Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 556 Rời khỏi thế giới Hắc Diệu

Ánh mắt Diệp Tinh quét qua xung quanh.

“Vết khắc trong ngọn núi này rõ ràng là cố ý để lại, về phần những thứ bên ngoài đó chắc hẳn chỉ là tùy ý lưu lại thôi.”

Vết khắc bên ngoài rất lộn xộn, phân bố không đều ở mọi nơi, thậm chí phần lớn đã bị hư hại. Căn cứ theo sự phỏng đoán của Diệp Tinh, rất có khả năng đang thử nghiệm chiêu thức.

Bởi vì những kiếm pháp bên ngoài bên trong núi cũng có, hơn nữa còn hoàn thiện hơn một chút.

“Đi thôi!” lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng di chuyển về phía xa.

...

Ở trong một khu vực, một chàng trai mặt mũi kiên nghị đang huy động kiếm pháp.

Từng luồng kiếm quang không ngừng đánh ra, tản ra dao động cực kì mãnh liệt.

“Hình Thạch vẫn còn ở đây?” Diệp Tinh cách đó không xa, nhìn chàng trai đang luyện kiếm ở nơi đó.

Nhìn một lát, trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Thiên phú kiếm đạo của Hình Thạch này khá mạnh đó, vậy mà có thể thi triển hoàn toàn kiếm chiêu!”

Diệp Tinh cũng đã xem vết khắc chiêu thức trên vách đá, tất nhiên biết độ khó khi nắm giữ những chiêu thức này, nhưng Hình Thạch này lại nắm giữ tới mức cực kì quen thuộc.

“Không biết thiên phú phát triển theo Đạo Tắc thì Hình Thạch sẽ đạt tới thành tự gì?” lòng Diệp Tinh chợt động.

Hắn đi thẳng tới đó.

“Đại nhân.” Thấy Diệp Tinh đi tới, Hình Thạch ngây ra, lập tức cực kì cung kính nói.

Hai năm không gặp Diệp Tinh, cu ta cho rằng Diệp Tinh đã rời đi rồi, không ngờ vẫn còn ở nơi này.

Lòng cậu ta thấp thỏm, không biết Diệp Tinh tới có ý gì.

“Hình Thạch, em không nhận ra anh à?” khóe miệng Diệp Tinh nhếch lên thành một nụ cười, khuôn mặt hắn nhanh chóng thay đổi, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ lần đầu tiên bước vào thế giới Hắc Diệu.

“Anh là....Mộc Khôn đại ca?” nhìn Diệp Tinh, Hình Thạch ngây ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kích động.

Cậu ta cũng biết Diệp Tinh có thể tùy ý biến hóa dáng vẻ, lần trước gặp ở Tử Vong cốc là một dáng vẻ khác.

“Mộc Khôn đại ca, có thể gặp lại anh thật tốt.” Hình Thạch kích động nói.

Lúc nhỏ sau khi cậu ta nhìn thấy Diệp Tinh ra tay, người mà trong lòng cậu ta sùng bái nhất chính là Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn chàng trai trước mặt, lúc vừa mới tiến vào thế giới Hắc Diệu Hình Thạch vẫn là một bé trai chưa tới mười tuổi, giờ đã mười năm trôi qua, đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Có điều hắn và Hình Thạch rất có duyên phận.

Lúc mới tiến vào ngẫu nhiên gặp được Hình Thạch, lúc tới tử Vong cốc ngẫu nhiên gặp được, giờ đây tớ lúc rời đi lại gặp được lần nữa.

“Tiểu Thạch!” Đang nói, bỗng nhiên có một giọng nói từ phía xa truyền tới, chính là Hình Vân và Lâm Tinh đang bay nhanh tới đây.

“Mộc Khôn?” Thấy dáng vẻ của Diệp Tinh, trên mặt Hình Vân lập tức lộ ra sự sự hãi, trong có vẻ rất câu nệ, một câu cũng không dám nói.

Cô ta biết Diệp Tinh có thực lực của Bất Tử Cảnh, thậm chỉ trước đây còn chiến đấu với sáu cường giả Bất Tử Cảnh của Hắc Diệu Tông.

Bên cạnh, Lâm Tinh cũng nhìn Diệp Tinh, sau đó cười khổ nói: “Mộc Khôn, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

Nháy mắt đã mười bốn năm trôi qua rồi.

Lần đầu gặp chàng trai đó, đó là sự tồn tại đủ để cho anh ta phải ngước nhìn.

“Đã lâu không gặp.” Diệp Tinh nhìn hai người Lâm Tinh, cười khẽ nói.

Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn về phí Hình Thạch, nói: “Hình Thạch, anh phải đi rồi, đồ trong nhẫn không gian này cho em hết đó.”

Hắn vung tay phải, một chiếc nhẫn không gian trực tiếp bay tới trước mặt Hình Thạch.

Vút!

Sau khi đưa nhẫn không gian cho Hình Thạch, bóng dáng Diệp Tinh lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

“Mộc Khôn đại cai!” Hình Thạch muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói, bóng dáng Diệp Tinh đã biến mất không thấy, cậu ta ngây ngốc nhận lấy nhẫn không gian, xem xét một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

“Tiểu Thạch, Mộc Khôn anh ta.... để lại thứ gì?” Hình Vân nhìn em trai mình, không nhịn được hỏi.

“Bí tịch, tài nguyên.” Hình Thạch nắm chặt nhẫn không gian, ngây ra nói.

Bên trong nhẫn không gian, có một vài tài nguyên dược thảo, nhưng cũng có rất nhiều bí tịch.

“Kiếm pháp Mộ Vân.” “Kiếm pháp Chúc Ma.”

Từng quả cầu ánh sáng lặng lẽ nằm trong nhẫn không gian.

Hình Thạch xem xét một chút, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thần kì của kiếm pháp.

Cậu ta luôn muốn trở thành một cao thủ kiếm pháp, đây là điều mà cậu ta tha thiết mơ ước có được.

Ánh mắt nhìn về phía xa, Hình Thạch nắm chặt nắm đấm, lòng cảm kích.

“Mộc Khôn đại ca, chắc chắn em sẽ tu luyện thật tốt, không phụ số tài nguyên mà anh cho em.”

...

Trên một cánh đồng rộng lớn, Diệp Tinh lặng lẽ đứng đó.

Từng cơn gió thổi rất mạnh, lạnh tới thấu xương.

“Đưa chút tài nguyên này cho cậu ấy, không biết Hình Thạch có thể phát triển tới mức nào?” Diệp Tinh thầm nói.

Trên người Diệp Tinh có rất nhiều đồ, ban đầu nghiên cứu kiếm trận Vạn Huyền, hắn chuyên môn tìm kiếm rất nhiều kiếm pháp để nghiên cứu.

Bí tịch do chúa tể thế giới sáng tạo ra giá cả rất cao, nhưng do cường giả Bất Tử Cảnh sáng tạo ra lại rất rẻ.

Ban đầu lúc Diệp Tinh mới tiến vào hệ ngân hà đã mua Linh Việt Bộ Pháp, Hắc Nguyên Bát Thức,.... đều do các cường giả Bất Tử Cảnh sáng tạo ra.

Đối với thế giới Hắc Diệu mà nói, cho dù là bí tịch mà cường giả Bất Tử Cảnh sáng tạo ra đã là vô cùng quý báu, trong đó thực lực chắc chắn không cùng đẳng cấp với thành Thời Không.
Chương 557 Trái Đất gặp biến cố

Dù sao thế giới Hắc Diệu chỉ là một trong rất nhiều nhiệm vụ của thành Thời Không mà thôi, là nơi mà thành Thời Không bồi dưỡng thiên tài, tiến hành rèn luyện và tìm kiếm cơ duyên.

Đối với Diệp Tinh mà nói, những thứ cho Hình Thạch đó chỉ là tiện tay mà thôi, những tài nguyên khác đều do hắn giết người khác trong thế giới Hắc Diệu mà có được.

Những thứ này đem ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Có được vách đá trong ngọn núi đó cũng là do Hình Thạch, đây xem như là có nhân có quả.

Nói không chừng sau này thế giới Hắc Diệu sẽ có một cường giả kiếm đạo nổi lên.

Lòng suy nghĩ, Diệp Tinh vung tay phải lên, trong tay hán xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen có điêu khắc bí văn màu đen kì lạ.

“Tới lúc rời đi rồi!” Diệp Tinh nhìn lệnh bài, hít thở sâu một hơi.

Lần đầu tiên tiến vào thế giới Hắc Diệu ở lại đó bốn năm, lần thứ hai tiến vào ở lại đó những mười năm!

Khoảng thời gian này đối với hắn mà nói rất dài.

“Răng rắc!”

Tay phải Diệp Tinh hơi dùng lực, tấm lệnh bài màu đen này lập tức vỡ nát.

Ong...

Tấm lệnh bài này lóe lên, sau đó trước mặt Diệp Tinh xuất hiện một cánh cửa màu đen kì lạ, hắn không chút do dự mà bước vào.

...

Thành Thời Không, không có bất cứ thay đổi nào trong mười năm qua, thậm chí ngay cả bí văn,... ở mọi nơi cũng không thay đổi chút nào.

Lúc này Tháp Đăng Thiên thành Thời Không nằm trên một quảng trường cực lớn, một đám người đang nhìn bảng xếp hạng.

“Lư Vân Đạt vượt qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên rồi, hiện giờ hắn ta vẫn còn ở trong đó.”

“Rất bình thường, Đồng Mục Sâm và Vô Ngân đều đã vượt qua tầng thứ ba rồi, thực lực của Lư Vân Đạt căn bản không kém hơn họ, có thể vượt qua rất bình thường.”

“Mười mấy năm rồi, Lư Vân Đạt vừa làm xong nhiệm vụ, đoán chừng tiến bộ rất lớn.”

...

Trên quảng trường có một vài người chú ý tới bảng xếp hạng.

Lư Vân Đạt mười mấy năm không gặp bỗng nhiên tới nơi này, tiến vào bên trong Tháp Đăng Thiên.

Rõ ràng những thiên tài hồi đó tiến vào thành Thời Không được chia thành mấy đẳng cấp, Hỗn Vũ dẫn đầu bỏ xa mọi người, về phần ba người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt là ở đẳng cấp thứ hai, những người còn lại như Viêm Liệt, Diệp Tinh thuộc về đẳng cấp thứ ba, đẳng cấp này có rất nhiều thiên tài.

Ong...

Đang nói, bỗng nhiên bảng xếp hạng phía trước Tháp Đăng Thiên lại xảy ra thay đổi lần nữa, đẩy hai cái tên phía trước xuống dưới.

Cuối cùng, một dòng thông tin xuất hiện trước mặt mọi người.

Hạng 3: Lư Vân Đạt (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên

“Vượt qua rồi!”

“Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, bây giờ Lư Vân Đạt đã ngang hàng với Diệp Tinh rồi!”

“Hắn ra đã vượt qua Đồng Mục Sâm và Vô Ngân rồi.”

...

Nhìn bảng xếp hạng thay đổi, ánh mắt của mọi người trên quảng trường lộ ra vẻ khiếp sợ.

Giống như Diệp Tinh trước đây, sau khi Lư Vân Đạt kết thúc nhiệm vụ liền tới xông hai tầng tháp liền!

Vút!

Trên quảng trường dao động một trận, sau đó một chàng trai mặc áo giáp bạc, trên đầu có một chiếc sừng xuất hiện.

“Tầng thứ tư rồi.” Lư Vân Đạt nhìn tên mình trên bảng xếp hạng, sau đó lại nhìn tên Diệp Tinh và Hỗn Vũ xếp phía trước, trong mắt lộ ra chiến ý.

...

Tiến vào trong cánh cửa màu đen, Diệp Tinh chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, sau đó bóng dáng xuất hiện trong một tòa cung điện.

“Diệp Tinh?”

Trong cung điện, một cường giả đầu trâu mặc áo giáp đen đang ngồi trên vương vị, nhìn Diệp Tinh.

“Ra mắt đạo chủ Nguyên Giác!” nhìn thấy vị cường giả này, Diệp Tinh lập tức tiến lên cung kính nói.

“Trông dáng vẻ của ngươi có vẻ đã có thu hoạch ở thế giới Hắc Diệu.” Đạo chủ Nguyên Giác cười khẽ nói: “Có Hắc Diệu Thạch muốn đổi không?”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tinh chuyển động, hắn vô cùng cung kính nói: “Đạo chủ Nguyên Giác, tôi đang chuẩn bị tự mình tu luyện.”

Trước đó hắn suy nghĩ muốn dùng Hắc Diệu Thạch để đổi lấy một trăm triệu tích lũy, nhưng hiện giờ bỗng nhiên lại thay đổi suy nghĩ.

“Được.” Đạo chủ Nguyên Giác gật đầu, nói: “Lúc nào ngươi muốn đổi cũng có thể tới chỗ ta.”

“Vâng!” Diệp Tinh cung kính gật đầu.

“Đi đi.” Đạo chủ Nguyên Giác xua tay.

Diệp Tinh cung kính lui xuống, rất nhanh đã trở về lục trọng thiên.

“Chủ nhân, ngài về rồi?” vừa về tới lục trọng thiên, ảo ảnh số 11 lập tức xuất hiện, nó nhìn Diệp Tinh vô cùng kích động.

Diệp Tinh nhìn ảo ảnh số 11, cười hỏi: “Số 11, mười năm này đã xảy ra những chuyện gì?”

Mười năm đối với hắn đã mà nói dài đằng đẵng.

Số 11 lập tức chít chít meo meo nói không ngừng, cuối cùng nói: “Chủ nhân, trước đó Lư Vân Đạt hoàn thành nhiệm vụ trở về, hắn ta liên tục vượt qua tầng thứ ba, tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, hiện giờ thứ hạng đã ngang với cậu. Mà Đồng Mục Sâm và Vô Ngân vẫn ở tầng thứ ba.”

“Vượt qua tầng thứ tư rồi?” Diệp Tinh gật đầu.

Bàn về tiềm lực, Lư Vân Đạt không kém hơn Đồng Mục Sâm và Vô Ngân, giờ đây có thể vượt qua cũng rất bình thường.

“Hửm?” Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía xa, khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một nụ cười.

Phía đó, có một chàng trai mặc áo giáp bạc, đầu có một chiếc sừng đi tới.

“Lư Vân Đạt.” Diệp Tinh cười, gọi.
Chương 558 Xông! 1

“Diệp Tinh.” Trên mặt Lư Vân Đạt cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Tinh, nói: “Đã lâu không gặp.”

Tính ra thì, anh ta và Diệp Tinh đã mười mấy năm không gặp nhau rồi.

Hai người bọn họ đều tới từ thế giới Hạo Nguyên, quan hệ rất tốt.

“Diệp Tinh, tiến bộ của ngươi nhanh quá, mười mấy năm trước đã loại được Vô Ngân, tiến vào trong lục trọng thiên.” Lư Vân Đạt cười nhẹ, nói.

Thực tế, lần trước anh ta hoàn thành nhiệm vụ trở về thành Thời Không liền biết được tin tức này, lúc đó trong lòng anh ta hoàn toàn chấn động.

Phải biết hiện giờ anh ta mới thông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên mà thôi, mười mấy năm trước Diệp Tinh đã làm được rồi, nghĩ thôi đã biết tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh nhanh tới mức nào.

“Gặp được cơ duyên mà thôi.” Diệp Tinh cười nhẹ nói.

“Ồ?” Nghe vậy, ánh mắt Lư Vân Đạt chuyển động một chút, nói: “Mười năm trước ngươi có thể làm được như vậy, giờ đây mười năm đã trôi qua, chắc tốc độ tiến bộ của ngươi còn lớn hơn đúng không? có nắm chắc vượt qua được tầng thứ năm không?”

Nghe vậy, Diệp Tinh bình tĩnh cười nói: “Không lâu nữa anh sẽ biết thôi.”

“Nắm chắc?” nghe Diệp Tinh nói vậy, trong mắt Lư Vân Đạt lộ ra sự khiếp sợ.

Anh ta và Diệp Tinh quen biết nhau rất lâu rồi, cũng biết tính cách của Diệp Tinh. Nếu Diệp Tinh đã nói vậy, vậy thì đại biểu nhất định đã nắm chắc.

Lư Vân Đạt nhìn Diệp Tinh, cảm thấy rất khó tin.

Đó là tầng thứ năm đó! Nếu không ngoài dự đoán, lứa thiên tài bọn họ này trừ Hỗn Vũ ra, trăm năm sau có thể xuất hiện một người vượt qua được tầng thứ năm, chất lượng đã được coi là không tệ rồi.

Anh ta tốn mất mười mấy năm mới có thể vượt qua được tầng thứ ba và tầng thứ tư, nhưng mười mấy năm nữa có thể vượt qua được tầng thứ năm thì anh ta không chắc.

Dù sao ban đầu Hỗn Vũ chạm tới được đạo chi tâm của hủy diệt và lôi điện, thậm chí nắm giữ được một trong thập đại bí thuật – Hủy Diệt Thuật lần đầu tiên xông Tháp Đăng Thiên cũng chỉ có thể xông lên tầng thứ năm mà thôi.

“Vậy ta mỏi mắt mong chờ.” Rất nhiều suy nghĩ lóe lên rồi biến mất, Lư Vân Đạt thu lại tâm trạng khiếp sợ, cười nhẹ nói.

Nói vài câu, Diệp Tinh trở về cung điện của mình.

“Tiểu Ngư còn chưa trở về sao?” Diệp Tinh xem xét một chút, thầm nói.

Nhìn đồng hồ trên tay có rất nhiều cuộc gọi chưa được bắt máy, Diệp Tinh lập tức bấm mở.

“Tiểu Tinh.” Giọng Lưu Mai lập tức vang lên.

“Mẹ.” Diệp Tinh cười, gọi.

Hắn cười, nói chuyện với người nhà mình.

Cho tới giừ Diệp Tinh đã ở thành Thời Không được hai mươi năm rồi, cộng với thời gian của cuộc tuyển chọn trước đó, đã hơn hai mươi mấy năm hắn chưa trở về rồi.

“Ba, mẹ, hiện giờ trái đất có xảy ra chuyện gì không?” Nói vài câu, Diệp Tinh cười, hỏi.

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Diệp Kiến An và Lưu Mai bỗng im lặng, có điều chỉ một giây sau giọng Diệp Kiến An lại vang lên, cười nói: “Tiểu Tinh, trái đất bây giờ đang phát triển rất thuận lợi.”

Nghe cha mình nói vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày, cảm giác của hắn rất nhạy bén, vừa nãy Diệp Kiến An và Lưu Mai chần chừ một lát, hơn nữa giọng Diệp Kiến An lúc nãy có hơi thay đổi, dường như trái đất đã xảy ra chuyện gì đó.

Ba mẹ hắn đều không biết nói dối, vậy nên đã bị hắn nhận ra điều khác thường.

Có điều Diệp Tinh không hỏi sâu thêm, cười nói chuyện với ba mẹ một lát.

Sau khi cúp máy, hắn gọi cho Diệp Phông.

“Anh.” Điện thoại rất nhanh được bắt máy.

“Diệp Phong, có phải trái đất xảy ra chuyện gì không?” Diệp Tinh lập tức hỏi.

Nghe vậy, Diệp Phong hơi ngừng lại, cười nói: “Anh, anh nói gì thế? Giờ đây trái đất phát triển rất thuận lợi.”

“Diệp Phong, không cần giấu diếm anh bất cứ việc gì.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Im lặng một lát, nụ cười trên mặt Diệp Phong không còn nữa, nói: “Anh, quả thật là trái đất xảy ra chút chuyện.”

Nghe Diệp Phong nói, cuối cùng Diệp Tinh cũng đã hiểu được xảy ra chuyện gì.

Hai mươi năm trước thành Thời Không tuyển chọn thiên tài, mà ba nghìn vì diện của cung Hạo Nguyên chỉ có ba người thành công tiến vào trong thành Thời Không, trong đó một tinh cầu trung cấp nhỏ bé như Thiên Lan Giới lại có tới hai người, còn về phần cái tên của hệ ngân hà, cũng được rất nhiều vị diện biết tới.

Trừ Thiên Lan Giới ra, lúc này những vị diện khác cũng có rất nhiều người hứng thú mà tới hệ ngân hà, vậy nên hệ ngân hà có rất nhiều cường giả tới từ các vị diện.

Cường giả nhiều lên, thời gian dài rồi tất nhiên sẽ có xung đột.

Trái đất là một nơi nhỏ yếu, trừ mấy người Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ra, những người khác mạnh nhất cũng chỉ ở Thiên Huyền Cảnh.

Thực lực như vậy gần như hệ ngân hà khắp nơi đều có.

Mà những người có hứng thú tới hệ ngân hà đó sau lưng đều có thế lực, căn bản đều là gia tộc bất tử, trong đó người Đạo Tắc Cảnh, Hư Không Cảnh rất nhiều.

Trước đó có chút xung đột, nhưng không xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tháng trước, có mấy người từ vị diện khác tới trái đất rồi xảy ra tranh đấu, thậm chí dẫn tới mười mấy người trên trái đất thiệt mạng.

Mặc dù sau khi chuyện đó xảy ra thế lực đã nhận lỗi, nhưng thái độ đối với trái đất vẫn không có gì thay đổi, vẫn không ngừng xung đột.

“Đáng chết!” Nghe Diệp Phong nói, mặt Diệp Tinh trở nên u ám.

Mặc dù hắn và Lâm Tiểu Ngư tiến vào thành Thời Không, nhưng cũng chỉ là thiên tài Đạo Tắc Cảnh mà thôi, cách biệt rất lớn với cường giả Bất Tử Cảnh.
Chương 559 Xông! 2

Dù sao, cho dù thiên phú khủng bố như Hỗn Vũ, tương lai khả năng lớn nhất cũng chỉ là một cường giả Bất Tử Cảnh mà thôi.

Chỉ có thể trở thành tiềm lực của chúa tể thế giới.

Nhưng thế lực xung đột với hệ ngân hà và trái đất căn bản không phải là thế lực của gia tộc bất tử, đối với Diệp Tinh mà nói chẳng có bao nhiêu kiêng nể.

Lúc đầu Diệp Tinh tiến vào thành Thời Không, bất tử phủ chủ Nguyên Lam, bất tử phủ chủ Kim Hồn,.. nổi giận, cũng chỉ là đau lòng, tiếc nuối đã lỡ mất cơ hội kết giao với Diệp Tinh mà thôi, trên thực tế chẳng kiêng nể gì Diệp Tinh cả.

Dù sao Diệp Tinh có thể phát triển không còn là một vấn đề, phần lớn thiên tài đều ngã xuống trên con đường phát triển.

Mà những người gây ra xung đột đó chỉ là một phần nhỏ người của những gia tộc bất tử, đoán rằng gia tộc bất tử đó cũng chỉ cảnh cáo một bộ phận nhỏ đó mà thôi, vốn chẳng phải vấn đề gì lớn.

“Anh, không sao, giờ đây trái đất rất kiềm chế, cố gắng không tiếp xúc với những người của gia tộc bất tử đó.” Diệp Phong cười nói: “Như vậy, tỉ lệ xảy ra xung đột cũng sẽ thấp hơn.”

Sắc mặt Diệp Tinh u ám, lại nói vài câu, sau đó hai bên cúp máy.

“Thế lực của trái đất vẫn quá yếu.” Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm, lắc đầu.

Vũ trụ này nhìn vào thực lực, người mạnh nhất trái đất chỉ là Đạo Tắc Cảnh, như vậy tin cầu nhỏ này đặt giữa hệ ngân hà cũng không được xem là mạnh.

Cho dù hắn và Lâm Tiểu Ngư ở thành Thời Không, những thế lực Hư Không Cảnh, Chân Linh Cảnh đó không dám chọc tới, nhưng gia tộc bất tử lại không để ý lắm.

Có điều cũng chính vì hắn và Lâm Tiểu Ngư ở thành Thời Không, địa cầu và hệ ngân hà mới dẫn tới ánh mắt của nhiều thế lực như vậy.

“Cho dù tiến vào thành Thời Không, mình cũng chỉ là một thiên tài, không có ai nhìn mình như một vị cường giả.” Diệp Tinh hít sâu một hơi, thầm nói.

“Mà điều mình cần làm là lợi dụng tài nguyên của thành Thời Không nhanh chóng phát triển!”

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh lập tức rời khỏi cung điện, hắn thông qua trận truyền tống, đi tới một quảng trường khổng lồ.

Vị trí trung tâm của quảng trường, Tháp Đăng Thiên đồ sộ đứng sừng sững, phía trước Tháp Đăng Thiên, một bảng xếp hạng vô cùng chói mắt.

“Là Diệp Tinh!”

“Mười năm rồi, hắn lại xuất hiện rồi!”

“Diệp Tinh tới xông tháp, lẽ nào nắm chắc sẽ xông lên được tầng thứ năm sao?”

...

Trên quảng trường, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn tới theo sự xuất hiện của Diệp Tinh.

Phải biết, mỗi lần Diệp Tinh xông tháp gần như đều thành công, tạo nên một chấn động nhất định.

Lúc này Diệp Tinh nhìn bảng xếp hạng.

Hạng 1: Hỗn Vũ (Thất trọng thiên) thành tích: Tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên

Hạng 2: Diệp Tinh (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên

Hạng 3: Lư Vân Đạt (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên

Hạng 4: Đồng Mục Sâm (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên.

...

Rất nhiều thông tin hiện lên trước mắt.

Hắn nhìn một chút, sau đó nhanh chóng tiến vào trong Tháp Đăng Thiên.

Trên quảng trường, rất nhiều người đang nhìn Diệp Tinh tiến vào, hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng bấm mở đồng hồ, truyền tin ra ngoài.

Mà lúc này ở một khu vực rộng lớn của thành Thời Không, những tồn lại cường đại đó cũng chú ý tới tình hình bên này.

“Diệp Tinh lại bắt đầu xông tháp rồi.”

“Tên nhóc này mỗi lần xông tháp đều khiến chi cho ai nấy đều kinh ngạc, lần trước bỗng nhiên vượt tới tầng bốn, đã khiến cho rất nhiều người khiếp sợ.”

“Xem một chút xem tên nhóc này thực lực thế nào?”

...

Từng tồn tại cường đại chú ý tới Diệp Tinh.

Lần trước Diệp Tinh bỗng nhiên xông lên tới tầng thứ năm, tính ra tốc độ tiến bộ chỉ kém hơn Hỗn Vũ một chút thôi.

Lứa thiên tài này, trừ Hỗn Vũ ra, Diệp Tinh là người có khả năng xông lên tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên nhất!

Mỗi một người vượt qua được tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên của thành Thời Không đều là một thiên tài tuyệt thế.

...

Diệp Tinh không biết bản thân đã được chú ý tới, hắn tiến vào Tháp Đăng Thiên, bóng dáng trực tiếp xuất hiện tại một không gian khổng lồ.

“Thời gian mười năm, sau khi ngươi thất bại chưa từng quay lại không gian này.” Phía bên kia không gian, một người đàn ông mặc áo trắng đứng đó, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên.

Người đàn ông này là nhân hình, nhưng lại giống như một thanh kiếm, tản ra dao động cực kì mãnh liệt.

“Không nắm chắc thành công, tôi cũng sẽ không tới đây.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Hi vọng thực lực của ngươi xứng với những lời ngươi nói.” Người đàn ông áo trắng gật đầu.

Vút!

Lập tức, từ đầu ngón tay ông ta có một đạo kiếm quanh nhanh chóng bay ra.

“Diệp Tinh này khá điên cuồng, tự tin có thể thông qua tầng này như vậy sao?”

“Tuổi trẻ, điên cuồng một chút cũng không sao. Vân Hàng, không phải lúc ngươi còn trẻ cũng điên cuồng như vậy sao?”

“Diệp Tinh tu luyện chủ yếu là kiếm trận Vạn Huyền, kiếm trận Bách Huyền mà hắn ta thi triển ra rất thông thạo, không biết giờ đây nắm giữ thế nào?”

...

Các cường giả hứng thú nhìn cuộc chiến trong Tháp Đăng Thiên.

“Công kích kiếm đạo?”

Diệp Tinh nhìn đạo kiếm quang này đánh tới, sắc mặt bình tĩnh.

Lần trước đối diện với chiêu tấn công này, hắn chỉ chống đỡ được ba giây, sau đó kiếm trận Bách Huyền hoàn toàn sụp đổ.
Chương 560 Vượt qua tầng thứ năm

Diệp Tinh vung tay phải lên.

“Đùng đùng đoàng!”

Khí lưu trong không gian bắt đầu khởi động, sau đó hóa thành một bàn tay hỗn độn khổng lồ, khắp cả bàn tay tản ra dao động cực kì mãnh liệt.

Bàn tay vung lên, cứ vậy mà chộp tới kiếm quang của người đàn ông mặc áo trắng.

“Rầm!”

Nháy mắt, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, hai bên trực tiếp va chạm vào nhau trong không trung.

Như hai ngọn núi lớn đang va chạm với nhau, khắp không gian bị dao động mãnh liệt bao phủ trong nháy mắt.

“Răng rắc!” trên bàn tay hỗn độn xuất hiện một vết nứt, nhưng ánh sáng màu trắng lóe lên, vết nứt này nhanh chóng khép lại.

Hắn dựa vào bàn tay khổng lồ, cứng rắn lay chuyển đòn tấn công kiếm quang của người đàn ông áo trắng!

“Đây là đạo chi tâm sinh mệnh? Diệp Tinh chạm tới đạo chi tâm rồi?”

“Thiên sinh mệnh của hắn mạnh vậy sao? Lứa thiên tài này ngoài Hỗn Vũ ra, hắn ta là thiên tài thứ hai chạm tới đạo chi tâm.”

“Còn có cả Sinh Nguyên Thuật.”

Trong mắt các tồn tài cường đại đang xem chiến đấu bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Chẳng trách tự tin như vậy, chạm tới đạo chi tâm, ở Đạo Tắc Cảnh mà Sinh Nguyên Thuật đã đạt tới bước này, nếu như sử dụng thêm kiếm trận Bách Huyền, quả thật có thể vượt qua tầng thứ năm.”

“Bàn tay công kích này có chút quen mắt?”

“Dường như đây là công kích mà Lăng Hằng sáng tạo ra đúng không?”

Những cường giả này nhìn bàn tay khổng lồ của Diệp Tinh.

Lúc này, bên trong một cung điện khổng lồ, một người đàn ông trung niên vạm vỡ, trong giống như tộc Long Nhân, trên đầu có một chiếc sừng, trên người còn có vảy vàng đang lặng lẽ ngồi khoanh chân.

“Hửm?”

Bỗng nhiên người đàn ông trung niên này mở mắt.

Tay phải ông ta vung lên, trước mắt lập tức xuất hiện một hình ảnh, chính là video Diệp Tinh xông Tháp Đăng Thiên.

“Thú vị, tên nhóc này đang thi triển công phát mà mình sáng tạo.”

...

“Đạo chi tâm không gian!” Trong tầng thứ năm, người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Tinh, sắc mặt hơi thay đổi: “Chẳng trách có tự tin, nhưng chỉ dựa vào thứ này không thể đánh bại ta.”

“Vậy thì thử chiêu này xem!” sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Bàn tay nắm trường kiếm vung lên, lập tức có một đạo kiếm quang bay ra.

Oành!

Sau khi đạo kiếm quang này bay ra, vậy mà bên trên lại có từng luồng khí lưu màu trắng điên cuồng chảy vào, hình thành nên một sinh vật trông giống giao long.

“Grào!”

Giao long gầm lên, cắn về phía người đàn ông áo trắng.

“Lĩnh vực Hắc Diệu!”

Diệp Tinh gầm nhẹ một tiếng trong lòng, lĩnh vực mạnh mẽ tản ra, dưới lĩnh vực này, dao động trên người giao long lập tức tăng lên hai lần!

Lúc này Diệp Tinh thúc giục lĩnh vực Hắc Diệu tăng lên gấp đôi.

“Chiêu này cũng học được rồi?” Người đàn ông Long Nhân tộc nhìn kiếm chiêu của Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

“Trước đây Diệp Tinh này tiến vào thế giới Hắc Diệu, chắc là đã nhìn thấy những vết khác mình để lại nơi đó.” Người đàn ông Long Nhân tộc tán thưởng gật đầu.

...

“Răng rắc!”

Trong không gian, trường kiếm của người đàn ông mặc áo trắng và một thức kiếm pháp này của Diệp Tinh va chạm với nhau, lập tức tan vỡ.

“Cái gì?” Người đàn ông áo trắng ngạc nhiên, ông ta nhìn Diệp Tinh, bóng dáng lay động, muốn trốn trường kiếm công kích của Diệp Tinh.

“Kết thúc đi!” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Grào!”

Tốc độ của giao long khổng lồ nhanh tới cực hạn, nháy mắt đã xuyên qua cơ thể của người đàn ông áo trắng, sau đó cơ thể người đàn ông áo trắng biến mất không thấy.

“Thành công rồi!” tay phải Diệp Tinh vung lên, trường kiếm bay về trong tay hắn.

“Công kích trong vách đá quả nhiên mạnh, mặc dù chỉ hai chiêu vụn vặt, nhưng chắc chắn mạnh hơn nhiều so với công kích mà Bất Tử Cảnh sáng tạo!”

Ong....

Dao động trong không gian lóe lên, sau đó bóng người đàn ông áo trắng lại tụ lại.

“Chúc mừng ngươi, vượt qua được tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên, nhận được một cơ hội truyền thừa của tháp đại đạo Tam Thiên.”

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Tinh, nói: “Đây là cánh cửa lên tầng thứ sáu, giờ ngươi có thể tiến vào, lần sau tiến vào Tháp Đăng Thiên sẽ trực tiếp lên tầng sáu.”

Bên cạnh người đàn ông áo trắng, một cánh cửa đen khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trong không trung.

“Tầng thứ sáu sao?”

Diệp Tinh nhanh chóng tiến vào bên trong.

...

“Thành công rồi, rất nhẹ nhàng, không có bất cứ cảm giác nhọc nhằn nào.”

Phải, ngay cả kiếm trận Bách Huyền Diệp Tinh hán còn chưa sử dụng.”

“Thực lực như vậy chắc có thể kiên trì ở tầng thứ sáu một lát, nhưng muốn vượt qua là điều không thể.”

“Nhưng vượt qua được tầng thứ năm đã rất tốt rồi, chỉ hai mươi năm ngắn ngủi nhân tộc chúng ta đã xuất hiện hai thiên tài có thể vượt qua được tầng thứ năm Tháp Đăng Thiên, đây đã là một niềm vui rất lớn rồi.”

Rất nhiều cường giả nhìn Diệp Tinh bước vào trong tầng sáu, cường đánh giá.

...

Trên quảng trường rộng lớn, rất nhiều thiên tài đnag xem cuộc chiến.

Ong....

Bỗng nhiên, bảng xếp hạng phía trước Tháp Đăng Thiên sinh ra một luồng dao động kì lạ.

“Bảng xếp hạng thay đổi rồi!”

Ánh mắt các thiên tài đều nhìn về phía bảng xếp hạng.

Trong tầm mắt của bọn họ, thông tin dòng thứ hai trên bảng xếp hạng bỗng sinh ra dao động. nhưng dao động này biến mất rất nhanh, một hàng thông tin xuất hiện trước mặt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK