Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551 Thu hoạch cực lớn 1

Nó nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, sợ lại bị bắt vào.

"Ngươi nói xem?" Diệp Tinh nhìn sâu róm, sắc mặt bình tĩnh nói: "Ngươi lớn lên màu đen, tim cũng đen, chúng ta coi như là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, thế mà lại muốn đối phó ta?"

Diệp Tinh giả vờ để tiếp tục thu thập Tiểu Hắc.

\- Ai bảo ngươi gọi ta là Tiểu Hắc! Sâu róm bị dọa nhất thời lui về phía sau, nó nhìn Diệp Tinh lớn tiếng nói: "Ta chỉ muốn trừng phạt ngươi một chút thôi, lại không muốn giết ngươi."

Nghe vậy, Diệp Tinh dừng động tác lại, ra vẻ hào phóng nói: "Niệm tình ngươi ở đây không có sát tâm, lúc này ta sẽ không so đo với ngươi."

\- Hừ! Sâu róm hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng hoàn toàn buông tha ý nghĩ đối phó Diệp Tinh.

Ánh mắt nó nhìn xương cốt màu trắng trước mắt, theo bản năng dùng móng vuốt nhỏ lau nước miếng trên khóe miệng một chút.

Xoẹt..

Hào quang trên người nó chớp động, tiếp xúc với xương trắng.

Hắc sắc quang mang lưu động cùng xương trắng chớp động một chút, sau đó chậm rãi ngưng tụ cùng một chỗ. Một khối chất lỏng màu đen trôi nổi trên xương trắng.

\- Xuất hiện! Diệp Tinh nhìn chất lỏng màu đen này.

Lúc trước lĩnh vực của hắn khuếch tán, còn có được truyền thừa nhất định là bởi vì chất lỏng màu đen này.

Trong lòng nghĩ, bỗng nhiên khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh dao động một chút.

"Khí lưu màu xám lại xuất hiện?" Diệp Tinh sửng sốt.

Theo khí lưu màu xám dao động, một bộ phận nhỏ của chất lỏng màu đen kia thoát ly ra, sau đó nhanh chóng tiếp xúc với Diệp Tinh, trực tiếp dung nhập vào.

Ầm ầm!

Nó xâm nhập vào cơ thể, Diệp Tinh cảm thấy trong cơ thể tựa hồ đang phát sinh biến hóa kỳ dị, biến hóa này cũng không phải là về phương diện thân thể.

Xoẹt...

Bỗng nhiên, trong đầu hắn lại xuất hiện từng tin tức kỳ dị, tin tức này lại là một bí thuật.

"Đây là..."

Diệp Tinh thử thi triển một chút, lĩnh vực Hắc Diệu của bản thân chợt bộc phát.

10 nghìn mét... 11 nghìn mét... 12 nghìn mét...

Cuối cùng, lĩnh vực Hắc Diệu này lại trực tiếp khuếch tán đến một 13 nghìn mét!

Lĩnh vực Hắc Diệu của mình lại khuếch tán rồi? Diệp Tinh cảm thụ một chút, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.

Trước lĩnh vực của hắn là 10 nghìn mét, ngay trong thời gian ngắn này lại khuếch tán thêm 3000 mét nữa.

Sau đó tay phải Diệp Tinh vung lên, một thanh trường kiếm đang nhanh chóng bay múa.

\- Lĩnh vực tăng trưởng đạt tới gần bảy lần! Diệp Tinh cảm thụ một chút, trong lòng vui sướng.

Trước lĩnh vực của hắn tăng trưởng chỉ có năm lần mà thôi.

"Hấp thu chất lỏng này, lĩnh vực Hắc Diệu của mình hoàn toàn lột xác!

Diệp Tinh cảm giác mình cho dù hấp thu lượng lớn Hắc Diệu Thạch cũng tuyệt đối không có hiệu quả này!

Thử thi triển bí thuật truyền thừa của chất lỏng màu đen, Diệp Tinh nhanh chóng cảm ứng được một loại năng lượng kỳ dị trong máu mình.

"Tựa hồ dưới loại năng lượng này, mình mới có thể thi triển lĩnh vực Hắc Diệu." Diệp Tinh cảm thụ một chút, trong lòng thầm nghĩ.

"Mà loại bí thuật này tựa hồ có thể chậm rãi tăng cường cỗ năng lượng kỳ dị kia?"

Trong mắt hắn nhất thời lộ ra một tia kinh hỉ.

Có thể trực tiếp tu luyện, như vậy chứng tỏ cho dù hắn không hấp thu Hắc Diệu Thạch nữa thì về sau lĩnh vực Hắc Diệu cũng sẽ chậm rãi tăng cường!

"Phương pháp tu luyện lĩnh vực? Ngươi ngay cả cái này cũng có thể?" Lúc này Tiểu Hắc khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.

Nó rõ ràng cảm ứng được dao động hiện tại trong lĩnh vực Hắc Diệu của Diệp Tinh.

Sau đó trong mắt nó lại lộ ra một tia hồ nghi: "Diệp Tinh, ngươi thật sự không có huyết mạch sinh mệnh của tộc chúng ta?"

Vô luận là phương pháp khống chế lĩnh vực, hay là phương pháp tu luyện lĩnh vực, đều là thiên phú độc đáo của bản thân bọn họ, cho dù những người khác có thể thông qua Hắc Diệu Thạch có được lĩnh vực Hắc Diệu, nhưng không có Hắc Diệu Thạch, lĩnh vực Hắc Diệu của bọn họ sẽ vẫn trì trệ không tiến, về sau cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Thực lực của bọn họ càng mạnh, lĩnh vực cũng càng mạnh, đây là bí thuật thiên phú mà bản thân bọn họ có!

"Không có." Diệp Tinh bất đắc dĩ nói.

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ngạc nhiên.

"Năng lượng màu xám này làm cho mình có được thiên phú độc đáo của tộc của Tiểu Hắc sao? Đây có phải là một bản sao hay không! Chẳng qua cũng không phải thiên phú đạo tắc phục chế!"

Theo thực lực càng tăng cao, khí lưu màu xám này có tác dụng mới bật ra.

Không chỉ sao chép thiên phú đạo tắc, còn sao chép thiên phú sinh mệnh cường đại độc đáo, khí lưu màu xám này quả thực vi phạm quy tắc vũ trụ.

Vũ trụ là công bằng, nhưng khí lưu màu xám lại trực tiếp cướp lấy, thậm chí còn không có tác dụng phụ.

"Thật sự không có sao? Ngươi sẽ không phải là người cường đại nào trong tộc chúng ta ngụy trang, cố ý đến trêu chọc ta chứ? Sâu róm

Tiểu Hắc nghi ngờ nhìn Diệp Tinh.

Càng nghĩ nó càng cảm thấy có khả năng, chính vì vậy, Diệp Tinh mới có thể dễ dàng bắt được nó như vậy.

Diệp Tinh lười để ý đến con sâu này, hắn cẩn thận cảm thụ bí thuật trong đầu.

Sâu róm Tiểu Hắc thấy Diệp Tinh như vậy, đành không hỏi gì nữa, nó nhìn chất lỏng màu đen trước mắt, ánh sáng trên người chớp động, những chất lỏng màu đen này liền nhanh chóng bị nó hút vào trong cơ thể.
Chương 552 Thu hoạch cực lớn 2

“Tiểu Hắc, ngươi có thể cảm ứng được Hắc Diệu Thạch ở nơi khác không?" Một lát sau, Diệp Tinh thu liễm lĩnh vực Hắc Diệu lại, cười hỏi.

Bây giờ trong lòng hắn tràn đầy chờ mong.

Mỗi một lần gặp phải chất lỏng màu đen đều khiến cho lĩnh vực Hắc Diệu của hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, điều này chính là tăng cường thực lực của bản thân hắn!

Tiểu Hắc cảm thụ một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xa, nói: "Đi về phía đông."

Nói xong nó liền trực tiếp bay tới trên vai Diệp Tinh.

Diệp Tinh muốn chất lỏng màu đen kia, nó so với Diệp Tinh còn khát vọng lớn hơn.

\- Tốt! Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia tươi cười.

"Rầm rầm!"

Nham thạch trước mắt bị nghiền nát, Diệp Tinh nhanh chóng xuyên qua phía trước.

......

Một tháng sau, Diệp Tinh lại đến một chỗ, thoáng cái chiếm được hơn 2000 viên Hắc Diệu Thạch, hắn lần thứ hai hấp thu một bộ phận năng lượng màu đen bên trong xương trắng, lĩnh vực Hắc Diệu của bản thân cũng khuếch tán hơn 15 nghìn mét.

Bốn tháng sau, Diệp Tinh chiếm được hơn 4000 viên Hắc Diệu Thạch, lĩnh vực Hắc Diệu của bản thân khuếch tán hơn 18 nghìn mét.

Một năm sau, Diệp Tinh chiếm được hơn 3000 viên Hắc Diệu Thạch, lĩnh vực Hắc Diệu của bản thân khuếch tán hơn 20 nghìn mét.

......

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hắc Diệu Thạch trên người Diệp Tinh càng ngày càng nhiều, mà lĩnh vực Hắc Diệu của bản thân cũng đang không ngừng khuếch tán, thực lực càng ngày càng mạnh!

Trong nháy mắt, thời gian đã trôi qua ba năm.

......

Một chỗ dưới lòng đất Tử Vong cốc, Diệp Tinh nhanh chóng đem Hắc Diệu Thạch thu hồi lại, mừng rỡ nhìn xương cốt trước mắt.

Dưới sự khống chế của Tiểu Hắc, hắc sắc quang mang lưu động của xương trắng chớp động một chút, sau đó chậm rãi ngưng tụ cùng một chỗ. Một khối chất lỏng màu đen trôi nổi trên xương trắng.

Sau đó một bộ phận nhỏ chất lỏng màu đen thoát ly đi ra, nhanh chóng tiếp xúc với Diệp Tinh, trực tiếp dung nhập vào thân thể hắn.

Phần lớn chất lỏng màu đen còn lại đều bị Tiểu Hắc thôn phệ hết.

"Diệp Tinh, ta làm sao cảm giác được mỗi lần ngươi đều đem bộ phận tinh hoa nhất của năng lượng màu đen hấp thu? Sâu róm Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, có chút nghi hoặc nói.

Tuy rằng năng lượng không thành vấn đề, nhưng nó luôn cảm thấy bộ phận Diệp Tinh hấp thu kia so với nó còn tốt hơn.

Lúc đầu nó thấy Diệp Tinh hấp thu năng lượng, rất là bất mãn, nhưng hiện tại đã thành thói quen.

Trong tiềm thức của nó đã hoàn toàn coi Diệp Tinh là sinh mệnh của bộ tộc nó.

"Với tâm lý không thỏa mãn của ngươi thì ngươi đương nhiên luôn cảm thấy đối phương tốt hơn mình." Diệp Tinh cười nói.

Trong lòng hắn lại vô cùng vui sướng.

Thời gian ba năm, Hắc Diệu Thạch hiện tại hắn có được đã đạt tới 50 nghìn viên!

Trong lòng vừa động, lĩnh vực Hắc Diệu liền tản ra.

Toàn bộ lĩnh vực nhanh chóng mở rộng, 20 nghìn mét ... 30 nghìn mét...

Cuối cùng đạt tới 40 nghìn mét mới ngừng lại.

\- 40 nghìn mét lĩnh vực, tăng gấp mười hai lần! Diệp Tinh trong lòng vui sướng, trong vòng ba năm thực lực của hắn tăng lên trên phạm vi lớn.

So với trước khi tiến vào, thực lực của hắn lại tăng lên gấp mấy lần.

"Diệp Tinh, trong Tử Vong cốc này hẳn là không có bao nhiêu năng lượng nữa." Đang lúc Diệp Tinh trong lòng mừng rỡ, Tiểu Hắc bỗng nhiên nói.

"Không còn nữa?" Diệp Tinh sửng sốt.

"Ừm, lúc trước ta chú ý các phương hướng, cũng không có phát hiện gì, cho dù có, hẳn là cũng rất ít." Tiểu Hắc gật đầu nói, "Nhưng mà hiện tại năng lượng đã đủ rồi."

Nó muốn đạt được năng lượng chỉ là vì muốn mau chóng trưởng thành thôi, nhưng nó không có khả năng hoàn toàn ỷ lại vào năng lượng này.

"Kế tiếp ta sẽ ngủ say, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta."

Sau khi nói xong Tiểu Hắc nhất thời hóa thành một đạo quang mang trực tiếp tiến vào trong nhẫn không gian của Diệp Tinh, sau đó toàn bộ thân thể dưới hắc sắc quang mang lại hóa thành một cái kén đen.

"Thật đúng là quyết đoán."

Cẩn thận kiểm tra trạng thái Tiểu Hắc một chút, Diệp Tinh thầm nghĩ, hắn lại nhìn khu vực chung quanh.

\- Nếu Tiểu Hắc lại ngủ say, vậy mình cũng nên rời khỏi nơi này!

Tính ra hắn đã là lần thứ hai tiến vào không gian Hắc Diệu này rồi, cũng được hơn 10 năm rồi, nghĩ đến thu hoạch của mình, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy tươi cười.

50 nghìn viên Hắc Diệu Thạch, những thứ này đủ để đổi ra 500 triệu điểm Thời Không!

\- Hiện tại rời khỏi thế giới Hắc Diệu, trở lại thời Không Thành đổi lấy phân thân thuật thôi!

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy chờ mong.

Đối với phân thân thuật hắn đã sớm vô cùng khát vọng đạt được!

Chờ sau khi nắm giữ phân thân thuật, tốc độ tiến bộ của hắn tuyệt đối sẽ tăng lên một cấp bậc.

-Đi! Bóng dáng của Diệp Tinh nhanh chóng xuyên qua những tảng đá.

Tử Vong cốc, mặt Cảnh Vũ âm u nhìn xuống bên dưới.

“Kim Hằng, ngươi nói bây giờ vẫn chưa phát hiện ra phần lớn Hắc Diệu Thạch ở chỗ nào?” Cảnh Vũ trầm giọng nói.

“Phải.” Kim Hằng gật đầu.

“Kim Hằng, không phải ngươi lại tới chỗ nào nhận thuộc hạ đó chứ?” Lời Mạc Vẫn nói mang theo chút châm chọc.

Thời gian ba năm, tính cách của ông ta càng thêm lập dị.

“Mạc Vẫn, ngươi tìm chết à?” Kim Hằng lập tức nổi giận nói.
Chương 553 Cơ duyên trong núi

“Được rồi.” ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Vũ liếc xuống phí dưới.

“Chỉ biết ồn ào, chuyện lần trước tổng bộ đã trách phạt rồi, giờ vẫn còn ồn ào tiếp?” Cảnh Vũ trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm kiếm!”

Bình thường mà nói, Hắc Diệu Thạch bên trong Tử Vong cốc lên tới hàng nghìn viên tập hợp lại một chỗ, đây cũng chính là mục đích của bọn họ, nhưng giờ đã ba năm chưa có thu hoạch gì.

...

Trên cánh đồng hoang vu rộng lớn, thân là đầu sỏ gây tội, Diệp Tinh đang nhanh chóng tiến về phía trước.

“Không biết thế giới Hắc Diệu này lớn tới mức nào, có điều chắc không bằng vị diện trước.” Diệp Tinh nhìn về phía chân trời mênh mông vô tận.

Cường giả trên toàn thế giới Hắc Diệu như mây, hiện giờ Diệp Tinh chỉ gặp mấy cường giả Bất Tử Cảnh, nhưng khu vực mà hắn đi qua rất nhỏ.

Đợi tới lúc những khu vực mà hán đi qua lớn hơn, đoán chừng cường giả cũng sẽ nhiều hơn.

Phải biết, Thiên Lan Giới mà Diệp Tinh từng ở cũng chỉ có ba cường giả Bất Tử Cảnh mà thôi, cường giả đẳng cấp này sinh ra cực kì khó.

“Hửm?” Diệp Tinh đi tới một nơi, bỗng nhiên dừng bước.

Phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc. Đó là một chàng trai mặt mũi kiên nghị, lúc này chàng trai này đang không ngừng vung thanh kiếm trong tay lên.

“Hình Thạch?”

Chàng trai đó là Hình Thạch mà Diệp Tinh đã gặp qua mấy lần.

“Thật là có duyên.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Mới tiến vào thế giới Hắc Diệu gặp được Hình Thạch, lúc rời đi lại gặp lại.

Lúc này thanh kiếm trong tay Hình Thạch đang vung lên, mặc dù đơn giản, nhưng lại mang theo một sự huyền ảo rất kì lạ.

“Công kích này?” Diệp Tinh nhìn một lát.

Trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Bóng hắn động một cái, nhanh chóng tới trước mặt Hình Thạch.

Hình Thạch nhìn thấy Diệp Tinh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức vô cùng cung kính nói: “Đại nhân.”

Cậu ta không biết Diệp Tinh tới bằng cách nào, nhưng thực lực cao hơn cậu ta rất nhiều.

“Kiếm pháp này của cậu học từ nơi nào vậy?” Diệp Tinh hỏi.

Kiếm pháp đơn giản như vậy mà lại khiến hắn cảm thấy một loại huyền ảo kì lạ.

Sắc mặt Hình Thạch khẽ thay đổi, nhưng không dám do dự, vội vàng nói: “Đại nhân, cái này ta thấy được ở trong một khe núi cách đây rất xa.”

“Khe núi?” Diệp Tinh nhìn về phía xa.

Nơi đó có một khe núi chạy dài.

“Đưa tôi đi xem một chút.” Diệp Tinh phân phó, nói.

“Vâng.” Hình Thạch không dám phản bác, vội vàng gật đầu.

Cậu ta đưa Diệp Tinh đi về phía xa, tốn mất mười mấy phút đồng hồ cuối cùng mới tới được khe núi.

Khe núi này trong rất cũ nát, khắp nơi đều là đá vỡ, ngập tràn mùi mục nát, không cố bất cứ sự sống nào.

Hình Thạch đưa Diệp Tinh tới một nơi, nơi này có một viên đá trông rất bình thường, nhưng sau khi Hình Thạch lật lại, trên tảng đá này lại điêu khắc ba chiêu thức kiếm pháp.

“Đây là?”

Diệp Tinh nhìn chiêu thức này, không mắt lộ ra vẻ kì quái.

Vậy mà hắn lại cảm thấy chiêu thức này có một sự hàm súc kì lạ.

“Truyền thừ kiếm chiêu? Dường như có chút cảm giác của kiếm trận Vạn Huyền?” Diệp Tinh thầm nói.

Kiếm chiêu đơn giản nhưng khi cảm nhận tỉ mỉ lại rất tuyệt diệu.

“Hửm?” Diệp Tinh xem xét một lát, lại nhìn về phía xa.

Trên tảng đá phía bên đó cũng xuất hiện hai chiêu thức, nhưng là đao pháp. Hơn nữa chiêu thức này đã khuyết thiếu mất một nửa, chỉ còn một tia ý cảnh bị Diệp Tinh phát hiện ra.

Vút!

Thân mình Diệp Tinh lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

...

“Đây là nơi nào? Vậy mà lại có nhiều vết khắc tới vậy?” Diệp Tinh lặng lẽ nhìn.

Vừa nãy hán dò xét thêm một chút, vậy mà trong khe núi này lại có cả những vết khắc khác nữa.

Mắt của một số vết khác bị mài mòn, trông giống như vết nứt tự nhiên trên đá vậy, nhưng ý vị kì lạ đó lại bị Diệp Tinh tóm được.

“Chắc chắn là cường giả khắc xuống, có điều thời gian tồn tại của nơi này đã qá lâu, rất khó để nhìn ra gì đó.” Diệp Tinh thàm nói trong lòng, cảm thấy rất đáng tiếc.

Những công kích này mặc dù tuyệt diệu, nhưng chẳng có tác dụng gì với hắn.

“Ấy? Hình như ở đây có đồ tốt gì đó.”

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một âm thanh non nớt vang lên, sau đó trên vai Diệp Tinh xuất hiện một con sâu róm màu đen.

“Không phải ngươi chìm vào ngủ sâu rồi à?” Diệp Tinh tò mò hỏi.

Sâu róm nhỏ Tiểu Hắc lắc đầu nói: “Còn chưa hoàn toàn ngủ sâu, ta cảm nhận được một không gian rất kì lạ ở đây, ở bên phía đông! Diệp Tinh, ngươi mau đi xem thử đi.”

“Được!” nghe vậy Diệp Tinh lập tức gật đầu.

Tiểu Hắc có một loại cảm ứng trời sinh với bảo vật, kiếm trong tranh trước đó cũng như vậy, được Tiểu Hắc nhạy bén phát hiện ra.

Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới trước một ngọn núi thấp.

“Nơi đó ở ngay ngọn núi trước mặt!” Tiểu Hắc cũng tò mò nhìn.

Diệp Tinh gật đầu, hắn nhìn ngọn núi một một chút, sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong theo khe nứt.

“Đây là?”

Vừa đặt chân vào trong ngọn núi, trên mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.

Nhìn bên ngoài giống như một vách đá rất bình thường, nhưng sau khi tiến vào trong khung cảnh lại xảy ra thay đổi.

Bên trên vách đá đều là những vết nứt rất nhỏ, nhưng bên trong lại vô cùng nhẵn mịn, hơn nữa bên trong khắp nơi đều có vết khắc.

Vết đao, vết thương, vết kiếm,.... từng vết từng vết hiện lên trước mắt Diệp Tinh, hơn nữa còn tản ra một chút dao động kì quái.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một vết đao.

Trước mắt nhất thời như có một thanh chiến đao đang vung lên, tràn ngập khí thế vô cùng mạnh mẽ. Toàn bộ hư không dường như chỉ có thanh chiến đao này, lúc này trên chiến đao còn tản ra các dao động kì lạ, hình thành nên một tổng thể hoàn mỹ.
Chương 554 Chạm tới đạo chi tâm! 1

Hắn lại nhìn về phía vết thương.

Mũi thương ngang trời, dường như có thể xé rách trời đất, có vẻ như cũng hình thành một tổng thể hoàn mĩ.

“Đao pháp, thương phát tuyệt diệu quá, mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng uy lực lại mạnh như vậy!” Diệp Tinh nhìn thật kĩ.

“Ấy? Đây là Đạo Tắc Sinh Mệnh! Là dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh!” Diệp Tinh nhìn thật kĩ, lúc đang nhìn một chiêu đao mang, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.

Theo hắn cảm nhận, vậy mà đao mang trước mắt này lại có dao động của hạt giống hư không Đạo Tắc Sinh Mệnh, hơn nữa còn hoàn chỉnh.

Diệp Tinh cố nén sự kích động, lại nhìn về phía khác.

Trên một đạo thương mang cũng cảm nhận được dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh!

“Trời ạ, đây là do vị cường giả nào để lại?” Diệp Tinh thầm thán.

Mỗi một người đều chỉ tinh thông một loại công kích, những thứ khác sẽ không am hiểu lắm.

Giống như Diệp Tinh tinh thông kiếm pháp, nếu như chiến đấu thi triển kiếm pháp sẽ mạnh hơn.

Tinh lực của mỗi người đều có hạn, nếu tương lai Diệp Tinh vẽ ra công kích có ẩn chứa hạt giống hư không như vậy, cũng chỉ thi triển qua kiếm pháp mà thôi.

Nhưng chủ nhân của những vết khắc trên vách đá lại tinh thông nhiều loại binh khí.

“Cảm giác kì diệu quá, thông qua các loại binh khí mà thi triển, cho dù đều cùng là một loại đạo tắc, nhưng lại khiến cho người ta có thể lĩnh ngộ tốt hơn.” Diệp Tinh cứ nhìn như vậy, vậy mà dần dần chìm đắm vào trong đó, cảm nhận sự tuyệt diệu trong đó.

Đây hoàn toàn là cảm nhận không do mình tự chủ, giống như lúc gặp được việc bản thân mình thích, không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó, không biết thời gian trôi qua thế nào.

“Hạt giống hư không, ngoài hạt giống hư không ra, dường như còn có điều tuyệt diệu khác,” Diệp Tinh không ngừng lĩnh ngộ.

Lúc này trên vai Diệp Tinh, sâu róm Tiểu Hắc cũng đang nhìn.

“Có chút tác dụng với mình, nhưng tác dụng không lớn lắm.”

Xem được khoảng một tiếng, sâu róm ngáp một cái, sau đó hóa thành một luồng sáng màu đen trở về trong nhẫn không gian của Diệp Tinh.

...

Thời gian trôi chảy, một tháng....hai tháng....

Diệp Tinh lặng lẽ ở nơi này, không hề bước ra ngoài.

“Vị đại nhân đó đi rồi sao?” bên ngoài khe núi, Hình Thạch thầm nói.

“Tiểu Thạch.” Có hai người từ phía xa đi tới, đó là Hình Vân và Lâm Tinh.

“Chị, anh Lâm Tinh.” Hình Thạch vội vàng hô lên.

“Tiểu Thạch, xảy ra chuyện gì vậy?” Hình Vân nghi ngờ hỏi.

“Không sao.” Hình Thạch lắc đầu.

“Không cần biết có rời đi hay không, mình ở đây có thể tăng cao thực lực của bản thân tốt hơn.”

Hình Thạch không rời đi, tiếp tục ở trong khe núi, không ngừng tăng cao kiếm pháp của bản thân.

...

Hai năm nháy mắt trôi qua.

Trong vách đá, Diệp Tinh im lặng đứng đó, từng luồng dao động trên người hắn tản ra, đó là dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh.

Lúc này Diệp Tinh đang nhìn vết khắc bàn tay.

Ong...

Bỗng nhiên hư không bên cạnh Diệp Tinh truyền tới một trận dao động kì lạ, trước mặt Diệp Tinh, một ánh sáng màu trắng xuất hiện, hơi tản ra dao động trong hư không, sau đó lại biến hóa thành một bí văn màu trắng huyền ảo.

Vút!

Sau khi bí văn màu trắng xuất hiện, trực tiếp tiến tới vị trí mi tâm của hắn, biến mất không thấy.

Oành!

Sau khi dung hợp bí văn màu trắng, dao động khí thế trên người Diệp Tinh bỗng dưng tăng mạnh, khí tức sinh mệnh bạo phát mạnh mẽ, tản ra dao động mạnh hơn trước đó gấp mấy lần.

“Đạo chi tâm!” vào lúc này, trong mắt Diệp Tinh lộ ra sự kích động: “Mình chạm tới đạo chi tam của Đạo Tắc Sinh Mệnh rồi!”

Lĩnh ngộ đạo tắc, mới bắt đầu là chạm tới hạt giống hư không, chỉ cần chạm được tới, tương lai có thể đột phá lên Hư Không Cảnh, thứ hai chính là chạm tới đạo chi tâm, sau khi chạm tới, tương lai có thể đột phá tới Chân Linh Cảnh.

Đây là hai bước cơ sở của tu luyện, muốn chạm tới rất khó, nhất là chạm tới trong giai đoạn đầu tu luyện, mỗi một người chắc chắn sẽ là thiên tài.

Lứa thiên tài mà lần này thành Thời Không tuyển chọn, Hỗn Vũ lúc còn ở giai đoạn Thiên Huyền Cảnh, Đạo Tắc Hủy Diệt, Đạo Tắc Lôi Điện đều đã chạm tới đạo chi tâm, được khen là thiên tài tuyệt thế của cả nhân tộc hàng trăm triệu năm mới xuất hiện một người.

Giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh của Diệp Tinh cũng đã chạm tới đạo chi tâm!

“Trong những vết khắc này không chỉ có ý cảnh của hạt giống hư không, còn có cả ý cảnh của đạo chi tâm!” Diệp Tinh nhìn vách đá trước mặt, trong lòng vui mừng.

Ở nơi này ngoài dao động của Đạo Tắc Sinh Mệnh ra, còn có dao động của các đạo tắc khác, có điều Diệp Tinh không cảm nhận được, giờ đây hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc Sinh Mệnh mà thôi.

Có tất cả mười ba vết khác ẩn chưa Đạo Tắc Sinh Mệnh, Diệp Tinh xem chủ yếu là một thức kiếm pháp và một thức chưởng pháp.

Bởi vì những thứ này hắn hoàn toàn có thể sử dụng khi chiến đấu. Nếu như sử dụng đao pháp trái lại sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu của hắn.

“Hửm? Chạm tới đạo chi tâm Sinh Mệnh, hình như Sinh Nguyên Thuật của mình cũng đột phá rồi?” tay phải Diệp Tinh nắm lại.

Oành!

Thúc giục Sinh Nguyên Thuật, khí thế dao động trên người Diệp Tinh càng trở nên dọa người.

Hiện giờ hắn nắm giữ Không Gian Thuật và Sinh Nguyên Thuật, trong đó Không Gian Thuật mười mấy năm trước hắn đã tiến vào giai đoạn thứ hai, tương đương với Phong Liệt Thuật của Lư Vân Đạt, giờ đây cuối cùng Sinh Nguyên Thuật của hắn cũng đã đạt tới giai đoạn thứ hai!

“Haha, đã muốn đột phá Sinh Nguyên Thuật từ rất lâu rồi, giờ đây lại thành công trong lúc vô ý.”
Chương 555 Chạm tới đạo chi tâm! 2

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh vung tay phải, từng thanh trường kiếm không ngừng xuất hiện, số kiếm này lên tới hơn chín trăm bốn mươi thanh.

“Đạo Tắc Sinh Mệnh đột phá, xem xem kiếm trận Bách Huyền tiến bộ bao nhiêu!”

Kiếm trận Bách Huyền cần phải nắm giữ được cả Đạo Tắc Không Gian và Đạo Tắc Sinh Mệnh, trước đó Đạo Tắc Không Gian của Diệp Tinh tiến bộ lớn, Đạo Tắc Sinh Mệnh lạ rất yếu, giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua cả Đạo Tắc Không Gian!

Vút!

Chín trăm bốn mươi thanh kiếm không ngừng bay lượn, tản ra dao động vô cùng mạnh mẽ.

“Tăng thêm!”

Tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức có một thanh trường kiếm gia nhập vào số kiếm đó.

Tăng thêm một thanh, dường như hắn không cảm thấy có bất kì ấp lực nào.

“Tiếp tục tăng!”

Diệp Tinh vung tay, lại có thêm trường kiếm gia nhập.

Chín trăm bốn mươi thanh.... chín trăm năm mươi thanh....chín trăm bảy mươi thanh....chín trăm chín mươi thanh.....chín trăm chín mươi bảy thanh.....chín trăm chín mươi chín thanh.

Từng thanh kiếm không ngừng gia nhập vào kiếm trận, cuối cùng tăng tới tận chín trăm chín mươi chín thanh mới dừng lại!

“Thành công rồi!”

Nhìn những thanh kiếm bay lượn không ngừng, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự vui vẻ.

Trạng thái hoàn mỹ của kiếm trận Bách Huyền là không chế được chín trăm chín mươi chín thanh trường kiếm, chỉ cần có thể nắm vững hoàn toàn, dường như vô địch Hư Không Cảnh!

Giờ đây căn bản là Diệp Tinh đã nắm giữ được rồi.

“Có điều chỉ có thể nói là miễn cưỡng nắm giữ, mình có thể khống chế, nhưng chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ của kiếm trận Bách Huyền.”

Diệp Tinh xem xét một chút, mặc dù kiếm trận uy lực lớn, nhưng khoảng cách tới kiếm trận Bách Huyền hoàn mỹ còn kém xa.

Cho dù như vậy, trong lòng Diệp Tinh vẫn vô cùng vui mừng.

Đạo Tắc Sinh Mệnh đột phá, theo sát phía sau là Sinh Nguyên Thuật và kiếm trận Nhất Huyền cũng xảy ra đột phá cực lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn thực lực của hắn lại được nâng lên rất nhiều!

“Không biết thực lực hiện tại của mình có thể vượt qua tầng mấy Tháp Đăng Thiên?” cảm nhận thực lực của mình, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng.

Lúc đầu khi Hỗn Vũ tiến vào thành Thời Không, Đạo Tắc Hủy Diệt và Đạo Tắc Lôi Điện đã hoàn toàn chạm tới đạo chi tâm, trực tiếp xông lên tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên!

Ba năm sau Hỗn Vũ lại trực tiếp xông lên tầng sáu Tháp Đăng Thiên, khiến cho rất nhiều người khiếp sợ!

Những cường giả khác như Vô Ngân cũng chỉ mới vượt qua được tầng thứ nhất.

Nhưng giờ đây Đạo Tắc Sinh Mệnh của Diệp Tinh chắc chắn không kém hơn Đạo Tắc Hủy Diệt và Đạo Tắc Lôi Điện của Hỗn Vũ lúc đó, mặc dù chỉ có một loại, nhưng hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian của Diệp Tinh gần như đã hoàn toàn nằm giữ.

Ngoài ra Không Gian Thuật và Sinh Nguyên Thuật của hắn cũng đạt tới giai đoạn thứ hai!

Uy lực của kiếm trận Bách Huyền của hắn lại càng mạnh hơn!

Cuối cùng, Diệp Tinh còn có lĩnh vực Hắc Diệu! Chỉ cần thúc giục, thực lực của hắn sẽ tăng mạnh thêm mười hai lần!

Cho dù Hỗn Vũ còn có lá bài tẩy, nhưng thực lực hiện giờ của Diệp Tinh có khả năng vượt qua được Hỗn Vũ lúc mới tiến vào thành Thời Không tới chín phần!

Thực tế, mười năm ở đây, Diệp Tinh vẫn luôn cố gắng tìm kiếm Hắc Diệu Thạch, trên đường hắn còn mê man mất năm năm, lĩnh ngộ đạo tắc còn không tốn nhiều thời gian đến vậy, tiến bộ rất ít.

Nhưng giờ đây chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, đạo tắc của hắn lại tiến bộ cực lớn. Chỉ riêng việc chạm tới đạo chi tâm thôi đã hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tào lĩnh ngộ ít nhất trăm năm rồi.

Thu lại cảm xúc trong lòng, Diệp Tinh nhìn xung quanh vách đá.

Vách đá này có tác dụng rất lớn với mình, nhưng mình không thể ở đây trong thời gian dài,” Diệp Tinh thầm nói.

“Xem xem có thể chuyển đi không!”

Mặc dù đều là vết khắc có ý cảnh ẩn chứa đặc thù, nhưng lại không giống như kiếm trong tranh, ngập tràn áp bức, ngay cả tới gần Diệp Tinh cũng không làm được.

Nói không chừng hắn có thể đạt được chút hi vọng nào đó.

Diệp Tinh lập tức ra khỏi vách đá, hắn nhìn một ngọn núi bình thường, thấp bé, tràn ngập vết nứt. Ai cũng không thể ngờ tới rằng vậy mà ngọn núi này lại có cơ duyên lớn như vậy!

“Thử một chút!”

Tay phải vung lên, sau đó từng thanh trường kiếm xuất hiện. Diệp Tinh khống chế các thanh kiếm không ngừng cắt, nham thạch cứng rắn không ngừng vỡ ra dưới trường kiếm của hắn.

“Dường như có thể?” trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng.

Dưới ánh mắt mong đợi của hắn, các thanh kiếm đào toàn bộ cả ngọn núi trước mặt lên.

“Thu!”

Tâm niệm động một cái, ngọn núi đơn độc này tách ra khỏi dãy núi, được Diệp Tinh thu vào bên trong nhẫn không gian.

Ý thức của Diệp Tinh chìm vào bên trong nhẫn không gian, chìm vào bên trong ngọn núi đó.

Lập tức các vết khắc hiện ra, trên mỗi một vết khắc đều có dao động vô cùng kì lạ, các thức công kích hiện ra trước mắt Diệp Tinh.

“Haha, thành công rồi!” Diệp Tinh cảm nhận một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.

“Không ngờ rằng chuẩn bị trở về còn có được thu hoạch lớn tới vậy!”

Bàn về giá trị, vết khắc trong ngọn núi này quý giá hơn kiếm trong tranh rất nhiều, thậm chí không kém hơn phần lớn Hắc Diệu Thạch!

Mấu chốt là những thứ này lúc nào Diệp Tinh cũng có thể lĩnh ngộ, sau này chắc chắn đạo tắc của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK