Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 781 Người hâm mộ của Diệp Tinh 1

“Chuột nhỏ cảm ứng được có bảo vật! Viên Viên, chúng ta đi nhanh lên một chút!”

“Anh, đợi em với.”

Đằng xa đột nhiên truyền tới hai giọng nói, sau đó mấy người cũng nhanh chóng xuất hiện. Mấy người này vừa tới đã thấy được chiếc hộp phát sáng trong tay Diệp Tinh.

Đội ngũ này có tổng cộng ba người, trong đó có hai người có ngoại hình giống nhau, đều là da xanh tai nhọn, trên mặt còn có những bí văn màu tím.

Trong hai người này có một người nhìn khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng dao động tản ra xung quanh lại vô cùng kinh người.

Thanh niên này là một cường giả Bất Tử cảnh.

Bên cạnh người thanh niên là một cô bé tầm mười hai mười ba tuổi.

Còn người còn lại là một người đàn ông trung niên cao hơn mười mét, trên đầu có sừng, lúc này đang cảnh giác nhìn họ.

Nhưng sau khi nhìn rõ người trước mặt, người đàn ông trung niên khẽ cười.

Diệp Tinh cảm nhận được sự xuất hiện của người đó thì sắc mặt hơi thay đổi.

Hắn vung tay lên, nhanh chóng thu hồi hộp bảo vật vào trong nhẫn không gian.

Ở trong Bất Tử giới, nguy hiểm không chỉ đến từ bản thân Bất Tử giới mà còn đến từ những cường giả khác.

Giết người cướp bảo, chuyện này dù ở đâu cũng không hề hiếm.

Bóng dáng Mặc Uyên khẽ động một cái, trực tiếp xuất hiện trước người Diệp Tinh. Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mặt thì vẻ cảnh giác trong mắt Mặc Uyên biến mất, ông ta cười nói: “Lý Kham Tư, không ngờ lại gặp được ông ở đây.”

Người đàn ông trung niên một sừng cũng cười đáp lại: “Mặc Uyên.”

Nhìn bọn họ có vẻ như quen biết nhau.

“Chít chít!” Bỗng nhiên một sinh vật màu vàng trông giống như chuột, dài khoảng hai mươi centimet xuất hiện, hướng về phía Diệp Tinh mà kêu.

“Hộp bảo vật.”

Lúc này hai thanh niên kia mới thấy Diệp Tinh đang thu hồi bảo vật lại.

“Anh, chúng ta đến chậm một bước rồi, bảo vật đã bị người ta lấy mất.” Cô bé mười hai mười ba tuổi bất mãn lầm bẩm.

“Con chuột kim bảo này đúng là chẳng được tích sự gì.” Cô bé gõ đầu con chuột nhỏ.

Ánh mắt con chuột lộ ra vẻ ấm ức, nhưng nó cũng không dám trêu chọc tiểu ác ma trước mặt.

“Viên Viên, lần này chỉ kém một chút thôi, chờ khi hộp bảo vật tiếp theo xuất hiện, anh nhất định sẽ lấy được. Thanh niên nói.

Nhưng ngay khi anh ta nói xong thì cô bé bên cạnh lập tức hét lên. Cô bé nhìn Diệp Tinh, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

“Waaaa, Diệp Tinh! Anh là Diệp Tinh!”

Cô bé hét lên một tiếng, sau đó lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Tinh, lấy mà một quyển sổ nhỏ và một cái bút, hưng phấn nói: “Diệp Tinh, em là người hâm mộ của anh, anh có thể ký tên cho em không?”

Diệp Tinh: “???”

Hắn hoang mang nhìn cô bé đang vô cùng phấn khích này.

Vút! Vút!

Ngay lúc cô bé đang nhảy nhót hào hứng thì thanh niên và người đàn ông trung niên kia đã nhanh chóng bay tới.

“Viên Viên, đừng làm loạn.” Thanh niên một tay kéo em gái, sắc mặt đen như than.

“Các người là ai?” Diệp Tinh nhìn ba người trước mặt.

Mặc Uyên ở bên cạnh cười nói: “Diệp Tinh, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là bạn tốt của ta- Lý Kham Tư.”

Ông ta nhìn thanh niên bên cạnh Lý Kham Tư: “Lý Kham Tư, vị bày có phải là thiên tài đỉnh cấp Húc Hồn của gia tộc Hư Mạc không?”

Lý Kham Tư gật đầu cười.

“Xin chào, ta là Húc Hồn.” Thanh niên kia nhìn Mặc Uyên, rồi lại nhìn sang Diệp Tinh, bình tĩnh lên tiếng.

Anh ta mặc một chiếc áo giáp màu bạc, khí thế cường đại, dáng đứng thẳng tắp, nhìn qua rất trầm ổn.

Chỉ là sắc mặt tối sầm lại, một tay đang giữ chặt em gái mình.

“Xin chào, tôi là Diệp Tinh.” Diệp Tinh mỉm cười.

“Thiên tài đỉnh cấp của gia tộc Hư Mạc?” Diệp Tinh vừa chào hỏi vừa nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.

“Diệp Tinh, gia tộc Hư Mạc là một gia tộc có thế lực cường đại có thể sánh ngang với gia tộc Hỏa Yểm.”

Dường như biết được sự nghi ngờ của Diệp Tinh, giọng nói của Mặc Uyên lập tức vang lên trong đầu hắn.

“Sánh ngang với gia tộc Hỏa Yểm?” Diệp Tinh hơi ngạc nhiên.

Nhắc mới nhớ, hắn đã từng được nghe nhắc đến hai người vô cùng đáng sợ, một là người sáng lập ra gia tộc Hỏa Yểm, một là người sáng lập ra gia tộc Hư Mạc.

Sự tồn tại của bọn họ có thể coi như đại đạo chi chủ, chúa tể thế giới ở trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể quỳ gối chứ không có bất cứ năng lực phản kháng nào.

Diệp Tinh đã từng gặp qua không ít cường giả Đạo chủ cảnh, nhưng cảnh giới trên Đạo chủ cảnh thì rất hiếm khi được gặp.

“Đúng rồi, Thánh tôn thời không, Hiền giả vận mệnh là thuộc cảnh giới nào? So với người khai sáng ra gia tộc Hỏa Yểm và người khai sáng ra gia tộc Hư Mạc thì ai mạnh hơn?”

Diệp Tinh không nhịn được mà suy nghĩ.

Dựa vào thực lực của hắn bây giờ thì chỉ có thể hiểu được về đại đạo chi chủ, còn những thứ cao hơn thì hắn không biết chút gì.

Tất nhiên, cho dù là đại đạo chi chủ hay chúa tể thế giới thì nhân tộc đã lâu lắm không có ai đạt đến rồi. Cho dù là hắn và Hỗn Vũ thì cũng chỉ được gọi là có một chút xác suất thành công sẽ đột phá được đến cảnh giới này mà thôi; còn thành công được hay không thì vẫn là một ẩn số.

“Thực lực của Húc Hồn đang ở Bất tử cảnh, anh ta đã là thiên tài tuyệt thế từ mấy vạn năm trước rồi. Anh ta tu luyện chưa tới năm vạn năm nhưng đã làm chủ được đạo đắc hắc ám, thực lực chắc chắn không hề thấp hơn ta.” Mặc Uyên lại truyền âm nói.
Chương 782 Người hâm mộ của Diệp Tinh 2

“Cái gì? Tu luyện chưa tới năm vạn năm?” Diệp Tinh nghe thế thì ngạc nhiên vô cùng, không tự chủ được mà nhìn về phía thanh niên trầm ổn trước mặt.

Chân linh cảnh có mấy chục triệu năm tuổi thọ, mười vạn năm tu luyện đến Bất tử cảnh đã được coi là thiên tài tuyệt thế rồi.

Vậy mà Húc Hồn lại chỉ mất năm vạn năm, đây là một điều mà không phải ai cũng làm được. Trong lịch sử nhân tộc, số người dùng thời gian ngắn như vậy đột phá đến Bất tửu cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Dựa vào tốc độ của hắn bây giờ thì mấy vạn năm nữa cũng không dám chắc có thể đột phá.

“Còn ta nữa mà, ta nữa! Mau giới thiệu ta đi!” Đang lúc Diệp Tinh suy nghĩ thì một giọng nói vừa khẩn trương vừa bất mãn vang lên.

Lúc này Diệp Tinh với nhìn về phía cô bé mười hai mười ba tuổi đang chống nạnh hất cằm, bất mãn nhìn về phía Húc Hồn và Lý Kham Tư.

Lý Kham Tư cảm thấy không biết phải làm sao, ngay sau đó đã giới thiệu: “Vị này là tiểu tiên nữ tuyệt thế Thanh Viên của gia tộc Hư Mạc.”

Diệp Tinh: “...”

Mặc Uyên: “...”

Khóe miệng Diệp Tinh khẽ co rút lại, đây là giới thiệu kiểu gì thế?

“Xin chào mọi người, mọi người cứ gọi ta là tiểu tiên nữ Viên Viên là được rồi.” Cô bé Viên Viên chắp hai tay sau lưng, cười hì hì.

Nhìn dáng vẻ này của cô bé, Diệp Tinh không khỏi liên tưởng tới Nguyên Lệ Văn.

Ban đầu Nguyên Lệ Văn cũng tự giới thiệu mình là tiểu tiên nữ.

“Không biết nếu hai người này ở chung một chỗ thì sẽ xảy ra những chuyện như thế nào?” Diệp Tinh không nhịn được mà suy nghĩ như vậy.

Tình huống lúc đó chắc thú vị lắm.

Hai bên nhanh chóng giới thiệu sơ qua về nhau.

Diệp Tinh tươi cười chào hỏi, nhưng hắn vẫn giữ nguyên sự cảnh giác ban đầu.

Chuyện của Khôn Ly của gia tộc Hỏa Yểm, hắn trải qua một lần là đủ rồi.

Dù ở bất cứ thời điểm nào cũng không được buông lỏng cảnh giác đối với kẻ địch.

“Mặc Uyên, Diệp Tinh, các người cũng tới đây để thăm dò bảo vật sao?” Giới thiệu xong xuôi, Lý Kham Tư tò mò hỏi: “Nơi này nguy hiểm như vậy...”

Diệp Tinh là thiên tài đỉnh cấp của thành Thời Không, Bất Tử giới lại là một nơi có tỷ lệ tử vong cao như vậy. Ông ta cảm thấy Diệp Tinh không nên tới nơi này, cho dù hắn có muốn tới thì Mặc Uyên cũng chắc chắn không đồng ý để Diệp Tinh tiến vào một vùng đất nguy hiểm như vậy.

Diệp Tinh nghe vậy thì mỉm cười: “Khi đi ngang qua nơi này, tôi cảm nhận được một lực hấp dẫn không thể diễn tả được bằng lờn. Thế nên chúng tôi quyết định vào trong xem một chút.”

“Thì ra là như vậy, Diệp Tinh, ngươi đúng là rất may mắn.” Lý Kham Tư nghe Diệp Tinh nói thế thì gật đầu cười.

Ông ta biết tin tức về Bất Tử giới, nếu như Diệp Tinh có thể cảm nhận được lực hấp dẫn của Bất Tử giới thì cũng có nghĩa là hắn tiến vào sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Diệp Tinh ở Bất Tử giới sẽ không gặp nguy hiểm gì, chỉ cần chuyên tâm tìm bảo vật là được.

“Diệp Tinh, Diệp Tinh, chúng em không cảm nhận được lực hấp dẫn của Bất Tử giới, nhưng anh trai em có chuột kim bảo. Nếu như bảo vật xuất hiện thì nó sẽ nhanh chóng phát hiện ra.” Bé gái hưng phấn nói.

“Chít chít!” Con chuột nhỏ màu vàng nghe được giọng nói của cô gái thì vội vã kêu lên hai tiếng, gương mặt đầy vẻ nịnh hót.

“Chuột kim bảo?” Diệp Tinh nhìn con chuột này, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Chuột kim bảo là một sinh vật cực hiếm trong vũ trụ này, thậm chí còn có tin đồn nó được trời đất tạo ra, thực lực không mạnh, nhưng có năng lực phát hiện bảo vật rất mạnh. Không cần biết là bảo vật gì, tất cả đều có thể bị con chuột kim bảo này tìm ra một cách dễ dàng.

Không ngờ thanh niên trước mắt cũng có một con.

Hồi Diệp Tinh còn ở trái đất cũng tìm được một con trùng tầm bảo, mặc dù nó cũng có năng lực phát hiện ra bảo bối nhưng năng lực không thể nào bằng chuột kim bảo được, thế nên đối với Diệp Tinh mà nói cũng không có tác dụng gì.

Nói thêm vài câu, Lý Kham Tư cười đề nghị: “Diệp Tinh, Mặc Uyên, mọi người đều là người quen của nhau. Nếu đã như thế thì ta đề nghị tiếp theo đây chúng ta đừng đi cách nhau xa quá. Mọi người cùng nhau tìm bảo vật, khoảng cách gần nhau thì nếu lỡ gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể giúp đỡ cho nhau.”

“Ta muốn ở cùng với Diệp Tinh!” Cô bé Viên Viên nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Diệp Tinh, bày ra dáng vẻ một người hâm mộ nhỏ.

“Viên Viên, không được làm loạn!” Húc Hồn càng đen mặt hơn, anh ta gọi em gái trở lại, không quan tâm đến sự phản kháng của cô bé.

Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.

Ánh mắt của anh ta bị Diệp Tinh bắt được, Diệp Tinh trong lòng không biết phải làm sao. Tên này bị điên à? Em gái anh ta tự nhiên nhào tới chỗ hắn chứ hắn đâu có muốn dính dáng gì đến bọn họ? Thái độ của anh ta như vậy là sao? Anh ta cảnh giác cái gì?

Mọi người nhất trí với lời đề nghị của Lý Kham Tư, bắt đầu rẽ về từng hướng.

“Xem trong chiếc hộp bảo vật kia là gì nào!” Diệp Tinh hơi động một cái.

Bên trong không gian giới tử, phân thân đạo tắc của Diệp Tinh ngồi khoanh chân xếp bằng trên đất, trước mắt là chiếc hộp bảo vật tỏa ra ánh sáng phập phồng.

Phân thân đạo tắc không có năng lực chiến đấu, còn những khả năng khác hoàn toàn giống với bản thể.

“Vẫn là dao động Sinh mệnh? Cái hộp bảo vật này giống với hộp bảo vật của Thất sư huynh?”

Diệp Tinh cảm nhận một chút.

Đạo tắc phân thân không chút do dự, lập tức tản ra đạo tắc Sinh mệnh tiếp xúc với chiếc hộp.

Ong...
Chương 783 Bảo vật liên tục xuất hiện!

Một luồng ánh sáng lập tức lóe lên, trước đạo tắc phân thân lập tức xuất hiện những hình vẽ kỳ lạ, trông không theo một quy tắc nào.

Hình vẽ này rõ ràng khác với những hình vẽ lần trước.

Nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Tinh không hề vội vàng.

Ý thức của hắn chìm vào bên trong, cố gắng di chuyển từng nét vẽ.

Cùng với sự thay đổi của ý thức, hình vẽ càng lúc càng xảy ra nhiều biến hóa hơn.

Một phút... Hai phút...

Năm phút nhanh chóng trôi qua.

Ong...

Hình vẽ trước mặt điên cuồng biến hóa, sau đó lại hình thành một hình vẽ kỳ lạ vô cùng.

Mặc dù trông vô cùng kỳ lạ, nhưng rõ ràng nó là một hình vẽ hoàn chỉnh.

“Két.”

Một âm thanh vang lên, những bí văn kì dị trên chiếc hộp đã biến mất.

“Thành công rồi?” Đạo tắc phân thân của Diệp Tinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng vui vẻ.

“Xem xem là bảo vật gì!”

Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng mở chiếc hộp ta.

Trước mặt hắn là một loại dược thảo tỏa ra ánh sáng bảy màu, dược thảo này chỉ dài khoảng mười centimet, bên trên có bảy lá, mỗi lá là một màu sắc khác nhau, trông vô cùng kỳ dị.

“Cỏ bảy màu?” Diệp Tinh nhìn dược thảo trước mắt.

Cỏ bảy màu là một loại dược thảo rất thần kỳ, có tác dụng tu bổ linh hồn.

Linh hồn là thứ quan trọng nhất của mỗi con người, linh hồn mạnh mẽ thì thiên phú cũng sẽ mạnh mẽ. Thế nên mỗi cường giả mạnh mẽ đều có linh hồn cường đại.

Có nhiều người trong quá trình tu luyện bị tổn thương thể xác và linh hồn. Thể xác bị tổn thương thì rất dễ dàng hồi phục, chỉ cần hấp thụ linh lực là được. Nhưng một khi linh hồn bị tổn thương, muốn khôi phục phải trải qua một quá trình vô cùng lâu dài.

Cường giả bị tổn thương linh hồn thường phải bế quan hàng vạn năm.

Mà cỏ bảy màu có tác dụng làm cho tốc độ khôi phục linh hồn tăng nhanh hơn. Một bụi cỏ bảy màu càng làm cho tốc độ tổn thương được phục hồi nhanh hơn nữa.

Ở bên trong thành Thời Không cũng có cỏ bảy màu, nhưng cần đổi bằng một trăm triệu điểm thời không! Cái giá của nó thậm chí có thể so sánh với quả thời không!

“Không phải quả duyên thọ à?” Diệp Tinh nhìn thấy là dược thảo thì lắc đầu một cái.

Nhưng hắn cũng biết quả duyên thọ không thể nào lấy một cách đơn giản như thế được.

“Cỏ bảy màu cũng không tệ!” Diệp Tinh ổn định tâm trạng, khẽ nở nụ cười.

“Thời gian còn sớm, không biết tiếp theo đây sẽ gặp được loại bảo vật gì đây?” Ánh mắt Diệp Tinh ngập tràn vẻ mong đợi.

Hắn không ngừng tiến về phía trước của Bất Tử giới. Thân thể hắn cảm nhận được có một sức hấp dẫn vô cùng to lớn, càng đi sâu vào bên trong thì cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt!

“Rốt cuộc là thứ gì đang hấp dẫn mình thế?” Diệp Tinh tự nhủ trong lòng.

...

Diệp Tinh và Mặc Uyên đang bay ở trên không, dưới con đường của bọn họ, bỗng nhiên có một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.

Bóng dáng này hiển nhiên đã phát hiện ra Diệp Tinh và Mặc Uyên, người này không kịp xem xét gì đã lập tức cách xa ra.

Có không ít người lựa chọn đơn độc tiến vào trong Bất Tử giới để tìm kiếm bảo vật, nếu như hai người đồng thời phát hiện ra một hộp bảo vật thì nói không chừng sẽ lập tức bùng nổ chiến đấu.

Dù sao thì mỗi một món bảo vật ở nơi này đều là những thứ vô cùng trân quý.

“Vút!”

Những tiếng gió chói tai vang lên, vực sâu hắc ám tối tăm như một chiếc hố sâu không đáy, khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.

“Diệp Tinh, Bất Tử giới được chia thành hai phần, phần bên trong và phần bên ngoài. Chúng ta ở phần bên ngoài thì có thể tùy tiện thăm dò một chút, nhưng khi tiến vào phần bên trong thì phải vô cùng cẩn thận. Mặc Uyên trầm giọng nói.

“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.

Bên trong Bất Tử giới có càng nhiều bảo vật, như vậy thì cũng càng nhiều nguy hiểm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là ba tiếng sau.

“Hả?” Diệp Tinh đang bay đột nhiên giật mình.

Có một luồng khí lưu màu đen tiến về phía hắn.

...

“Chán quá.”

Ở một khu vực gần đó, nhóm người Lý Kham Tư đang quan sát xung quanh, Viên Viên nhàm chán ngáp một cái.

“Chuột nhỏ, rốt cuộc ngươi có phải chuột kim bảo không thế? Sao không tìm ra được một bảo vật nào vậy?”

Cô bé nghi ngờ nhìn con chuột vàng: “Nói, có phải huyết thống của ngươi không thuần chủng không hả?”

“Chít chít chít!” Con chuột nhỏ nghe thế thì lập tức kêu lên phản đối.

“Viên Viên, chuột kim bảo là sinh vật trời sinh, làm sao có chuyện huyết thống không thuần?” Húc Hồn gõ đầu em gái mình một cái.

“A a a! Anh dám gõ đầu tiểu tiên nữ à?” Viên Viên giương nanh múa vuốt.

“Chít chít!”

Đúng lúc này, chuột kim bảo lại kêu lên.

“Lại có bảo vật? Vẫn ở... chỗ Diệp Tinh?”

Ba người này nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, nhanh chóng đi về phía cách đó không xa.

Ong...

Bên trong luồng khí lưu màu đen trước mặt Diệp Tinh có một cỗ dao động ập tới.

Sau đó, khí lưu màu đen tách ra, một chiếc hộp tỏa ra ánh sáng vàng xuất hiện.

“Hộp bảo vật?” Diệp Tinh nhìn chiếc hộp trước mắt. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK