Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156 Dã ngoại

“Diệp Tinh, anh có đi không?” Nói xong, Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, hỏi.

Cô biết hiện giờ Diệp Tinh rất bận, hiện tại rất ít khi tới lớp.

“Chuyện của công ty anh bận xong hết rồi, tất nhiên anh sẽ đi.” Diệp Tinh gật đầu, cười nói.

“Tốt quá.” Lâm Tiểu Ngư lập tức hoan hô.

“Đi, nhà ăn trường mình mới làm một món mới, em đưa anh đi nếm thử.” Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh đi về phía nhà ăn.

...

Rất nhanh ngày thứ hai đã tới.

Vừa mới sáng sớm Diệp Tinh đã lái xe tới trước cổng trường đại học Thượng Hải.

Lúc này nơi đây đã có mấy người.

Ngoài bốn người Lâm Tiểu Ngư, Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San ra, còn có hai nam sinh, một người là Thạch Lỗi, còn lại một người Diệp Tinh không biết.

Anh ta là Lý Hằng Minh, sinh viên năm hai đại học Thượng Hải, bạn trai Chu San.

“San San à, không ngờ im hơi lặng tiếng lại xuất hiện một người bạn trai, trước đây vẫn luôn nói mình độc thân, không phúc hậu chút nào.” Trương Mộng cười trêu chọc.

Trước đây Chu San vẫn luôn không yêu đương, mục tiêu của cô là tìm một phú nhị đại.

“mấy ngày gân đây mới xác định quan hệ thôi.” Chu San cười nói.

Trông Lý Hằng Minh rất bình thường, nhưng chiều cao cũng gần mét tám, đồ mặc trên người đều là hàng hiệu.

Người đẹp vì lụa, cho dù trong bình thường, nhưng mặc quần áo lên, rõ ràng trông Lý Minh Hằng có tinh thần hơn nhiều.

“Chào mọi người.” Lý Minh Hằng cười chào hỏi với mọi người,

Chu San đứng bên cạnh bạn trai mình, nhìn Trương Mộng cười nói: “Mộng Mộng, cậu muốn độc thân tiếp hả? hay là để Minh Hằng nhà tôi giới thiệu cho cậu mấy người?”

Lần trước sau khi Trương Mộng chia tay, vẫn luôn không tìm nữa.

Tính cách Chu Lãnh Huyên quá lạnh lùng, nếu đồng ý, người theo đuổi cô ta chắc phải xếp thành mấy vòng quanh đại học Thượng Hải. Mà Tiền Giai Giai đã nói đại học không định yêu đương.

Sáu người trong kí túc bọn họ, trừ Chu Lãnh Huyên và Tiền Giai Giai ra, chỉ còn Trương Mộng chưa tìm thấy người thích hợp.

“Giới thiệu? Yêu cầu của tôi khá cao đó.” Trương Mộng híp mắt.

Lý Minh Hằng nhìn Trương Mộng, cười nói: “Tôi có mấy người bạn vẫn còn độc thân, cô thích loại hình nào cứ nói với tôi, tôi giới thiệu cho cô.”

Trương Mộng cười, sau đó chỉ Lâm Tiểu Ngư, nhún vai nói: “Yêu cầu của tôi cũng không cao, có thể bằng một nửa bạn trai của Tiểu Ngư là tàm tạm rồi.”

“Phụt!” Bên cạnh, Hạ Lâm không nhịn được cười thành tiếng, cô ta nhìn Trương Mộng nói: “Mộng Mộng, không ngờ rằng yêu cầu của cậu lại cao như vậy.”

Nói xong cô ta lại cười với Lâm Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, cậu xem Mộng Mộng bắt đầu chú ý tới Diệp Tinh rồi, cậu phải cẩn thận đó.”

Lâm Tiểu Ngư cười nói: “Không sao, muốn theo đuổi Diệp Tinh thì cứ theo đuổi đi.”

Cô chẳng có gì phải lo lắng cả.

“Tiểu Ngư nhà ta ngày càng trở nên hào phóng rồi, lí tưởng của Mộng Mộng nhà ta cũng vĩ đại lắm, đáng duy trì.” Chu San cười nói.

Bên cạnh, Lý Minh Hằng có chút tò mò hỏi, không nhịn được hỏi: “Diệp Tinh đó là loại hình gì? Tôi xem xem bạn bè tôi biết có ai phù hợp không?”

Mặc dù anh ta là bạn trai Chu San, nhưng mới xác lập quan hệ chưa lâu, không biết tình hình của Diệp Tinh.

Nhưng xung quanh hắn toàn là những công tử có tiền, anh ta rất tự tin có người có thể phù hợp với yêu cầu của Trương Mộng.

Con gái ấy mà, yêu cầu chẳng đâu ngoài mấy điều đó.

“Nhìn kìa, Diệp Tinh tớ rồi.” Bỗng nhiên, Chu San chỉ một chiếc xe phía xa.

“BMW 7-Series?” Lý Minh Hằng nhìn chiếc xe từ phía xa đi tới, sắc mặt khẽ thay đổi.

Anh ta biết Diệp Tinh là sinh viên năm nhất, chỉ là sinh viên năm nhất mà có thể lái chiếc xe như vậy, xem ra trong nhà rất có tiền.

Dừng xe ở một chỗ, sau đó Diệp Tinh đi tới.

Thấy hắn đi tới, lập tức mấy người Trương Mộng cười chào hỏi hắn, nhưng rõ ràng đã bớt phóng túng một chút, cảm thấy có chút thận trọng.

Cho dù mọi người là bạn học, nhưng khoảng cách về tài phú cực lớn vô hình chung đã kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.

“Tôi tới muộn à?” Diệp Tinh nhìn xung quanh cười nói.

Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói: “không, vẫn còn mười mấy phút nữa mới tới thời gian hẹn.”

Bọn họ đã hẹn tám giờ đúng tập hợp ở đây.

“Diệp Tinh, đây là bạn trai tôi – Lý Minh Hằng, đây là Diệp Tinh.” Bên cạnh, Chu San tiến lên, giới thiệu hai người với nhau.

“Xin chào.” Lý Minh Hằng cười nói.

Diệp Tinh trước mặt rõ ràng không phải người bình thường, hiện giờ anh ta không tiện hỏi, đợi tìm cơ hội hỏi Chu San một chút.

Diệp Tinh cũng cười đáp lại.

“Hiện giờ còn thiếu Chu Lãnh Huyên với Tiền Giai Giai.” Trương Mộng cầm điện thoại, vẫy vẫy: “Bọn họ gửi tin nhắn nói, mấy phút nữa sẽ tới.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, rất hanh Chu Lãnh Huyên và Tiền Giai Giai đã tới, bọn họ ngồi một chiếc xe van tới.

Cửa xe mở ra, bên trong có rất nhiều đồ.

“Mọi người giúp đỡ một tay, chuyển đồ lên xe đi.” Nhìn thấy những thứ này, Trương Mộng lập tức tiếp lên nói.

Bọn họ mua rất nhiều đồ dùng dành cho dã ngoại, trước đây không thể chuyển vào trong kí túc xá, vậy nên tạm thời để ở một chỗ, bây giờ chuyển hết tới.

Ba người Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng đều có xe, vừa hay có thể để hết đống đồ này.

“Hạ Lâm, không phải các em đi dã ngoại một ngày một đêm hả? Mua nhiều đồ như vậy?”” Thạch Lỗi nhìn mấy chiếc túi lớn, tò mò hỏi.
Chương 157 Núi Hỗn Nguyên

Hạ Lâm trợn mắt nhìn anh ta, nói: “Chín người chúng ta không phải ăn hả? Buổi tối ngủ ở đâu? Rất nhiều thứ tới lúc dùng lại phải tìm phiền lắm.”

Bọn họ vì lần dã ngoại này mà tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chuẩn bị đầy đủ!

“Nam sinh các anh phụ trách lái xe là được rồi, những thứ khác cứ giáo cho chúng tôi.” Chu San cũng đi tới cười hì hì nói.

Rất nhanh tất cả đồ đã được chuyển lên xe.

“Ba chiếc xe, chín người, mọi người xem bố trí một chút đi.” Trương Mộng cười nói.

Sau đó, Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, Tiền Giai Giai một tổ; Thạch Lỗi, Hạ Lâm, Chu Lãnh Huyên một tổ; Lý Minh Hằng, Chu San, Trương Mộng một tổ.

Sau khi sắp xếp xong, xe nhanh chóng đi về phía núi Hỗn Nguyên.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng xe cũng đã tới đích.

Núi Hỗn Nguyên to lớn đồ sộ đứng sừng sững ở đó, phía trên có mấy bậc thang đá, thậm chí trên vách núi cao dốc cũng có bậc thang đá, còn có cả dây xích, trông cao chót vót.

Khắp cả ngọn núi Hỗn Nguyên trừ những con đường du lịch ngắm cảnh ra, phần lớn đều bị những cây cổ thụ che phủ, giữa những bậc thềm đá và rừng rậm cong dùng một vài thứ gì đó để ngăn cách, đề phòng mọi người tiến sâu vào trong núi Hỗn Nguyên.

Điểm du lịch này có chứa hương vị nguyên thủy nhưng cũng sẽ có nguy hiểm.

“Được rồi, vị trí này không tệ, chúng ta nghỉ một lát.” Rất nhanh mọi người đã chọn được một chỗ, sau đó chuyển hết đồ đạc xuống.

Mặc dù nơi này là vùng núi, nhưng lại có một dòng suối nhỏ đang chảy.

Sau đó, mọi người bắt đầu bận rộn, trải một tấm thảm lớn ra, sau đó đặt đồ ăn xuống.

Ăn đồ ăn, ngắm cảnh núi đồi, một trận gió lạnh thổi qua, mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Chẳng trách nhiều người thích dã ngoại như vậy, thoải mái quá.” Trương Mộng nằm trên tấm thảm lớn màu trắng, lăn một vòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, vô cùng ấm áp, thoải mái đến mức cô không muốn động đậy.

“Thời tiết hiện giờ vô cùng thích hợp để dã ngoại, mùa đông hoặc mùa Mộng Mộng thử tới đây xem xem.” Hạ Lâm cười nói.

Rất nhanh đã bày xong đồ ăn, mọi người đang muốn bắt đầu, bỗng nhiên Chu San ngăn lại, nói: “Đừng động đậy, tôi chụp một tấm ảnh.”

“Đúng, tôi cũng chụp một tấm.”

Mấy người đều lấy điện thoại ra chụp, chụp lại tình huống hiện tại.

Diệp Tinh đứng ở nơi này, nhìn đỉnh núi cao to.

Lúc này, đoán chừng bọn họ đang ở một nơi cách chân núi một trăm mét, không cao lắm.

“Chít chít!”

Đang nhìn, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

“Tiểu Hắc?” Diệp Tinh ngây ra.

Trùng tầm bảo hắn mang theo bỗng nhiên xuất hiện dị động.

“Lẽ nào trong núi này có bảo vật?”

Diệp Tinh suy nghĩ, trong lòng động một cái, một con bọ cánh cứng rất nhỏ nhanh chóng bò trên mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh lao về một nơi xa.

Có điều Diệp Tinh không đi theo, nơi tiểu Hắc đi là sâu trong rừng rậm, hiện giờ hắn không thể rời đi.

Trùng tầm bảo có thể phát hiện bảo vật, cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm một cách nhạy bén, gặp phải nguy hiểm sẽ nhanh chóng rút lui, vậy nên Diệp Tinh không lo lắng lắm.

Đợi sau khi ở đây kết thúc hắn lại tới tra xét thật kĩ một lần.

“Diệp Tinh, anh đang nhìn gì thế? Mau tới đây ăn đi.” Lâm Tiểu Ngư cười gọi.

“Tới liền.” Diệp Tinh đi qua.

Sau khi ăn xong, bọn họ tới con suối nhỏ đó.

“Woa, trong suối còn có tôm nhỏ nè.” Bỗng nhiên, Trương Mộng kinh ngạc nói.

Lập tức những người khác cũng nhìn thật kĩ.

“Ở đây cũng có.”

“Những con tôm này nhỏ quá.”

“Chúng ta bắt vài con về nuôi đi.”

...

Rõ ràng mấy cô gái rất có hứng thú với tôm.

Có điều những con tôm trong suối đều vô cùng nhỏ, tất nhiên, bọn họ cũng không phải là vì ăn chúng nó, chỉ là cảm thấy chơi rất vui mà thôi.

Cuộc sống thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới bốn giờ chiều, lúc này mặt trời đã xuống núi rồi.

“Trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, chắc nơi đây là cuộc sống mà tôi hướng tới.” Trương Mộng nhìn mặt trời lặn, không nhịn được cảm thán nói.

“Phải rồi, Tiểu Ngư, Lãnh Huyên,... cuộc sống lí tưởng của các cậu là gì?” Trương Mộng bỗng nhiên hỏi mọi người.

“Của tôi rất đơn giản, mỗi ngày trôi qua một cách vui vẻ là được rồi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Hiện giờ mỗi ngày cô đều tràn ngập sự mong đợi, trôi qua rất vui vẻ.

Bên cạnh, Diệp Tinh nhìn nụ cười trên mặt cô gái, trên mặt mình cũng hiện lên một nụ cười.

Vô cùng may mắn, hiện tại hắn có cơ hội để bù đắp lại.

“Lãnh Huyên, cậu thì sao.” Trương Mộng tò mò hỏi.

Cả kí túc chỉ có Lãnh Huyên vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, không vui không buồn, dường như không gì có thể khiến cho tâm tình nổi lên gợn sóng.

Cô ta thật sự không biết Chu Lãnh Huyên muốn trải qua một cuộc sống như thế nào.

“Tôi không biết.” Chu Lãnh Huyên nhìn ánh nắng chiều phía xa, suy nghĩ mấy giây rồi lắc đầu nói: “Cuộc sống hiện giờ rất tốt, có thể sẽ luôn trôi qua như vậy.”

Tính cách cô ta hướng nội, muốn khá nhiều thứ, nhưng muốn lại không phải thứ bản thân mình muốn, cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đang chạy theo thứ gì.

“Tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp xong sẽ sinh một đứa bé đáng yêu, làm một người nội trợ.” Chu Lãnh Huyên nói xong, Chu San cười nói.

“San San, lí tưởng này không tồi, đáng để tham khảo đó.”

“Đợi đứa bé sinh ra, tôi muốn làm mẹ nuôi.”

...
Chương 158 Lợn rừng tới 1

Mỗi người đều đang nói về lí tưởng của mình, trong mắt là khao khát về tương lai tốt đẹp.

Ai cũng không biết tương lai sẽ trở nên thế nào? Mười năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, trăm năm sau liệu đã biến thành một nắm đất chưa, nếu có thể sống tiếp, tới một nghìn năm sau bọn họ lại quay lại nơi này, không biết tới lúc đó cảnh tượng sẽ thay đổi ra sao.

Tương lai, là điều không thể biết trước.

“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta dựng lều lên đi.” Trương Mộng đứng dậy nói.

“Tôi đã tra tài liệu rồi, không được dựng lều gần sông hoặc khu vực có nước chảy, chúng ta cách xa ra chút.”

...

Mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ tới một khu đất trống cực lớn, lại bắt đầu trở nên bận bịu.

Đợi sau khi tất cả hoàn thành, trời đã bắt đầu tối rồi.

Bãi cỏ khô héo, một đống lửa được đốt lên, cháy sáng khiến cho mặt mọi người đều đỏ cả lên.

“Chít chít!”

Đang nướng đồ ăn, bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt truyền tới.

“Tiếng gì vậy?” Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi.

Trong vùng núi rộng lớn, thực ra có một số nguy cơ không thể biết, đây là điều khó tránh khỏi.

Thường xuyên có nơi dã ngoại có lúc sẽ gặp phải nguy hiểm, tất nhiên, tỉ lệ này rất thấp, nếu không sẽ không có nhiều người thích đi dã ngoại như vậy.

Ba nam sinh Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, lúc này trong tay Lý Minh Hằng nắm một cây gậy đen dài.

“Chít chít!”

Lại có một tiếng kêu truyền tới, sau đó một cái bóng trắng nhảy ra trước mặt mọi người.

“Hóa ra là một con thỏ.” Nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của con vật này, mọi người đều thở phào một hơi.

Đây là một con thỏ trắng, đang mở to đôi mắt màu hồng, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

“Đáng yêu quá.” Mấy nữ sinh Trương Mộng đều không nhịn được lòng yêu thích tràn ra, ánh mắt phát sáng, nữ sinh bọn họ thích nhất mấy động vật nhỏ đáng yêu như vậy.

“Phù, tôi còn tưởng xuất hiện mãnh thú chứ.” Thạch Lỗi thở nhẹ một hơi.

“Ha ha, người anh em, lần này tôi không mang theo nhiều đồ, nhưng đồ để ứng phó nguy hiểm lại rất nhiều.”

Anh ta ném một cái túi tới.

“Nhiều vũ khí vậy.” Thạch Lỗi nhìn chiếc túi, lấy ra hai món vũ khí.

Trong túi, trường côn, đao ngắn các loại đều có, tổng cộng có mười món.

“Chít chít!” Thỏ trắng xuất hiện, nhìn mấy người một cái, sau đó quay người nhảy đi mất.

“Thỏ chạy mất rồi.” Chu San kinh hô.

Tốc độ của con thỏ này rất nhanh, mau chóng chạy mất, không để bị bắt.

Diệp Tinh không tra tay, bát con thỏ này lại cũng chẳng có tác dụng gì.

Thỏ con chạy mất khiến cho mấy người Chu San có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ rất nhanh đã vứt ra sau đầu, tiếp tục dựng lều.

“Đùng đùng đoàng!”

Đợi sau khi dựng lều xong, bỗng nhiên từ trên trời truyền tới một trận tiếng sấm sét.

“Sẽ không mưa chứ?”

Nhìn trời bỗng nhiên xuất hiện vài đám mây đen, Lâm Tiểu Ngư không nhịn được hỏi.

“Dự báo thời tiết lừa người quá, trước khi đi tôi đã xem rồi, không mưa.”

“Tôi cũng xem rồi, ban ngày khí hậu tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại thay đổi thời tiết.”

Hạ Lâm, Thạch Lỗi ngẩng đầu nhìn trời, than thở nói.

“Hay là chúng ta về đi? Hiện giờ còn một lúc nữa trời mới tối, khoảng thời gian này đủ cho chúng ta xuống núi.” Chu San có chút lo lắng, nhìn mọi người đề nghị.

Trong tiềm thức của mọi người, trời mưa đều không an toàn, nói không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm gì đó. Theo cô ta thấy, cẩn thận một chút khẳng định không sai.

“San San, không cần lo lắng, chất lượng những chiếc lều trại mà chúng ta chọn đều rất tốt, đừng nói là mưa, cho dù mưa đá cũng không tạo thành bất cứ tổn hại gì, chúng ta ngồi bên trong nghe tiếng mưa bên ngoài, không phải cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời sao?” Hạ Lâm cười nói.

Chẳng dễ dàng gì cô ta mới tới được đây, nên không nỡ rời đi.

“Việc này....” Chu San có chút do dự, thực ra cô ta cũng không nỡ đi.

Dù sao bận rộn dựng trại cả một ngày, cũng không thể lại tháo bỏ được.

“Đùng đoàng đoàng!”

Bỗng nhiên, lại một trận sấm sét nữa nổi lên, sau đó nước mưa rào rào kéo tới.

Trong cơn mưa này còn đem theo cả đá.

“Đã bắt đầu mưa rồi, còn có cả mưa đá, chúng ta mau chóng vào trong lều đi, hiện giờ dường xuống núi rất trơn, trời lại tối, rất dễ xảy ra nguy hiểm, chúng ta muốn về cũng không về được.” Chu Lãnh Huyên nhanh chóng nói.

Dựng tổng cộng ba chiếc lều, ba nam sinh một cái, sau nữ sinh ở hai cái còn lại.

“Trận mưa này kéo tới cũng nhanh quá?” Diệp Tinh ngồi trong lều, cảm nhận tiếng nước mưa rơi trên lều bạt, trong lòng thầm nói.

Hiện giờ trùng tầm bảo tiểu Hác còn chưa biết đang ở nơi nào, vẫn chưa về, hắn hoàn toàn mất liên lạc với tiểu Hắc.

“Diệp Tinh, vẫn còn sớm, hay chúng ta đánh bài đi?” Thấy có vẻ như Diệp Tinh đang nghĩ gì đó, Thạch Lỗi cẩn thận nhìn Diệp Tinh nói.

Lý Minh Hằng không biết tình huống của Diệp Tinh, nhưng anh ta biết rằng.

Lúc này Diệp Tinh trong mắt anh ta là đối tượng cần phải thiết phải lấy lòng, kết giao.

“Được.” Diệp Tinh gật đầu.

“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!”

Đang đánh bài, bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên, âm thanh này rất nhỏ, lẫn trong tiếng mưa, nhưng bị Diệp Tinh nhạy bén nghe được.
Chương 159 Lợn rừng tới 2

Thực lực của hắn hiện tại khủng bố tới mức nào, cơ thể bên trong đã được rèn luyện một lượt, cảnh giới Thức Tỉnh đã tiến bộ hơn một ít, cảm nhận của ngũ quan nhạy bén tới mức nào!

“Đây là tiếng truyền tới từ mặt đất? Có thể truyền tới âm thanh như vậy thể hình sẽ không nhỏ.” Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến, nhanh chóng mở lều ra.

“Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng, cầm chặt vũ khí, có thú dữ tới.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Nói xong hắn sải bước ra ngoài, không để ý chút nào tới ngoài trời đang mưa kèm theo mưa đá.

“Cái gì? Thú dữ?” Sắc mặt Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lập tức thay đổi, nhanh chóng cầm vũ khí đi ra khỏi lều trại.

Sau đó, Diệp Tinh nhanh chóng tới lều của các nữ sinh.

“Diệp Tinh, sao vậy?” Lâm Tiểu Ngư mở lều ra hỏi.

“Tiểu Ngư, các em đều ra ngoài đi, nơi này không an toàn, đem theo đồ, chúng ta rời khỏi đây.” Diệp Tinh nhanh chóng nói.

Tiếng rung động trên mặt đất lớn dần, biểu thị mãnh thú cách nơi này càng ngày càng gần.

“Không an toàn?” Sắc mặt mấy nữ sinh đều thay đổi, nhanh chóng mặc áo mưa lên, mang theo một ít đồ.

“Diệp Tinh, rốt cuộc làm sao vậy? Ở đâu không an toàn?” Trương Mộng không nhịn được hỏi.

Bọn họ đều đã ra ngoài, nước mưa, mưa đá đập lên người, thậm chí có chút đau.

“Phì phì phì!”

Dường như đang đáp lại lời của Diệp Tinh, phía xa có một âm thanh truyền tới, hơn nữa mấy người đều nghe thấy.

“Đây là.... tiếng lợn rừng?”

Lập tức, sắc mặt mấy người Trương Mộng đều thay đổi trong nháy mắt.

Thảm thực vật của núi Hỗn Nguyên phong phú, hơn nữa cấm bắt giữ động vật bên trong, có lợn rừng sinh sống, nhưng những con lợn rừng này đều ở sâu trong rừng rậm, cơ bản không có khả năng sẽ ra ngoài.

“Mọi người đi theo hướng này, chú ý đừng tách nhau ra.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Lúc này đêm tối đã đổ xuống, cộng thêm trên trời có nhiều mây đen, xung quanh dường như đều tối đen, chỉ có một vài ánh sáng yếu ớt.

Một khi đi tách nhau ra ở nơi này, một mình sẽ rất nguy hiểm.

“Phì phì phì!”

Lại có mấy tiếng phì phì truyền tới, mấy người Diệp Tinh chưa đi được mấy bước, một con lợn rừng to lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đây là một con lợn rừng trưởng thành, cơ thể thận chí hơn một mét rưỡi, cao khoảng hơn một mét, toàn thân đều là lông đen, nhất là lông ở sống lưng, trông có vẻ rất cứng.

Cả thân hình vô cùng to lớn, đôi mắt màu đỏ mang theo hung quang nhìn mấy người Diệp Tinh, thân hình to lớn, răng nanh sắc nhọn trông vô cùng khủng bố.

“A!!!” Thấy dáng vẻ Diệp Tinh khủng bố như vậy, Hạ Lâm, Chu San đều bị dọa tới mức hét lên.

“Tiểu Ngư, nữa sinh các cậu lui về phía sau, chú ý nguy hiểm, lùi về phía vách đá nham thạch.” Diệp Tinh nhanh chóng hô lên.

“Được!” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, biết rõ hiện giờ đang là thời khắc nguy hiểm, không phải là lúc do dự cậy mạnh, cô cố gắng giữ cho nội tâm bình tĩnh.

“Diệp Tinh, chúng... chúng ta... phải làm sao?” Thạch Lỗi thấy con lợn rừng lớn như vậy, cảm thấy răng của mình đang run rẩy va vào nhau.

Bình thường nghe tin tức lợn rừng tấn công chẳng có cảm giác gì, nhưng tới khi bản thân tự mình trải qua mới biết sợ hãi bao nhiêu.

Đây là có nguy hiểm chết chóc đó!

Vừa nãy là Diệp Tinh phát hiện ra lợn rừng, rõ ràng anh ta đã coi Diệp Tinh thành người đáng tin cậy.

Không chỉ anh ta, lúc này Lý Minh Hằng cũng rất kinh sợ.

Nếu không phải có mấy cô gái ở đây, đoán chừng bọn họ đã chuẩn bị quay người chạy rồi.

“Hai người chú ý an toàn của bản thân một chút, đừng để bị lợn rừng tấn công.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Hắn nhìn con lợn rừng cực lớn, trong mắt tràn ngập sự cẩn trọng.

Nếu ở đây chỉ có mình hắn, Diệp Tinh tất nhiên không có gì lo ngại, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nếu lợn rừng nổi điên tấn công người khác, vậy chưa chắc hán đã ngăn lại được.

“Đùng đùng đoàng!”

Trong không truyền tới tiếng sấm sét cực lớn, sau đó hình như con lợn rừng này bị dọa sợ, phì mấy tiếng, nhanh chóng xông tới mấy người Diệp Tinh, nhưng đối tượng tấn công lại là Lý Minh Hằng.

“Bốp!”

Lý Minh Hằng khua trường côn trong tay, hung hăng quất lên người con lợn rừng cực lớn này, nhưng tốc độ của con lợn rừng này không hề có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại tay phải Lý Minh Hằng bị tê, trường côn trong tay cũng rơi mất.

“Không!!!” trong mắt Lý Minh Hằng lập tức lộ ra tia sợ hãi.

Anh ta xuất thân phú quý, hiện giờ đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, anh ta không muốn chết ở đây.

“Bốp!”

Nhưng sau đó thân thể con lợn rừng này lại dừng lại.

Bên cạnh, tay phải Diệp Tinh nhanh như chớp đánh ra, vậy mà trực tiếp xuyên qua ngực con lợn rừng này.

“Bốp!”

Thân thể to lớn của con lợn rừng trong thế tấn công cứ thế mà dừng lại, cơ thể cực lớn nặng nề đập xuống đất, sau đó không hề động đậy.

Rầm!

Lúc này mấy người đang nhìn Diệp Tinh hoàn toàn kinh sợ.

Con lợn rừng to như vậy mà lại không chịu được một đòn tấn công của Diệp Tinh, mấy người Hạ Lâm biết sức lực Diệp Tinh rất lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Võ Tòng đả hổ nhiều nhất cũng chỉ vậy mà thôi.

“Có sói tấn công!”
Chương 160 Dãy núi sụp đổ

Đúng lúc mấy người đang ngây ra, bỗng nhiên có một tiến nói kinh sợ truyền tới, tiếng nói này là từ Chu Lãnh Huyên phát ra.

Lúc này nơi Chu Lãnh Huyên đang đứng bỗng xuất hiện hai đôi mắt xanh lè.

Hai con sói này nhân lúc lợn rừng xuất hiện nhanh chóng tiến lại gần nơi này.

Mà sau khi Chu Lãnh Huyên phát ra tiếng kêu khiếp sợ, hai con sói đó đã bắt đầu tấn công.

Mục tiêu của bọn chúng là Chu Lãnh Huyên.

“Lãnh Huyên.” Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư, Trương Mộng thay đổi.

Con sói này là động vật ăn thịt hung tàn, cắn một phát có thể cán vỡ yết hầu của một người.

“Phải chết rồi ư?” Mặt Chu Lãnh Huyên lộ vẻ kinh sợ, cô ta dường như cảm nhận được hơi thở mà hai con sói này thở ra.

Mới mấy tiếng trước thôi cô còn đang nói bản thân không có lí tưởng, nhưng hiện giờ cô mới phát hiện, cô muốn sống thật tốt, không muốn chết như vậy, thực ra sống cũng là một loại lí tưởng.

Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, Chu Lãnh Huyên có thể cảm thấy nanh của một trong hai con sói đã kề sát vào da cô.

Trong lòng cô nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, vô thức nhắm mắt lại.

“Bốp!”

Bỗng nhiên, chiếc nanh đó nháy mắt rời đi, tiếng kêu thảm của hai con sói truyền tới.

Chu Lãnh Huyên mở mắt ra nhìn, lại phát hiện có một chiếc bóng xuất hiện trước mặt cô.

“Đi!” Diệp Tinh quay người, nhìn Chu Lãnh Huyên đang ngây ra, trầm giọng nói.

Cơ thể hắn căng lên, chú ý các loại tình huống xung quanh.

Dường như hôm nay vùng núi này xuất hiện biến hóa gì đó không thể biết.

Đầu tiên là thỏ trắng, sau đó là lợn rừng, bình thường những động vật này chỉ xuất hiện một con đã là rất hiếm thấy, hiện giờ toàn bộ đều xông ra ngoài.

Quá không bình thường.

“Ừm, được.” Chu Lãnh Huyên ngây người gật đầu, nháy mắt phản ứng lại.

Trên mắt đất, cơ thể hai con sói không hề động đậy, xem ra đã bị Diệp Tinh đánh chết.

Trong một thời gian ngắn ngủi đã đánh chết một con lợn rừng cực lớn và hai con sói, nỗi khiếp sợ trong lòng mọi người cũng giảm xuống rất nhiều, dường như có Diệp Tinh ở đây, bọn họ căn bản không cần lo lắng gì hết.

“Răng rắc!” Bỗng nhiên, mấy tia chớp cực lớn liên tiếp xẹt qua, sau đó phía dãy núi truyền tới tiếng nham thạch bị vỡ.

“Sao vậy?”

“Sao tôi lại cảm thấy mặt đất rung động nhỉ?”

...

Mấy người kinh hãi.

“Dường như có một phần dãy núi đang sụp xuống!” Diệp Tinh nhanh chóng quan sát xung quanh, nói: “Đi về phía bên phải!”

Đối với mệnh lệnh của hắn không có bất cứ người nào không nghe, bọn họ bây giờ hoàn toàn hoang mang lo sợ.

Nghĩ một chút, con lợn rừng lúc trước Diệp Tinh giết giờ dùng tay phải trực tiếp nhấc lên.

Mấy người nhanh chóng chạy về một hướng khác, lần này không xuất hiện nguy hiểm gì nữa, thuận lợi chạy tới ngọn núi phía bên phải thạch núi đá.

“Ầm ầm rầm!”

Phía xa, một âm thanh dữ dội truyền tới, sau đó một số đá ầm ầm lăn xuống, vừa đúng chặn mất lối đi bộ, còn rất nhiều địa phương khác nữa.

Khu vực đó hoàn toàn bị đá chặn lại.

“Sạt lở?” Sắc mặt Lý Minh Hằng đột nhiên thay đổi, đường đi xuống của bọn họ hòa toàn bị chặn mất.

“May mà.... may mà lúc nãy không lựa chọn quay về, nếu không chắc bây giờ chúng ta đang ở trên thềm đá đúng không?” Trong mắt Trương Mộng mang theo một tia vui mừng.

Nếu như lúc trước lựa chọn xuống núi, bọn họ còn đang đi trên thềm đá, như vậy đất đá sụp xuống, sẽ bị đất đá đè hết phía dưới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Toi rồi, khu vực lúc trước chúng ta chọn đã bị đất đá vùi lấp hết rồi, mấy cái lều đó, thức ăn vân vân đều mất rồi.” bỗng nhiên, Hạ Lâm sợ hãi kêu lên.

Lời vừa nói xong, sắc mặt mấy người Chu Lãnh Huyên cũng thay đổi.

“Chỗ tôi còn một cái lều.”

“Chỗ tôi còn hai chai nước.”

...

Mấy người kiểm kê một chút, đồ hiện giờ còn lại rất ít, một cái lều, một ít quần áo, đồ ăn thì chỉ có bốn chai nước, một gói đồ ăn vặt, còn một số đồ vật linh tinh.

Đường xuống núi đã bị đất đá chắn mất, bọn họ không còn cách nào đi xuống, bị nhốt lại đây, trên người lại không có đồ ăn, tình cảnh như vậy rất nguy hiểm.

“Diệp Tinh, con lợn rừng anh cầm trong tay là để ăn hả?” Lúc này Lâm Tiểu Ngư nhìn lợn rừng trong tay Diệp Tinh.

Lời của cô vừa dứt, mấy người khác cũng nhìn qua.

Diệp Tinh, cho dù là thịt lợn rừng, nhưng cũng phải rửa sạch, hơn nữa phải nướng lên, bây giờ đang mưa, căn bản không chỗ nào có thể nướng được.” Thạch Lỗi không nhịn được nói.

“Phải đó, chúng ta chỉ có một chiếc lều, cũng không thể nướng trong lều đúng không?” Lý Minh Hằng cũng nhìn Diệp Tinh, thực sự không biết rốt cuộc Diệp Tinh đang nghĩ gì trong lòng.

“Mưa càng lúc càng to, hơn nữa xung quanh còn dã thú chưa xuất hiện, hiện giờ chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.” Ánh mắt Diệp Tinh quét xung quanh dãy núi.

Hắn nhìn một lúc, đi tới một chỗ lõm vào của dãy núi sau đó bước vào.

“Diệp Tinh đang làm gì vậy?” Lúc này ánh mắt mọi người toàn bộ đều lộ ra vẻ nghi ngờ.

Nhưng trong nháy mắt, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh sợ.

Tay Diệp Tinh đâm ra như một thanh thương dài, đâm thật sâu vào trong một khối đá.

“Răng rắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK