính nói.

Tiến vào thế giới Hắc Diệu, tự nhiên không có khả năng mỗi ngày đi tới trước sát khí ma trụ này.

"Ừm, ngươi thông qua tầng thứ hai tháp Đăng Thiên, quả thật có thể nhận nhiệm vụ thành Thời Không ban ra, kiếm được điểm Thời Không." Lão giả Vân Ế gật gật đầu nói.

"Tuy rằng không cách nào đi tới nơi này, nhưng huyễn cảnh không thể hoang phế, mỗi ngày rút ra một chút thời gian luyện tập. Thực lực của ngươi phối hợp với huyễn cảnh chi đạo, khẳng định sẽ càng mạnh hơn.” Vân Ế nhìn Diệp Tinh dặn dò.

Đối với Diệp Tinh ông ta rất hài lòng, thiên phú huyễn cảnh mạnh, tốc độ tiến bộ cũng rất nhanh.

-Vâng! Diệp Tinh gật đầu.

Đây là một tòa cung điện thật lớn, trước cung điện còn có một ít cường giả chân linh cảnh trông coi.

"Diệp Tinh." Nhìn thấy Diệp Tinh đến, một vị cường giả chân linh cảnh cười đi lên trước, nói: " Đại nhân chúng ta hiện tại đang chờ."

Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, nhanh chóng đi vào trong cung điện.

Lúc này trong cung điện, một vị cường giả đầu trâu mặc áo giáp màu đen cõng hai tay đứng thẳng, yên lặng nhìn một đạo vòng xoáy màu đen trước mắt.

Phảng phất cảm ứng được Diệp Tinh đến, cường giả đầu trâu cường tráng xoay người lại.

"Diệp Tinh?" Ông ta nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

"Nguyên Giác đại nhân." Diệp Tinh vô cùng cung kính nói.

Thế giới Hắc Diệu rất đặc thù, canh giữ thế giới Hắc Diệu là một vị chúa tể thế giới cường đại!

Đạo chủ Nguyên Giác nhìn về phía Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Ngươi sắp tiến vào thế giới Hắc Diệu, nhưng mà ngươi hẳn là không có quá nhiều hiểu biết đối với thế giới Hắc Diệu này, ta có thể tỉ mỉ nói một chút cho ngươi."

Nghe vậy, Diệp Tinh lập tức cảm ơn nói: "Đa tạ Nguyên Giác đại nhân."

"Trong thế giới Hắc Diệu quan trọng nhất chính là Hắc Diệu Thạch, những Hắc Diệu Thạch này có thể đổi lấy điểm Thời Không, nhưng tác dụng cụ thể ngươi hẳn là không rõ lắm. Những Hắc Diệu Thạch này có tác dụng rất lớn, đủ để cho rất nhiều lòng người động lòng. " Đạo chủ Nguyên Giác nhìn Diệp Tinh nói, "Đó chính là thứ để có thể cho người ta có được lĩnh vực."

" Lĩnh vực?" Diệp Tinh sửng sốt.

-Đúng, lĩnh vực rất đặc thù, một vài sinh mệnh có huyết mạch cường đại trời sinh đã có lĩnh vực, đây có thể nói là một loại thiên phú tự mình có, giống như vợ của ngươi Lâm Tiểu Ngư trong tuyển chọn cuối cùng của thành Thời Không bày ra thiên phú ảo ảnh, từ đó hình thành lĩnh vực hàn băng hệ thủy. Những Hắc Diệu Thạch này nếu như thu được nhiều, cũng hoàn toàn có khả năng hình thành ảo ảnh Hắc Diệu, từ đó hình thành lĩnh vực Hắc Diệu. " Đạo chủ Nguyên Giác mỉm cười nói: "Cái này rất khó, cho dù đem lượng lớn Hắc Diệu Thạch đặt ở trước mắt, cũng không nhất định có người có thể triệt để hình thành."

"Đương nhiên, cho dù không thể triệt để hình thành, vẫn có thể hình thành một phần, như vậy thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Dưới lĩnh vực của mình, thực lực bản thân sẽ được gia tăng trên phạm vi lớn, mà đối phương sẽ bị hạn chế, thực lực giảm đi rất nhiều. Điều này tương đương với việc có được một tài năng. Ngươi nói những Hắc Diệu Thạch này tác dụng có lớn hay không?"

“Hóa ra là như vậy.” Diệp Tinh gật đầu.

Không nghĩ tới những thứ Hắc Diệu Thạch này lại có tác dụng như vậy.

"Mỗi một người tiến vào thế giới Hắc Diệu ta đều sẽ thông báo cho bọn họ những tin tức này, chỉ là bảo vật tìm được, thì tính mạng lại là quan trọng nhất, không nên bởi vì bảo vật mà chôn vùi tính mạng của mình." Đạo chủ Nguyên Giác mỉm cười nói.

"Đây là nội dung liên quan đến thế giới Hắc Diệu, ngươi có thể xem xét một chút."

"Cảm ơn đạo chủ Nguyên Giác thông tri." Diệp Tinh tiếp nhận, vô cùng cảm kích nói.

"Đây là lệnh bài, sau khi ngươi tiến vào thế giới Hắc Diệu nếu như lại đi ra liền phải bóp nát lệnh bài." Đạo chủ Nguyên Giác lấy một cái lệnh bài màu đen có điêu khắc sọc đen kỳ dị đưa tới cho Diệp Tinh.

Diệp Tinh cung kính tiếp nhận.

\- Được rồi, đi vào đi! Đạo chủ Nguyên Giác mỉm cười nói

Diệp Tinh gật gật đầu, hắn nhìn một chút vòng xoáy màu đen trước mắt, sau đó trực tiếp đi vào.

......

\- Diệp Tinh cũng bắt đầu tiến hành nhiệm vụ?

"Hiện tại Hỗn Vũ, Lư Vân Đạt đều ở trong không gian nhiệm vụ, Vô Ngân, Đồng Mục Sâm tùy thời cũng có thể đi vào."

"Mới không tới mười năm, đã xuất hiện năm thiên tài thông qua tầng thứ hai tháp Đăng Thiên, chất lượng thiên tài lần này so với trước còn tốt hơn ngàn lần."

\- Hy vọng bọn họ không nên bỏ mạng trong những không gian nhiệm vụ này!

"Những nhiệm vụ này đều rất dễ dàng ngã xuống, tương lai bọn họ sẽ gặp phải tình huống càng thêm nguy hiểm, gian nan, vậy thì càng không được."

\- Chờ đi!

......

Từng vị tồn tại cường đại nghị luận một chút, sau đó lại quy về bình tĩnh.

......
Chương 497 Lĩnh vực Hắc Diệu 2

\- Vù! Vù!

Hoang nguyên khổng lồ mênh mông vô tận, lại có từng đạo gió không ngừng thổi tới, những thứ gió này vô cùng sắc bén, rét lạnh thấu xương.

Mặt đất nứt ra, tràn đầy dấu vết tang thương, nhìn rất nhiều nham thạch kia đều đã hóa thành tro đá, không biết đã tồn tại bao lâu.

"Đây là thế giới Hắc Diệu sao?" Diệp Tinh yên lặng đứng ở một chỗ, nhìn bầu trời đầy sương mù.

Lúc này hắn thoạt nhìn thân cao ba mét, dáng người cường tráng, trên mặt còn có một vài hoa văn kỳ bí màu tím.

Huyễn ảnh đã thay đổi hoàn toàn khuôn mặt của hắn.

Lúc này thân hình Diệp Tinh đặc sắc tương tự như thế giới Hắc Diệu.

\- Dựa theo chỉ thị của thế giới Hắc Diệu,mình hiện tại hẳn là ở trên bình nguyên Cự Linh, hiện tại trước tiên đi tìm một chỗ có người rồi nói sau!

Diệp Tinh nhìn về phía bốn phía.

Vù!

Bóng dáng hắn lướt qua, nhanh chóng bay về phía xa xa.

......

Trong một khu vực, đoàn người đang nhanh chóng đi lại, số lượng người đi đường này chừng mấy chục, chẳng qua nhìn thoáng qua có chút chật vật.

"Ông nội, chúng ta đây là đi thành Thạch Nghiêu sao?" Một cậu bé trông dưới mười tuổi nhìn thấy một ông già hỏi.

"Ừm." Lão giả cầm đầu đầu đầy tóc bạc, nhìn thực lực của ông ta ở hư không cảnh sơ kỳ.

"Tiểu Thạch, bộ lạc chúng ta bị những hung thú kia phá hủy, chỉ có thể đi tới thành Thạch Nghiêu tìm kiếm cơ hội sinh tồn." Lão giả nhìn cậu bé, trịnh trọng nói.

"À." Cậu bé dường như hiểu mà không hiểu gật đầu.

Nhìn bộ dáng của cậu rõ ràng trước kia chưa từng chịu qua khổ cực gì.

Ông già thở dài.

Cho dù tiến vào thành Thạch Nghiêu, bọn họ có thể sống sót hay không vẫn là một vấn đề.

"Ông nội."

"Tộc trưởng."

Cách đó không xa có hai người đi tới, một người là thiếu nữ gần hai mươi tuổi, mặc một thân áo da thú, người còn lại là thanh niên diện mạo cao lớn đẹp trai, nhìn qua hai mươi mấy tuổi.

“Chị, anh Lâm Tinh." Cậu bé Tiểu Thạch nhìn thấy hai người nhất thời vui vẻ hô.

\- Rống!

Bỗng nhiên một tiếng nổi giận truyền đến, sau đó cách đó không xa một con hung thú khổng lồ thân cao chừng bảy mét xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn mấy chục người này.

\- Đây là cự khủng thú?

......

Mọi người nhìn thấy hung thú thật lớn, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

\- Tiểu Thạch, đi nhanh! Cô gái mặc áo da thú vội vàng hét lên.

Nói xong ánh mắt của cô theo bản năng nhìn về phía thanh niên cao lớn đẹp trai bên cạnh, nói: "Anh Lâm Tinh."

"Tiểu Vân, không cần lo lắng, thực lực cự khủng thú này chỉ là vừa mới đạt tới hư không cảnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của tộc trưởng." Thanh niên cao lớn đẹp trai Lâm Tinh trầm giọng nói.

"Tiểu Vân, cháu bảo vệ tốt Tiểu Thạch." Lão giả trầm giọng nói.

\- Rống! Bỗng nhiên lại là từng đạo tiếng gầm giận dữ truyền đến, sau đó lại xuất hiện rất nhiều mấy con hung thú nhỏ, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm mọi người.

\- Không chỉ có một cự khủng thú!

"Làm sao bây giờ?"

......

Theo số lượng cự khủng thú gia tăng, mọi người càng là vô cùng hoảng sợ.

"Mọi người đừng hoảng sợ! Ta đến đối phó cự khủng thú hư không cảnh này, Lâm Tinh, ngươi cùng những người khác đối phó với cự khủng thú khác.” Lão giả Katucci trầm giọng phân phó.

\- Vâng, tộc trưởng! Lâm Tinh và một số người ở đạo tắc cảnh lập tức gật đầu.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng đạo công kích không ngừng va chạm cùng một chỗ.

\- Tiểu Thạch, chúng ta đi! Cô gái Tiểu Vân lôi kéo em trai của mình không ngừng tránh né, thực lực của cô rất thấp, còn chưa tới đạo tắc cảnh, không thể đối phó được những cự khủng thú này.

"Ô oa." Bỗng nhiên, xa xa một tiếng khóc vang lên.

Nơi đó có một cô gái thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ kinh hoảng, nước mắt không ngừng rơi xuống, mà cách đó không xa, một cự khủng thú đạo tắc cảnh đang nhanh chóng đánh tới, nhìn mục tiêu chính là tiểu cô nương này.

"Tiểu Lan." Nhìn thấy cô bé kia, cô gái Tiểu Vân cùng cậu bé Tiểu Thạch nhất thời lo lắng, chuẩn bị xông tới.

"Tiểu Lan anh đến cứu em." Cậu bé nhanh chóng chạy, nhưng rõ ràng giữa cậu và cô bé Tiểu Lan có một khoảng cách, không thể vượt qua.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cự khủng thú cách cô bé càng ngày càng gần.

"Không cứu được nữa rồi." Cô gái Tiểu Vân theo bản năng nín thở, nhìn thấy bóng dáng của cự khủng thú bao phủ cô bé.

Vút! Vút! Vút!

Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa ba thanh trường kiếm bay tới, tốc độ của ba trường kiếm này nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đi tới bên cạnh cự khủng thú.

Lúc này cự khủng thú đã mở ra cái miệng đầy răng bén nhọn cắn về phía tiểu cô nương.

\- Phốc Phốc Phốc!

Bỗng nhiên, ba đạo âm thanh cắt da vang lên, cổ cự khủng thú kia xuất hiện vết thương thật lớn, máu tươi chảy ròng ròng.

–Phanh!

Thân hình khổng lồ của nó đập mạnh xuống đất.

Cự khủng thú chết!

"Ô..." Cô bé hoàn toàn bị dọa sợ, thậm chí quên khóc, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.

"Tiểu Lan." Nhìn thấy cự khủng thú tử vong, nhất thời mấy người đều chạy tới.

Lúc này cô gái Hình Vân lại nhìn về phía xa xa.

Nơi đó, một vị thanh niên mang theo ba thanh trường kiếm, mặc áo giáp kỳ dị, trên mặt có hoa văn kỳ bí màu lam, nhìn qua rất trẻ tuổi đi tới.

\- Phanh! Phanh!

Từng con cự khủng thú bị thương trí mạng, thi thể rơi xuống đất. Trong vòng chưa đầy một phút, cuối cùng đã bị giết sạch.
Chương 498 Bị cảnh cáo

Một số người trong nhóm này đã bị thương nhưng không ai thiệt mạng.

Diệp Tinh đeo ba thanh trường kiếm, nhìn đám người này, đây là nhóm người đầu tiên hắn đi tới bình nguyên gặp được.

"Cảm tạ tiểu huynh đệ ra tay tương trợ." Lão giả Katucci đi tới, nhìn Diệp Tinh cảm ơn nói.

"Không dám, vừa vặn đi ngang qua mà thôi." Diệp Tinh cười nói.

"Hư không cảnh sơ kỳ?" Hắn hơi chút xem xét liền biết thực lực của vị lão giả này.

" Đại ca,anh vừa rồi công kích quá đẹp trai, chỉ có ba thanh kiếm kia liền tùy ý huy động, xoát xoát, cự khủng thú khủng bố kia liền chết. Thực lực của anh hình như so với anh Lâm Tinh của em còn mạnh hơn. " Cậu bé Tiểu Thạch ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia sùng bái.

Theo cậu thấy, chiêu thức như vậy quá đẹp trai, đơn giản trực tiếp, nếu như cậu cũng có thể làm được như vậy thì tốt rồi.

"Tiểu Thạch, ít nói chuyện đi! Anh Lâm Tinh của em thực lực ở đạo tắc cảnh đỉnh phong, cùng tuổi không có mấy người có thực lực mạnh hơn anh ấy đâu.” Cô gái Hình Vân lôi kéo em trai mình khiển trách.

Lúc này trên người Diệp Tinh tản mát ra khí thế dao động chỉ là ở đạo tắc cảnh sơ kỳ, có ảo ảnh ở đây, trừ phi có cường giả bất tử cảnh, bằng không căn bản không có người có thể nhìn ra.

Nghe cô gái kia nói xong, sắc mặt Diệp Tinh lại rất bình tĩnh, không có tranh luận gì.

"Tiểu huynh đệ, ta thấy trang phục của ngươi không giống người trong bộ lạc." Lão giả Katucci nhìn Diệp Tinh hỏi.

Diệp Tinh cười cười nói: "Tôi là từ nơi khác tới, lang bạt khắp nơi, chuẩn bị tìm kiếm thành trì tiếp theo."

"Ồ?" Nghe vậy, lão giả Katucci cười nói: "Tiểu huynh đệ, vừa vặn chúng ta muốn tiến vào một tòa thành thị, nếu không cũng cùng nhau đi?"

Ông ta rất nhiệt tình.

"Cái này..." Diệp Tinh hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Vậy làm phiền rồi."

Trong lòng hắn lại vui sướng, vừa rồi hắn ra tay coi như tính toán tìm kiếm những người này trợ giúp.

Hắc Diệu Thạch bị Hắc Diệu Tông khống chế, mà Hắc Diệu Tông tất nhiên ở trong thành trì, hắn hiện tại đối với khu vực của mình cũng không phải rất quen thuộc.

"Không phiền gì, vừa vặn thuận đường mà thôi." Lão giả Katuchi cười nói.

Ông ta nhìn mọi người, phân phó nói: "Hiện tại tiếp tục xuất phát!"

Đội ngũ mấy chục người tiếp tục đi tới, Diệp Tinh cũng yên lặng đi theo.

......

- Ông nội, người thanh niên kia chỉ là một người không rõ lai lịch, người cứ như vậy để cho hắn ở trong đội ngũ bộ lạc chúng ta?

Lúc này bên cuối bộ lạc, đám người Hình Vân, Lâm Tinh tụ tập bên cạnh lão giả Katucci, Hình Vân có chút bất mãn nói.

"Tiểu Vân, vừa vặn thuận đường mà thôi, nhìn thanh niên kia ăn mặc nói không chừng lai lịch bất phàm, chúng ta kết giao một chút cũng là rất tốt." Lão giả Katucci cười nói, "Huống chi hắn cứu Tiểu Lan."

"Hừ! Vẻn vẹn ở đạo tắc cảnh sơ kỳ, xa xa không bằng anh Lâm Tinh, còn nói là đại nhân vật? Nếu thật sự là đại nhân vật, vậy hắn khẳng định có cường giả bảo hộ, trên thực tế căn bản không có.” Hình Vân lắc đầu nói, "Hơn nữa vừa rồi cháu nhìn thấy thanh niên kia sớm không ra tay muộn không ra tay, hết lần này tới lần khác ở thời điểm nguy hiểm nhất của Tiểu Lan ra tay, nói không chừng chính là cố ý, hắn trà trộn vào bộ lạc chúng ta rất có ý đồ."

"Tiểu Vân, đừng lo lắng, có tộc trưởng ở đây, thanh niên kia sẽ không có động tác gì." Lâm Tinh cười nói.

"Anh Lâm Tinh, anh cái gì cũng tốt, chính là quá thiện lương." Cô gái Tiểu Vân bất đắc dĩ nói.

Cô ta luôn có một cảm giác cảnh giác với những người ngoài.

Nói đến đây, Hình Vân nhìn về phía xa xa, không khỏi cắn răng, nói: "Tiểu tử thúi này."

Nói xong cô liền nhanh chóng đi về phía xa xa.

Lúc này cậu bé Tiểu Thạch đang ở bên cạnh Diệp Tinh, không ngừng nói cái gì đó, "Mộc đại ca, công kích của anh quá lợi hại, anh làm sao làm được vậy?"

"Em có thể học được không?" Em muốn bái anh làm thầy.

– Mộc đại ca, anh nhất định là một môn kiếm pháp rất cao thâm đúng không? Em đã nghe nói qua về kiếm pháp, chỉ là bộ lạc em không có ai.

" Kiếm pháp là như thế nào? Em cảm giác anh so với anh Lâm Tinh em còn lợi hại hơn, anh Lâm Tinh am hiểu chính là quyền pháp, nhưng em không muốn học. ”

......

Diệp Tinh bất đắc dĩ nhìn cậu bé trước mắt ở chỗ hắn reo rắc mấy câu hỏi.

Tiểu hài tử này rõ ràng thích nói chuyện. Ngay cả khi hắn không nói một lời, cậu bé cũng có thể nói không ngừng.

"Tiểu Thạch." Đột nhiên, một thanh âm lạnh như băng vang lên.

"Chị." Cậu bé Tiểu Thạch nhìn về phía chị gái mình, hét lên.

- Đi theo chị! Cô nắm lấy em trai mình.

Sau đó ánh mắt Hình Vân lại nhìn về phía Diệp Tinh, lạnh như băng nói: "Mộc Khôn, ngươi nhìn qua tuổi không lớn, tuổi này đột phá đến đạo tắc cảnh sơ kỳ rất không dễ dàng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên ở chỗ này giở trò gì, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả."

"Bị cảnh cáo?" Diệp Tinh nhìn cô gái này, khuôn mặt bình tĩnh, hắn căn bản không để ý tới Hình Vân này.

- Hừ!

Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, Hình Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Chị ơi, chị đang nói gì vậy? Em sắp bái sư thành công rồi!" Cậu bé Tiểu Thạch bất mãn nói.

- Ngươi đi theo ta! Cô gái Hình Vân trực tiếp kéo em trai mình rời đi.

"Xem ra người ở thế giới này cũng có tính cảnh giác rất cao a." Thấy hai người rời đi, Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.

Bất quá chờ đến khi vào trong thành hắn sẽ rời đi, hắn đối với đám người này cũng không có ý nghĩ gì.

......

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba ngày.
Chương 499 Bắt giữ

Ầm ầm! Ầm ầm!

Trên bãi đất trống, một thanh niên cao lớn đẹp trai đang huy động quyền pháp, mấy đứa nhỏ bên cạnh đang học theo.

"Ha ha, thực lực của Lâm Tinh lại đột phá."

"Tiếp tục như vậy, Lâm Tinh tất nhiên có thể đột phá đến hư không cảnh."

"Cho dù là thiên tài trong thành thị, cũng chỉ có một bộ phận nhỏ mới có thể đột phá."

- Một khi đột phá, Lâm Tinh tất nhiên là cường giả hư không cảnh trẻ tuổi nhất của bộ lạc chúng ta!

......

Mọi người đang nhìn Lâm Tinh tùy ý nghị luận, trên mặt rõ ràng mang theo tươi cười.

Nắm đấm huy động xong, Lâm Tinh đi trở về.

"Anh Lâm Tinh." Hình Vân nhất thời tiến lên, đưa lên đồ lau mồ hôi.

"Anh Lâm Tinh, thực lực của anh lại tiến bộ." Hình Vân mừng rỡ nói.

Cô ta đứng ở bên cạnh Lâm Tinh, trong mắt rõ ràng có vẻ tự hào.

"Còn thiếu một chút." Lâm Tinh cười cười, anh ta nhìn Diệp Tinh ở bên cạnh, hỏi: "Mộc huynh, quyền pháp này của ta thế nào?"

"Rất tốt." Diệp Tinh cười gật đầu.

Tất nhiên, đó là những gì miệng nói.

Ánh mắt Diệp Tinh bây giờ cao cỡ nào? Tiếp xúc đều là đỉnh cấp công pháp thành Thời Không, đó là do chúa tể thế giới sáng tạo!

Trên thực tế quyền pháp này ngay cả Linh Việt Bộ Pháp hắn bắt đầu tu luyện cũng không bằng.

Dù sao Linh Việt Bộ Pháp cũng là cường giả bất tử cảnh sáng tạo ra.

"Xem thực lực của ngươi phỏng chừng cũng chỉ biết nói không tồi, anh Lâm Tinh chính là thiên tài cường đại nhất bộ lạc chúng ta, ngắn ngủi hai mươi mấy năm cũng đã đạt tới đạo tắc cảnh đỉnh phong." Hình Vân liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái, nói: "Về phần đạo tắc cảnh sơ kỳ, anh Lâm Tinh mấy năm trước cũng đã đạt tới rồi."

Nghe vậy, Diệp Tinh hơi cau mày.

Người phụ nữ này dường như đã nhắm vào hắn.

Nhưng mà lấy tâm tình hiện tại của hắn, thật sự là lười cùng Hình Vân so đo cái gì.

Thấy Diệp Tinh trầm mặc, khóe miệng Hình Vân theo bản năng nhấc lên, cô ta đối với Diệp Tinh không biết vì sao thủy chung có một loại cảm giác cảnh giác.

"Quácccc!"

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến từng đạo thanh âm vô cùng bén nhọn.

Ầm ầm!

Cả bầu trời lập tức tối đen, hai con cự cầm* màu đen dài tới ba mươi mét xuất hiện, trực tiếp dừng lại ở trên đám người Diệp Tinh, che khuất bầu trời.

*Cự cầm: chim khổng lồ

- Những thứ này là người của Hắc Diệu Tông? Nhìn thấy cự cầm màu đen này, lão giả Katucci biến sắc.

Ầm ầm!

Từng cỗ khí thế dao động khủng bố tản mát ra, sau đó trong hư không xuất hiện vài bóng dáng, cầm đầu là một người đàn ông trung niên vô cùng cường tráng, trên người mặc áo giáp màu đen kỳ dị, đầu trọc, trên mặt mang theo một tia hoa văn kỳ bí màu vàng.

"Hư không cảnh trung kỳ?" Diệp Tinh cảm thụ một chút khí thế dao động trên người người trung niên này, cấp tốc phán đoán ra.

Ở phía sau còn có năm người, tất cả đều ở bộ dáng đạo tắc cảnh hậu kỳ.

Dưới sự áp bách của người đàn ông này, một số người trong sân không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống, lão giả Katucci cũng cảm thấy có chút khó chịu, thân thể run rẩy, vô cùng cung kính nói: "Đại nhân."

- Các ngươi là người trong bộ lạc? Người đàn ông đầu trọc nhìn về phía mấy chục người phía dưới, ánh mắt lạnh lùng nói.

"Vâng, đại nhân." Lão giả Katucci vội vàng trả lời, không dám do dự.

Hắc Diệu Tông cường đại, tuyệt đối không phải thứ bọn họ có thể trêu chọc.

"Vậy đi với ta một chuyến đi! Vừa vặn đi đào núi Ngư Lân đang thiếu người khai thác Hắc Diệu Thạch.” Người đàn ông đầu trọc lạnh nhạt nói.

"Quácccc!"

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, sau đó một con cự cầm hạ xuống, trên cự cầm chính là năm người ở đạo tắc cảnh.

-Ông, làm sao bây giờ?

- Tộc trưởng?

Lúc này sắc mặt Lâm Tinh, Hình Vân đột nhiên biến đổi, lo lắng nói.

Khai thác mỏ, rõ ràng không phải là một công việc tốt.

"Hắc Dữ Tông là thứ chúng ta không phản kháng được, đi thôi." Lão giả Katucci sắc mặt cũng biến hóa một chút, cuối cùng vô lực lắc đầu.

Ông ta thực lực chỉ là ở hư không cảnh sơ kỳ, hơn nữa tuổi già thể suy, tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông trung niên kia, một khi phản kháng, mấy chục người bọn họ khẳng định không có lực hoàn thủ.

"Đào Hắc Diệu Thạch?" Thân hình căng thẳng của Diệp Tinh hơi thả lỏng một chút.

Vừa rồi hắn còn chuẩn bị xuất thủ.

"Nếu là đào mỏ, vậy mình trước tiên đi xem một chút, xem có cơ hội nào có thể đạt được Hắc Diệu Thạch hay không. Hắc Diệu Tông tuyệt đối là cường giả như mây, thế nhưng khu vực dãy núi phỏng chừng cường giả sẽ không có bao nhiêu. " Diệp Tinh trong lòng nhanh chóng làm tốt quyết định.

Đoàn người tất cả đều đi tới trên lưng cự cầm.

- Đi thôi!

Người đàn ông đầu trọc một lần nữa đi tới trên lưng một con cự cầm màu đen.

"Phạch phạch!"

Hai con cự cầm chớp động cánh, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.

......

Đây là một dãy núi vô cùng to lớn, toàn bộ dãy núi vô cùng kỳ dị, nhìn qua giống như vảy cá bình thường, hiện ra từng quy tắc sóng gợn.

Lúc này các nơi trong dãy núi này còn có rất nhiều người đang đào bới.

Đột nhiên, trên bầu trời xa xôi có hai con đại bàng khổng lồ bay đến, sau đó tất cả người trên đó đều hạ cánh.
Chương 500 Tử Vong cốc 1

\- Trát Hợp, ngươi trở về? Một chỗ trong dãy núi , một người đàn ông một mắt đi tới, nhìn người đàn ông đầu trọc kia.

Trát Hợp gật gật đầu, chỉ chỉ đám người Katucci phía sau, nói: "Ta trên đường gặp được những người này, vừa vặn nhiệm vụ núi Ngư Lân này có chút cấp bách, ta liền đem bọn họ mang tới."

"A, một hư không cảnh sơ kỳ, còn có tám đạo tắc Cảnh, không tồi." Người đàn ông trung niên một mắt cười gật gật đầu, ông ta lại hờ hững nhìn Katucci nói: "Kế tiếp các ngươi phụ trách đào bới khu vực phía tây núi Ngư Lân, mỗi một ngày đào bới đều có mục tiêu, nếu không xong thì cũng đừng trách chúng ta."

Nghe vậy, sắc mặt đám người Katucci đột nhiên biến đổi, Katucci vội vàng tiến lên một bước nói: "Vâng, đại nhân, chúng ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

“Ừm. Chờ nhiệm vụ ở đây chấm dứt, ta sẽ thả các ngươi trở về. "Người đàn ông một mắt lạnh nhạt nói.

Ông ta tiện tay phân phó một người, sau đó mang theo đám người Katucci đi về phía một chỗ.

Diệp Tinh cũng đi trong đám người, ánh mắt lại lơ đãng quét qua khu vực rộng lớn.

"Ba cường giả hư không cảnh trung kỳ, còn có mấy trăm hộ vệ đạo tắc cảnh."

Toàn bộ núi Ngư Lân cũng không lớn lắm, hắn chỉ cần nhìn một chút là có thể biết tình huống nơi này.

"Hắc Diệu thạch trong thế giới Hắc Diệu được tái tạo ở trong núi, ở trong dãy núi này có sao?" Lúc này Diệp Tinh âm thầm nói trong lòng.

Hắc Diệu Thạch vô cùng kỳ dị, được tạo thành ở bên trong núi, không biết rốt cuộc là hình thành như thế nào?

\- Xem tốc độ khai quật của dãy núi này, nhiều nhất một tháng là có thể chấm dứt khai quật, đến lúc đó tìm cơ hội trực tiếp cướp đoạt! Diệp Tinh trong lòng xuất hiện một kế hoạch, sâu trong đáy mắt hiện lên một đạo lãnh quang.

Tuy rằng thực lực của hắn ở đạo tắc cảnh đỉnh phong, thế nhưng chân chính bộc phát ra thực lực tuyệt đối không chỉ như vậy.

"Ông nội, chúng ta làm sao bây giờ? Vẫn ở chỗ này đào đá sao?" Đến địa điểm, thấy người Hắc Diệu Tông rời đi, cô gái Tiểu Vân cau mày nhỏ giọng nói.

"Tiểu Vân, cẩn thận lời nói, nơi này là phạm vi thế lực của Hắc Diệu Tông, chúng ta không có lực phản kháng."

Lão giả Katucci vội vàng nói: "Hơn nữa xem ra ngọn núi này chắc mới đào bới không bao lâu, chờ thời gian đến, chúng ta tự nhiên có thể trở về."

Lão giả Katucci trong mắt tràn đầy vô lực, thực lực của Hắc Diệu Tông quá mạnh, bọn họ căn bản không có lực kháng cự gì.

Cô gái Hình Vân nắm tay, nhưng nhìn thoáng qua rất nhiều cường giả xa xa, sự kiêu ngạo trong mắt cũng thu liễm.

Thế giới này, thực lực vi tôn, những người đó thực lực cường đại, cho dù ông nội cường đại nhất của cô ta cũng không phải là đối thủ của mấy người đó, cô ta khẳng định cũng không phải.

......

Thời gian trong nháy mắt đã trôi qua hai mươi ngày.

"Nhanh lên! Đào quặng nhanh một chút! Còn có mười ngày, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, phía trên tức giận, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi. ”

......

Từng tên hộ vệ mặc áo giáp không ngừng tuần tra từng khu vực.

Mà ở khu vực phía tây, chính là mấy chục người của bộ lạc Katucci, ngoài ra còn có Diệp Tinh.

Đang đào bới, bỗng nhiên một chỗ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết,là một người đàn ông trung niên phát ra, lúc này tay phải của ông ta phiếm màu đen.

\- Xè!

Một con rắn nhỏ nhiều màu sắc, không đến nửa mét xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mọi người trước mắt.

\- Rắn, là rắn độc!

"Mạc Á thúc, ngươi làm sao vậy?"

Hình Vân, Lâm Tinh đám người nhanh chóng tiến lên, vô cùng lo lắng nói.

"Làm sao vậy?" Xa xa, người đàn ông đầu trọc đi tới.

"Đại nhân, nơi này có rắn độc, chúng ta có người bị thương." Lâm Tinh vội vàng nói.

"Ngũ thải xà*?" Lúc này Trát Hợp cũng nhìn thấy rắn độc kia, trong mắt trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.

_*Ngũ thải xà: rắn có nhiều màu sắc_

_*Ngũ thải xà: rắn có nhiều màu sắc_

"Bình thường trong dãy núi có ngũ thải xà thì không chỉ có một viên Hắc Diệu Thạch tồn tại."

Bọn họ phụ trách đào Hắc Diệu Thạch ở chỗ này, sau khi đào ra rồi giao nộp đều có thể đạt được phần thưởng nhất định, đào ra Hắc Diệu Thạch càng nhiều, phần thưởng nhận được cũng càng phong phú.

Tay phải vung lên, ngũ thải xà này dễ dàng bị đánh chết.

"Đại nhân, có thể ban cho một ít thuốc giải độc không?" Hình Vân nhìn Trát Hợp cầu xin.

Trát Hợp liếc nhìn người đàn ông trung niên Mạc Á một cái, thuận miệng nói: "Yên tâm, tạm thời không chết."

Sau khi nói xong ông ta cũng không để ý tới những người này, xoay người trực tiếp rời đi.

Thấy thế, cả bộ lạc đều cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, trong lòng có tức giận không dám nói.

"Tộc trưởng, ta không có việc gì." Người đàn ông trung niên Mạc Á lắc đầu, nói: "Chúng ta tiếp tục khai thác đá đi, nếu như khai thác không được, chúng ta nhất định sẽ bị trừng phạt."

Nói xong ông ta đi đào đá trước.

"Mạc Á thúc." Lâm Tinh, Hình Vân nhìn.

"Tiếp tục khai thác đi." Lão giả Katucci thở dài một tiếng.

Vận mệnh hiện tại của bọn họ hoàn toàn nằm trong một ý niệm của đám người Trát Hợp.

......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK