Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1171 Xin sư phụ giúp đỡ 1

"Xem thử uy lực của kiếm Không Minh nào!" Diệp Tinh nắm chặt trường kiếm trong tay.

Đây là hắn lấy được trong tay sinh mệnh kỳ lạ tay dài chân dài Diệt Thương trong vòng xoáy sinh tử đó, trước đó hắn chỉ có thể thúc động uy năng cực nhỏ.

Oành!

Uy lực nồng đậm của đạo tắc tử vong dung nhập vào trong trường kiếm, lúc này trường kiếm màu vàng t hấp thụ uy lực của đạo tắc tử vong, không ngừng rung lên, giống như bên trong có một khu vực vô cùng khổng lồ, đang không ngừng bị Diệp Tinh thâm nhập.

"Thúc động!"

Diệp Tinh không ngừng phóng thích uy lực của đạo tắc tử vong, theo đó khu vực thâm nhận càng ngày càng lớn, từng luồng uy năng khổng lồ bị hắn cảm ứng được, uy năng này giống như đại dương mênh mông vậy.

Mãi hai giây sau, uy lực đạo tắc tử vong của Diệp Tinh lực mới hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm Không Minh.

"Không thể tin được, uy năng của kiếm Không Minh này còn mạnh hơn mình tưởng tượng!" Diệp Tinh cảm thán.

Những bảo vật khác trước kia như kiếm Hủy Nguyên, giáp Huyết Kiển... của hắn, tất cả có thể thúc động trong nháy mắt, như vậy thi triển ra mới không có áp lực.

Trên thực tế, uy lực đạo tắc tử vong dung nhập vào kiếm Không Minh của Diệp Tinh, trong nháy mắt có thể thâm nhập rất nhiều khu vực, sau đó thâm nhập vào càng lúc càng khó.

Diệp Tinh nắm chặt kiếm Không Minh, toàn lực thúc động.

"Xoẹt!"

Một đạo kiếm quang chợt đâm ra, tốc độ nhanh đến cực hạn.

"Đùng đùng đoàng!"

Dưới đạo kiếm quang này, toàn bộ hư không bỗng nhiên xuất hiện liền một lỗ thủng khổng lồ.

"Răng rắc!"

Vô số vết nứt từ trong vết nứt điên cuồng lan ra xung quanh.

Dưới một đạo công kích, hư không xung quanh gần như hoàn toàn vỡ nát!

"Uy năng cường đại quá!" trên mặt Diệp Tinh tràn ngập vẻ vui mừng, đạo công kích này chắc chắn đã vượt qua công kích của đại đạo chi chủ bình thường.

Binh khí cường đại, hoàn toàn có thể khiến cho thực lực tăng lên gấp mấy lần, thậm chí bộc phát ra mười mấy lần!

"Nhưng với thực lực hiện giờ cả mình có chút miễn cưỡng thúc động." Diệp Tinh chỉ cảm thấy mình thi triển ra rất phí sức.

"Giảm bớt thúc động!" uy lực đạo tắc tử vong Diệp Tinh đang không ngừng giảm đi, giảm bớt khoảng chừng một phần ba, Diệp Tinh mới dừng lại.

"Giờ mới không có cảm giác phí lực nữa." tay phải Diệp Tinh vung lên, lại một đạo kiếm quang nữa bay ra.

Toàn bộ hư không lại vỡ nát, nhưng so sánh với đạo công kích lúc nãy rõ ràng kém hơn một chút.

"Uy lực giảm bớt rồi, nhưng là đối với mình mà nói uy lực như vậy mới là tốt nhất." Diệp Tinh nắm chặt trường kiếm màu vàng.

Lúc chiến đấu đều là trong chớp mắt, đợi tới khi bản thân đem năng lượng của kiếm Không Minh nạp đầy, đoán chừng cũng đã sắp phân thắng bại rồi.

Giống như người bình thường vung một chiếc búa cực lớn vượt quá sức lực của bản thân để làm việc, mặc dù uy lực của chiếc búa lớn đó mạnh mạnh, nhưng đoán chừng gõ chưa được vài cái đã kiệt sức.

Nhưng huy động nhỏ một chút, bản thân có thể gánh vác được, mặc dù uy lực nhỏ đi một chút, nhưng có thể tiếp tục chiến đấu.

Như vậy lúc chiến đấu thực lực tổng thể phát huy ra mạnh hơn một chút là điều không thể nghi ngờ.

Thử nghiệm uy lực cường đại của kiếm Không Minh, trong lòng Diệp Tinh rất vui mừng.

Bên trong khe nứt hỗn độn khổng lồ của lục địa tộc Hạt Nguyên, chiếc cánh sau lưng huyễn tộc Diệp Tinh rung lên, uy lực đạo tắc tử vong của Diệp Tinh không ngừng dung nhập vào trong.

Vút!

Thân ảnh hắn lay động, không ngừng xuyên qua khí lưu hỗn độn.

"Uy lực của cánh Hắc Nguyên cũng rất mạnh, với thực lực của mình chỉ có thể thúc động hơn nửa uy năng, nếu như toàn lực thúc động, đối với mình mà nối tiêu hao quá lớn, đoán chừng chẳng kiên trì được bao lâu." Diệp Tinh cảm nhận một chút.

Uy năng của kiếm Không Minh và cánh Hắc Nguyên đại khái ngang nhau, chắc hẳn là bảo vật cùng một đẳng cấp.

Thử nghiệm hai món bảo vật một chút, trong mắt Diệp Tinh tràn ngập vẻ vui thích.

Trước kia chưa đột phá hắn chỉ có thể miễn cưỡng thúc động một phần nhỏ uy năng của kiếm Không Minh và cánh Hắc, giờ đây đã đột phá, hắn toàn toàn có thể toàn lực thúc động.

"Nếu tổng hợp kiếm Không Minh và cánh Hắc Nguyên, đoán chừng đại đạo chi chủ bình thường cũng không phải là đối thủ của mình." trong lòng Diệp Tinh tự tin.

Lúc này tiểu Hắc giống như một con bướm bay tới bay lui trước mặt Diệp Tinh, nhìn Diệp Tinh hỏi: "Diệp Tinh, giờ đây ngươi đã đột phá, hơn nữa có thực lực của đại đạo chi chủ, bây giờ chúng ta rời khỏi đây hả?"

Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: "Cho dù ta đột phá cũng không có khả năng là đối thủ tộc của Hạt Nguyên."

Hắn có chút bất đắc dĩ.

Tộc Hạt Nguyên có tồn tại vĩ đại đẳng cấp thánh hoàng đó, cho dù Diệp Tinh có thực lực của đại đạo chi chủ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của tồn tại đẳng cấp này.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Tiểu Hắc cũng bất đắt dĩ.

Diệp Tinh hít sâu một hơi, nói: "Chỉ có thể đi tìm sư phụ thánh tôn Thời Không thôi."

Tộc Hạt Nguyên là một tộc độc lập, cường đại tới mức nào? Cho dù cộng cả bản thể Diệp Tinh và phân thân lại toàn bộ ra tay, cũng hoàn toàn bị nghiền ép, không có chút sức phản kháng nào.

...

Ở một khu vực vô cùng mênh mông của thành Thời Không, trên hư không xuất hiện rất nhiều khe nứt, mà ở xung quanh những khe nứt này, vậy mà lại có rất nhiều bí văn kỳ lạ xuất hiện.

Đạo tắc hệ kim, đạo tắc mộc hệ và đại đạo ngũ hành, đại đạo thời không..., rất nhiều đại đạo bí văn xoay chuyển không ngừng động.

Xung quanh khu vực, từng luồng khí lưu hỗn độn tràn ngập, cộng thêm vô số kẽ hở, giống như khung cảnh lúc thiên địa sơ khai.
Chương 1172 Xin sư phụ giúp đỡ 2

Lúc này, bên trong khu vực này, một người đàn ông mặt mũi trông rất bình thường, thân cao hơn hai mét, trên người mặc một bộ giáp màu đen phong cách cổ xưa, trên mặt có rất nhiều bí văn màu tím yên lặng đứng đó, ông ta ngẩng đầu nhìn về hư không, trên người lóe lên các loại dao động kỳ lạ, dường như tồn tại mãi mãi.

"Hửm?" Bỗng nhiên người đàn ông này nhìn đồng hồ.

Ong...

Trước mắt chợt lóe lên dao động, sau đó ảo ánh của một chàng trai hiện trước mắt ông.

"Sư phụ." Diệp Tinh nhìn thánh tôn Thời Không, vô cùng cung kính nói.

"Diệp Tinh, tìm ta chuyện gì?" thánh tôn Thời Không hỏi nói .

Người đệ tử này của ông ta gần như chưa bao giờ chủ động tìm ông, nếu đã tìm chắc chắn là có chuyện quan trọng.

"Sư phụ, trước đó đệ tử lấy được chìa khóa bảo vật mà thánh tôn Mạt Viêm ban cho, đi lấy bảo vật, sau đó gặp hiền giả vận mệnh. . ."

Diệp Tinh phí rời, nhanh chóng kể lại sự việc một lần.

Đối mặt với tồn tại vĩ đại đẳng cấp này, tất nhiên hắn không dám vòng vo.

"Hiện giờ đệ tử đã đột phá đến bất tử cảnh, nhưng vẫn không thể đưa con gái rời khỏi tộc Hạt Nguyên." Diệp Tinh nhìn thánh tôn Thời Không.

"Ồ? Hiền giả vận mệnh? Quả âm dương Huyền Minh? Tộc Hạt Nguyên?" thánh tôn Thời Không nghe những tin tức này, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Thực lực tộc Hạt Nguyên quả thật cường đại, hơn nữa hai thanh hoàng tộc bọn họ một người ở bên ngoài, một vị trấn thủ tộc. Ngươi quả thật không có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào."

"Một vị ở bên ngoài? Một vị trấn thủ tộc?" trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Diệp Tinh, nguyên nhân làm như vậy chính là để gia tăng sự khiếp sợ." thánh tôn Thời Không giải thích: "Thực lực tộc Hạt Nguyên trong vũ trụ không tính là mạnh, nếu những tộc đỉnh cấp như nhân tộc chúng quần bỗng nhiên ra tay, thậm chí có thể bị tiêu diệt trong một thời gian cực ngắn. Nhưng có một vị cường giả đẳng cấp thánh hoàng ở bên ngoài, một khi biết tộc bị mình diệt, vị kia thánh hoàng sẽ thực hiện sự trả thù điên cuồng. Cái giá cho một vị thánh hoàng phát điên cho dù mạnh như nhân tộc chúng ta cũng chẳng dễ chịu gì."

Nghe thánh tôn Thời Không nói vậy, Diệp Tinh gật đầu một cái: "Hóa ra là như vậy. "

Các tộc lớn trong vũ trụ, ai cũng có con đường sinh tồn riêng, độc lập như tộc Hạt Nguyên, nhưng thực lực lại chưa tính là mạnh, chỉ có thể nâng cao lực uy hiếp của mình thông qua các phương pháp.

Tất nhiên, như nhân tộc lại hoàn toàn không cần như vậy, toàn bộ vũ trụ cũng sẽ không có tộc nào có thực lực tiêu diệt được nhân tộc.

"Nếu đã vậy, vậy ta liền phái nhị sư huynh thánh hoàng Lăng Húc của ngươi tới tộc Hạt Nguyên một chuyến. Trong số các đệ tử của ta, thực lực của nhị sư huynh ngươi là mạnh nhất, cho dù hai thánh hoàng của tộc Hạt Nguyên ở đó, nhị sư huynh ngươi cũng có thể nghiền ép toàn bộ tộc Hạt Nguyên." thánh tôn Thời Không mỉm cười nói.

Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: "Cảm ơn sư phụ."

Tộc Hạt Nguyên chỉ có hai vị thánh hoàng, quả thật không cần thánh tôn Thời Không ra tay, hơn nữa thánh tôn Thời Không trấn giữ thành Thời Không, có rất nhiều việc cần xử lý, cũng không có thời gian tới tộc Hạt Nguyên.

"Giờ ngươi đã đột phá đến bất tử cảnh? Thực lực thế nào?" Sau khi nói xong, thánh tôn Thời Không nhìn đệ tử của mình, hỏi.

Những việc khác đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cho dù là quả âm dương Huyền Minh ông ta cũng chỉ hơi cảm thấy hứng thú mà thôi, điều ông ta quan tâm nhất vẫn là thực lực của Diệp Tinh.

"Sư phụ, hiện giờ đệ tử có thực lực của đại đạo chi chủ bình thường." Diệp Tinh cung kính nói.

"À?" Nghe vậy, trong mắt thánh tôn Thời Không lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

"Thật sự có?" Ông ta nhìn về phía Diệp Tinh, nghiêm túc hỏi.

Thiên phú của nhân tộc bọn họ bình thường, ngày trước cũng có khả năng chiến đấu vượt cấp, Chân Linh Cảnh cũng có thể dựa vào các loại bảo vật mạnh mẽ sánh ngang với bất tử cảnh, không chỉ có Diệp Tinh làm được, rất nhiều nhân tộc trước kia cũng làm được, ví dụ như Thao Liệt .

Nhưng lấy thực lực của Bất Tử Cảnh sánh ngang với đại đạo chi chủ, chỉ có cực ít sinh mệnh nghịch thiên trong vũ trụ có thể làm được.

"Sư phụ, đệ tử thật sự có thực lực của đại đạo chi chủ." Diệp Tinh gật đầu, nói.

Thực lực của hắn căn bản không cần giấu diếm thánh tôn Thời Không.

"Sư phụ." Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

Lời nói vừa dứt, một người đàn ông long nhân tộc vóc dáng cao gầy, mặc một bộ giáp màu vàng, cánh tay và cổ có vảy, sau lưng mọc một chiếc đuôi, trên đầu có hai chiếc sừng kỳ lạ xuất hiện trước mắt Diệp Tinh.

Sau khi xuất hiện, người đàn ông long nhân tộc này còn nhìn Diệp Tinh một cái, nhưng không nói gì.

"Lăng Húc, hiện giờ sư đệ ngươi đang ở trong khe nứt hỗn độn tộc Hạt Nguyên hỗn, ngươi tới đó một chuyến đưa hắn về thành Thời Không." thánh tôn Thời Không phân phó nói.

"Vâng, sư phụ!" thánh hoàng Lăng Húc gật đầu, ông ta nhìn về phía Diệp Tinh nói: "Sư đệ, khi nào tới tộc Hạt Nguyên ta sẽ liên lạc với ngươi ngươi, tới lúc đó ngươi trực tiếp đi ra là được."

"Đã biết, nhị sư huynh." vội vàng Diệp Tinh gật đầu.

Sau khi nói xong, thánh hoàng Lăng Húc lập tức biến mất không thấy.
Chương 1173 Thánh hoàng Lăng Húc

"Nhị sư huynh ngươi đã đi rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ đến, ngươi an tâm chờ đợi là được." thánh tôn Thời Không mỉm cười nói: "Còn thực lực của ngươi, đợi khi nào trở về ta sẽ tự mình kiểm tra một phen, nếu thật sự đạt tới, vi sư tự có khen thưởng."

Nghe vậy, Diệp Tinh ánh mắt sáng lên, nói: "Cảm ơn sư phụ."

Phần thương mà thánh tôn Thời Không nói chắc chắn không tầm thường.

"Được rồi, lui xuống đi."

Ảo ảnh trước mắt tiêu tán, lúc này trong khu vực hỗn độn khổng lồ, chỉ có thánh tôn Thời Không yên lặng đứng đó.

"Đệ tử này của ta tu luyện chưa tới nghìn năm, đã có thực lực của đại đạo chi chủ?" trong mắt ông ta hiếm khi lộ ra vẻ mong chờ.

"Dựa vào tính cách của Diệp Tinh không có khả năng nói dối, xem ra hắn gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó mới đạt được trình độ như vậy."

Về phần cơ duyên thế nào, trái lại ông ta không tìm hiểu sâu. Giống như trước đó Diệp Tinh luyện hóa phân thân đạo tắc giới đã khiến ông rất kinh ngạc.

"Có đạo tắc giới phân thân ở đây, cộng thêm thực lực đại đạo chi chủ, đoán chừng những dị tộc kia phải đau đầu rồi."

Thánh tôn Thời Không khẽ mỉm cười, sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt lại nhìn về phía những bí văn kì lạ lóe lên trong hư không.

...

"Rào rào rào!"

Sâu trong khe nứt hỗn độn, vô số khí lưu hỗn độn xoay chuyển, đụng vào một khối đá nhô ra, lúc này phía trên tảng đá, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập vẻ vui mừng.

"Giải quyết rồi." Diệp Tinh cười nói.

Tất nhiên Tiểu Hắc biết tình hình thế nào, không khỏi cảm thán nói: "Có chỗ dựa vững chắc thật tốt, nhất là dựa vào người mạnh nhất của nhân tộc."

Thánh tôn Thời Không đã là đỉnh cấp nhất vũ trụ, khốn cảnh phải chết của bọn họ đối với thánh tôn Thời Không mà nói chỉ là một chuyện nhỏ bình thường mà thôi, tiện tay là có thể giải quyết.

"Hửm?" Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Diệp Tinh ngây ra.

"Sao vậy?" Tiểu Hắc nghi ngờ hỏi.

"Sư phụ đạo chủ Lăng Hằng tìm ta." Diệp Tinh cười, nói.

Khe nứt hỗn độn cách đại lục tộc Hạt Nguyên một khoảng rất xa, Diệp Tinh bấm đồng hồ.

Trước đó tất nhiên là bản thể của hắn liên lạc với thánh tôn Thời Không.

Trước mắt lóe lên ảo ảnh, sau đó đạo chủ Lăng Hằng xuất hiện trước người Diệp Tinh.

"Diệp Tinh." Vừa xuất hiện đạo chủ Lăng Hằng đã vội vàng hỏi: "Ngươi nói hiện giờ ngươi đã đột phá đạo tắc tử vong, đã có thực lực của đại đạo chi chủ?"

"Ờm?" Nghe vậy Diệp Tinh sửng sốt một chút, hắn chỉ là vừa mới đột phá, bây giờ rất ít người biết tin, hắn còn chưa kịp thông báo với đạo chủ Lăng Hằng.

"Chẳng lẽ là nhị sư huynh – thánh hoàng Lăng Húc?"

Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ, sư phụ thánh tôn Thời Không của hắn chắc hẳn sẽ không chủ động nói thực lực của hắn cho đạo chủ Lăng Hằng.

"Ngươi không cần nghi ngờ, là thánh hoàng Lăng Húc nói với ta." Lăng Hằng đạo chủ vội vàng nói: "Ta và thánh hoàng Lăng Húc cùng chi nhánh của long nhân tộc."

"Quả nhiên là vậy." trong lòng Diệp Tinh sáng tỏ, hắn nhìn đạo chủ Lăng Hằng gật đầu nói: "Sư phụ, đệ tử quả thật có thực lực của đại đạo chi chủ?"

"Là dựa vào binh khí cường đại?” đạo chủ Lăng Hằng nghe thấy Diệp Tinh nói thế, vội vàng hỏi: "Nếu là vậy, vậy thì ngươi mau đi giải thích với thánh tôn Thời Không đi."

Rõ ràng hiện giờ ông rất nôn nóng.

Đó là đại đạo chi chủ đó, hiện giờ Diệp Tinh chỉ nắm giữ một đạo tắc tử vong, đã có thực lực của đại đạo chi chủ, điều này có thể ư?

Mặc dù đại đạo sinh tử chỉ bao hàm đạo tắc sinh mệnh, đạo tắc tử vong, nhưng hoàn toàn nắm giữ đạo tắc sinh mệnh, tử vong, và nắm giữ đại đạo sinh tử hoàn chỉnh là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau, thực lực lại chênh lệch rất lớn, hoàn toàn là một trên trời, một dưới đất.

Cho dù biết Diệp Tinh ở chân linh cảnh vô cùng nghịch thiên, nhưng ông ta cũng không dám tin Diệp Tinh có thể thật sự sánh ngang với đại đạo chi chủ.

Mới nãy nghe thấy lời của thánh hoàng Lăng Húc nói, đạo chủ Lăng Hằng rất nôn nóng, lo lắng Diệp Tinh đánh giá sai thực lực của đại đạo chi chủ, nếu sau này không đạt tới được, chắc chắn sẽ dẫn tới thánh tôn Thời Không không vừa lòng.

Ông ta vẫn luôn chú ý tới đệ tử nhỏ nhất, thiên phú mạnh nhất này của mình.

"Sư phụ không cần lo lắng, đệ tử thật đạt tới rồi, đệ tử cũng biết thực lực của đại đạo chi chủ chân chính như thế nào" Diệp Tinh cười nói.

Thấy Diệp Tinh tự tin như vậy, đạo chủ Lăng Hằng cũng hơi yên lòng.

Nếu Diệp Tinh đã nói thế, chắc hẳn đã có chút nắm chắc.

"Diệp Tinh, giờ ta đang tới tộc Hạt Nguyên cùng với thánh hoàng Lăng Húc." Rõ ràng đạo chủ Lăng Hằng vẫn có chút không yên lòng, dặn dò: "Trước khi chưa tới, ngươi nhất định không được rời khỏi khe nứt hỗn độn."

"Sư phụ muốn tới?" Nghe vậy Diệp Tinh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Trên một tảng đá bên trong khe nứt hỗn độn, Diệp Tinh yên lặng đứng đó.

"Sư phụ đạo chủ Lăng Hằng lo lắng mình không có thực lực của đại đạo chi chủ?"

Diệp Tinh lắc đầu: "Cũng phải, mình tu luyện chưa tới nghìn năm, đã có thực lực của đại đạo chi chủ, nói ra cũng sẽ không có cường giả nào tin tưởng."

Chưa tới nghìn năm đã đột phá tới Bất Tử Cảnh, đó cũng là thiên tài nghịch thiên, gần như toàn vũ trụ không có, chứ đừng nói là có thực lực của đại đạo chi chủ.

Không nói đạo chủ Lăng Hằng, cho dù cường đại như thánh tôn Thời Không cũng có chút không tin.

"Bảo Nhi." Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Tinh nhìn về phía bé gái đang ăn linh quả.

"Thúc thúc." Dường như cảm ứng được ánh mắt của Diệp Tinh, bé gái ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh một cái, vui vẻ hô lên.

Ong....

Một tia linh hồn của Diệp Tinh tản ra, tiến vào trong cơ thể tiểu Bảo Nhi.

"Hửm?" Hắn kiểm tra một chút, cuối cùng cũng phát hiện một ký hiệu kỳ lạ trong tim cô bé.

"Thế nào, Diệp Tinh?" Tiểu Hắc ở trên bả vai hắn, cảm ứng được dao động linh hồn của Diệp Tinh, lập tức hỏi.

"Ấn ký của đại đạo chi chủ đã bị ta phát hiện rồi." Diệp Tinh trầm giọng nói.
Chương 1174 Dòng sông màu máu

Dựa vào thực lực trước đó của Diệp Tinh cho dù có biết trong cơ thể Bảo Nhi có ấn ký, hắn cũng không phát hiện được.

"Ta xem xem có thể lấy ra được không."

Trong khe nứt hỗn độn này, tộc Hạt Nguyên không cách nào cảm ứng được dấu vết tồn tại, nhưng chỉ cần rời đi, chắc chắn sẽ bị cảm ứng.

Ý thức chạm tới ký hiệu đó, Diệp Tinh muốn loại trừ nó.

"Thúc thúc." Nhưng vừa muốn loại trừ, tiểu Bảo Nhi đang ăn linh quả đau đớn kêu lên một tiếng.

"Bảo Nhi." Thấy bé gái như vậy, Diệp Tinh vội vàng ngừng lại.

"Thúc thúc, ta đau quá." Bé gái được Diệp Tinh ôm vào lòng, ôm ngực.

Cô bé gầy còm nhỏ bé, thậm chí nước mắt đã chảy ra ngoài, mắt đo đỏ, trông vô cùng yếu đuối.

"Đều tại ta, Bảo Nhi, đều tại ta không tốt, Bảo Nhi không khóc." Diệp Tinh chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp vỡ tan, nhẹ nhàng ôm bé gái.

Hắn tìm được Bảo Nhi trong lòng liền âm thầm thề tuyệt đối không để Bảo Nhi phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, kết quả giờ đây bản thân lại tạo ra thương tổn cho cô bé.

Bên cạnh, tiểu Hắc vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Diệp Tinh ôm bé gái, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, nói: "Đại đạo chi chủ này dùng một phương pháp đóng dấu rất độc ác, nếu lấy ấn ký này ra, tính mạng Bảo Nhi cũng không còn nữa."

"Cái gì?" Nghe vậy trong mắt, tiểu Hắc cũng là lộ ra hung quang: "Những người tộc Hạt Nguyên này thật là đáng chết."

Nó cũng rất yêu thích Bảo Nhi ngoan ngoãn này.

Trên thực tế, ban đầu năng lực tầm bảo của Bảo Nhi quả thật rất kinh người, tìm được rất nhiều bảo vật cho tộc Hạt Nguyên, vì để khống chế hoàn toàn, đại đạo chi chủ am hiểu ấn ký nhất tộc Hạt Nguyên con dấu đặc biệt lưu lại ấm kí trong cơ thể tiểu Bảo Nhi, chính là để đề phòng bé trốn đi.

Trong mắt Diệp Tinh tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, hắn nhìn bé gái, trên mặt lại tràn ngập vẻ thương tiếc.

"Thúc thúc, vừa nãy Bảo Nhi lại bị bệnh rồi." Bé gái lau nước mắt, yếu đuối nói .

"Sẽ không, Bảo Nhi sẽ không bị bệnh nữa, ta bảo đảm." Diệp Tinh ôm tiểu Bảo Nhi, vội vàng nói.

Mặc dù Bảo nhi chỉ đau một chút thôi, nhưng hắn lại vô cùng đau lòng.

"Thật sao?" Bé gái nằm trong lòng Diệp Tinh, nhưng cô bé lại có chút lo lắng, nói: "Thúc thúc sẽ vì Bảo Nhi bị bệnh, không tìm được bảo vật mà vứt bỏ Bảo Nhi ư?"

Trước đó, lúc cô bé bị bệnh chẳng có ai quan tâm bé, giờ bé lại không tìm được bảo vật, chẳng còn chút tác dụng nào.

Lời nói của cô bé nhỏ bé khiến cho người khác vô cùng đau lòng.

"Vĩnh viễn không." Diệp Tinh vội vàng nói: "Ba là ba ba của Bảo Nhi, vậy nên vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ Bảo Nhi.”

"Ba ba?"

Nghe vậy, bé gái ngây ra, ngay sau đó thất thần nói: "Bảo Nhi không có ba mẹ."

"Có." Diệp Tinh vội vàng khẳng định.

Hắn trầm lạnh lùng, bình tĩnh trước mặt tất cả mọi người, thậm chí sắc mặt không hề thay đổi khi bị đại đạo chi chủ đuổi giết, nhưng ở trước mặt bé con lại có chút cảm giác tay chân luống cuống.

"Bảo Nhi vẫn luôn có ba mẹ, chỉ là ba mẹ không cẩn thận đánh mất Bảo Nhi." Diệp Tinh giải thích với cô bé.

Sau khi nói xong, hình dáng của hắn lại biến đổi, biến thành dáng vẻ của Kiếm Ngân.

"Ấy, thúc thúc, là thúc à." tiểu Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên biến đổi khuôn mặt.

Cô bé nhớ rất sớm lâu trước kia đã gặp được một thúc thúc rất tốt ở một nơi nào đó, hiện giờ lại xuất hiện trước mắt.

"Là ta, đều trách ta lần trước không nhận ra Bảo Nhi." Diệp Tinh vội vàng nói, hắn lại biến hóa, ngay sau đó biến thành hình dáng của bản thể.

"Bảo Nhi con xem, có phải chúng ta trông rất giống nhau không?" trước người Diệp Tinh xuất hiện một tấm gương, chiếu lên hình ảnh của hắn và cô bé, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười nịnh nọt.

"Thật sự rất giống đó." tiểu Bảo Nhi ngạc nhiên nói, dường như đã tin tưởng mấy phần: "Thúc thúc, ngươi thật sự là ba ta ư?"

"Đúng vậy, đều do ba ba không tốt, đánh mất con." Diệp Tinh ôm bé gái, nói: "Bây giờ mẹ vẫn đang ở nhà đợi con đó."

Trên khuôn mặt yếu đuối của cô bé lộ ra một nụ cười, bé nắm lấy vạt áo Diệp Tinh, chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, lại có chút không yên lòng, nói: "Bây giờ Bảo Nhi vô dụng, luôn bị bệnh, ba mẹ sẽ vứt bỏ Bảo Nhi ư?"

Trên mặt bé vẫn còn một giọt nước mắt, sắc mặt trắng bệch, thân thể nhỏ bé hơi co lại.

"Vĩnh viễn không." Diệp Tinh vội vàng thề.

Bảo đảm một hồi lâu, cô bé mới thật sự yên lòng, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập vẻ vui mừng.

Nhìn nụ cười trên mặt tiểu Bảo Nhi, tâm trạng Diệp Tinh lập tức tốt lên.

Nhìn Diệp Tinh bên cạnh đang dỗ bé gái, trong mắt tiểu Hắc lộ ra vẻ hâm mộ, sâu trong đáy mắt có một chút thương tâm.

Có thể trên thế giới này nó chẳng còn người thân nào nữa.

Dường như chú ý tới tiểu Hắc bên cạnh, Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Tiểu Hắc, sau khi rời khỏi nơi này ta giúp ngươi tìm một đối tượng có được không?"

"Thôi đi." Tiểu Hắc lắc đầu một cái, lườm Diệp Tinh, nói: "Đám người phàm các ngươi, ta đây coi thường."

Nghe vậy, Diệp Tinh tức giận nói: "Có thể nói chuyện tử tế được không."

Tiểu Hắc bĩu môi, ánh mắt nó nhìn về phía xa, dường như lộ ra vẻ hưng phấn, nói: "Diệp Tinh, từ giờ tới lúc nhị sư huynh ngươi tới còn phải một thời gian nữa, khoảng thời gian này chúng ta đi dạo trong khe nứt hỗn độn này thì sao?"

Trước đó nó rất hứng thú, nhưng phải chăm sóc tiểu Bảo Nhi.

"Được." Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh động một cái, gật đầu cười.

Hắn ôm bé gái nhỏ bé, trên người xuất hiện một tấm màng mỏng kỳ lạ, bao phủ lấy, sau đó hắn đạp một cái rời khỏi khu vực nham thạch.

"Rào rào rào!"

Rất nhiều khí lưu hỗn độn nặng nề đánh tới, đánh vào tấm màng mỏng đó nhưng không tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Chương 1175 Tranh thủ 1

Bây giờ có được thực lực của đại đạo chi chủ, sự áp bức của những khí lưu hỗn độn này bây giờ chẳng coi là gì với hắn, cho dù ở trong này một trăm năm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Tiểu Bảo Nhi trong lòng hắn giơ ngón tay chọc chọc tấm màng.

"Bảo Nhi, con cứ ở trong lòng ba đi." Diệp Tinh cười nói, hiện giờ hắn không nỡ đưa tiểu Bảo Nhi vào trong nhẫn không gian.

"Vâng." Bé gái ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Vút! Vút!

Hai chiếc bóng của Diệp Tinh, tiểu Hắc rảnh rỗi đi dạo trong khe nứt hỗn độn khổng lồ này.

...

"Nhiều mảnh vỡ quá." khu vực hỗn độn rộng lớn, Diệp Tinh nhìn mảnh vỡ khắp nơi.

Đi sâu vào trong, bên trong khí lưu hỗn độn lại xuất hiện một vài nham thạch kỳ lạ.

"Chắc hẳn những thứ này đều do các cường giả để lại trong khe nứt hỗn độn sau khi chết đi." Tiểu Hắc phân tích nói.

Khe nứt hỗn độn này đã tồn tại rất nhiều năm, trước khi tộc Hạt Nguyên tới đã tồn tại rồi, nhưng bên trong lại không có bảo vật gì, cho dù có, đoán cũng đã bị tộc Hạt Nguyên lấy mất.

"Rào rào rào!"

Bọn họ tiếp tục bay trên không trung, đợi tới một nơi, chợt nghe thấy tiếng nước chảy, rất kỳ lạ.

"Đó là?" mấy người Diệp Tinh nhìn qua, dưới luồng khí lưu hỗn độn này lại có một con sông màu máu đang chậm rãi trôi chảy, trên con sông màu máu này còn tản ra mùi máu tanh nồng đậm, lặp lại vòng tuần hoàn trong một khu vực nhất định.

Một dòng sông máu tản ra mùi máu tanh nồng đậm, chảy lặp lại vòng tuần hoàn trong một khu vực nhất định.

"Đây là dòng sông bên trong khe nứt hỗn độn?" Diệp Tinh cẩn thận nhìn, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ.

Trước đó nơi bọn họ đi dạo qua cũng có sông, nhưng không phải màu đỏ, cũng không có mùi máu tanh nồng đậm.

"Khe nứt hỗn độn quá kỳ lạ, vậy mà lại tồn tại mạch nước ngầm." Tiểu Hắc cũng là ngạc nhiên nhìn.

"Nhưng mà trông giống máu hơn, chẳng lẽ nơi này là máu của thần linh?"

Diệp Tinh nhìn một lát, hơi suy nghĩ, nói: "Tin đồn sau khi có mấy cường giả ngã xuống trong khe nứt hỗn độn, thậm chí có một vị thánh hoàng ngã xuống. Ban đầu tộc Hạt Nguyên tới nơi này, đã phát hiện mấy món bảo vật đỉnh cấp trong khe nứt hỗn độn, thậm chí bảo vật mà vị thánh hoàng kia sử dụng đều bị Hạt Nguyên tộc lấy được."

Bảo vật đẳng cấp thánh hoàng, có thể tưởng tượng được trân quý tới mức nào.

Nghe vậy, tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi: "Diệp Tinh, ngươi nói đây có thể là máu tươi vị cường giả thánh hoàng đó?"

"Không xác định." Diệp Tinh lắc đầu: "Nhưng cho dù không phải, đoán chừng máu tươi cũng vượt xa thực lực của đại đạo chi chủ, nếu không mùi máu tươi sẽ không khủng bố như vậy."

Hiện giờ hắn đã đạt tới đẳng cấp của đại đạo chi chủ, nhưng cảm ứng thấy máu tươi này vẫn có chút áp bức, ít nhất chủ nhân của máu tươi này mạnh hơn hắn.

Vút!

Ánh mắt Tiểu Hắc chuyển động, nó lập tức bay xuống phía dưới, móng vuốt vung lên.

Oành!

Bên trên dòng sông đỏ, nhất thời xuất hiện một chiếc móng vuốt hỗn độn, lập tức chộp tới dòng máu tươi này.

"Tiểu Hắc, ngươi làm gì vậy?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

"He he, ngươi nói không sai, nói không chừng đây là máu tươi của thánh hoàng, loại máu tươi tầng lớp này rất có giá trị nghiên cứu." Tiểu Hắc cười he he nói, muốn thu lấy một chút máu tươi.

"Rào rào rào!"

Dòng sông tản ra mùi máu tanh nồng đậm cuộn lên, nhưng không có chút biến hóa nào, một chút máu tươi lập tức rơi xuống khỏi móng vuốt hỗn độn

"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Hắc nhìn khung cảnh xảy ra trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Nó không cách nào lấy được máu tươi này.

"Ta tới thử một chút.” Diệp Tinh hơi suy nghĩ một chút, cũng huy động bàn tay khổng lồ.

"Đùng đùng đoàng!"

Bàn tay hỗn độn khổng lồ xuất hiện, chộp tới dòng máu tươi đó, nhưng cũng không có chút tác dụng nào, máu tươi chảy xuống từ tay hắn, toàn bộ con sông giống như chỉnh thể vậy, căn bản không thể cướp được bộ phận nào.

"Quả thật có chút kỳ lạ." Diệp Tinh cũng nhìn dòng sông, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ lạ.

"Ba ba." Đúng vào lúc này, bé gái trong ngực Diệp Tinh bỗng nhiên hô lên.

"Sao thế? Bảo Nhi?" Diệp Tinh cười nói, trong mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.

Một tay tiểu Bảo Nhi kéo áo Diệp Tinh, một tay chỉ về phía dòng sông đang tản ra mùi máu tanh nồng đậm, nói: "Ba ba, trước kia con đã tới nơi này, nhưng con cảm nhận được một món đồ rất đáng sợ bên trong dòng sông này, dường như muốn cắn nuốt linh hồn của Bảo Nhi, lúc đó con bị dọa, không dám nói ra, nhưng giờ con không cảm ứng được nữa."

"Binh khí đáng sợ?" trong lòng Diệp Tinh động một cái.

Bảo Nhi gật đầu cái đầu nhỏ, nói: "Lúc đó Bảo nhi không dám nói, trước đó Bảo cũng rất sợ tìm bảo vật trong này, những người đó không hỏi Bảo Nhi gì nhiều, lập tức rời đi."

Năng lực tầm bảo của cô bé rất kinh người, chắc chắn tộc Hạt Nguyên sẽ để cô bé tìm kiếm các nơi trong khe nứt hỗn độn, thử phát hiện những bảo vật khác.

"Bây giờ không cảm ứng được, là bởi vì năng lực Bảo Nhi giảm xuống?" Diệp Tinh lặng lẽ suy nghĩ.

"Tồn tại đáng sợ?" ánh mắt Tiểu Hắc xoay chuyển, cũng đang suy nghĩ lời cô bé.

Ong...

Ánh sáng trên người hắn lóe lên, sau đó ánh sáng màu đen tản ra, vọt tới dòng sông máu tanh bên dưới.

"Oành!"

Trên khắp dòng sông máu tươi lập tức tản ra một luồng lệ khí, lập tức đánh thẳng tới phía tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc."

Diệp Tinh thấy vậy, dao động khí thế trên người nháy mắt bạo phát, đánh về phái lệ khí này, chắn trước mặt tiểu Hắc.

Dưới sự tấn công của hắn, những lệ khí này chậm rãi tiêu tán, mà lúc này trên dòng sông máu lại tản ra rất nhiều dao động kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK