Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 Song sát! 1

“Tương lai là tương lai, cho dù hiện tại phát triển tốt, cũng khó biết được rằng rốt cuộc tương lai sẽ như thế nào.” Tần Tông Lâm lắc đầu nói: “Tôi chỉ có hứng thú với hai app này. Nếu Diệp Tinh cậu bán riêng, ngược lại tôi có thể tăng giá.”

“Nếu Tần tổng đã không đồng ý tăng giá, vậy cũng không còn gì để nói nữa.” Diệp Tinh cười nói.

“Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hắn không do dự, quay người trực tiếp rời đi.

Tần Tông Lâm vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Tinh, không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.

Mà Chu Kinh Thiên tiễn Diệp Tinh đi, sau đó quay lại phòng bao.

“Diệp Tinh này không đơn giản.” Tần Tông Lâm nhìn Chu Kinh Thiên cảm thán: “Vậy mà tôi hoàn toàn không đoán ra rốt cuộc trong lòng cậu ta đang nghĩ gì.”

Chu Kinh Thiên bất đắc dĩ nói: “Anh Lâm, cái quá anh đưa ra quả thực là thấp.”

Ông ta và Tần Tông Lâm thời trẻ là bạn tốt, ở trong cùng một doanh trại.

Theo Chu Kinh Thiên thấy, cái giá mà Tần Tông Lâm đưa ra chỉ là giá hiện tại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe sẽ phát triển rất mạnh.

“Không vội, chuyện làm ăn không phải một lúc là bàn xong.” Tần Tông Lâm cười khẽ.

Ngược lại ông ta không lo lắng chút nào.

“Haiz, đáng tiếc.” Lúc này Tần Tông Lâm lại thở dài trong lòng.

Ông ta biết chuyện của con gái mình, ông ta chắc chắn rất hài lòng về Diệp Tinh, đáng tiếc chẳng dễ gì con gái mình mới nguyện ý thử một chút, lại bị từ chối.

Chỉ có thể nói Diệp Tinh và Tần Nhược Hi có duyên không phận thôi.

Đi trên phố, Diệp Tinh im lặng suy nghĩ về việc giao dịch.

“Vẫn còn thời gian hai tháng, hi vọng có thể bán ra với gia tốt!” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Việc hắn muốn làm bây giờ là xử lý xong công ty trước khi hội đấu giá diễn ra.

Muốn tích lũy một khoản tiền khổng lồ, hai công ty này là quan trọng nhất.

“Hửm?” Đang đi, bỗng nhiên thần sắc trong mắt Diệp Tinh khẽ biến, vậy mà bỗng nhiên trên người hắn lại xuất hiện một tia linh lực đặc biệt.

“Người của Phong Diệp cốc?” trong lòng Diệp Tinh im lặng suy nghĩ, nhưng mặt hắn lại không thay đổi.

Cách thời gian hắn đánh chết Thẩm Hạo Thiên đã mấy tháng, mặc dù hắn đã xử lý thi thể của Thẩm Hạo Thiên, không một ai có thể phát hiện ra dấu vết, nhưng Thẩm Hạo Thiên không trwor về Phong Diệp cốc, người của Phong Diệp cốc tất nhiên sẽ ra ngoài tra xét một phen.

Hắn và Thẩm Hạo Thiên có chút xung đột, rất nhiều người đều thấy, dựa vào manh mối, chắc hẳn người của Phong Diệp cốc có thể tra được chuyện ở sự kiện võ thuật, chắc cũng sẽ coi hắn là đối tượng tình nghi.

Diệp Tinh không biểu hiện ra, lên xe như một người bình thường, sau đó lái xe đi về phía xa.

Đợi vài tiếng sau, hắn lái xa tới ngoại ô của thành phố Thượng Hải.

Nơi này vắng tanh, trừ hắn ra, không còn chiếc xe nào khác.

Nhưng, bỗng nhiên trên đường có một người đàn ông trung niên xuất hiện, trực tiếp chặn giữa đường.

“Két...két....” Diệp Tinh vội vàng đạp phanh xe, xe dừng lại, sau đó tức giận xuống xe nói: “Ông tìn chết à, không thấy tôi đang lái xe hả?”

Người đàn ông trung niên lạnh mặt nhìn Diệp Tinh.

Rầm!

Nháy mắt, linh lực khổng lồ truyền tới, đè ép trên người Diệp Tinh.

Dưới linh lực khổng lồ, cơ thể Diệp Tinh không thể động đậy.

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mặt mang theo vẻ “sợ hãi” nhìn người đàn ông trung niên.

“Đây....đây là cái gì?”

Trịnh Nhai nhìn Diệp Tinh, đối với biểu tình trên mặt hắn dường như đã nhìn mãi thành quen, dáng vẻ như đã thấy rất nhiều lần, ông ta trầm giọng nói: “Diệp Tinh, chủ tịch của đầu tư Tinh Nguyên, khoa học công nghệ Thiên Lan, vân vân,... giá trị con người hàng chục tỷ, chỉ một năm ngắn ngủi đã tích lũy được giá trị lớn như vậy, Diệp Tinh, danh tiếng của cậu rất lớn đó.”

“Ông là ai? Nếu như ông muốn tiền, nói ra một con số, tôi sẽ lập tức cho ông, chỉ cần ông thả tôi ra.” Diệp Tinh nghe vậy, ngược lại trên mặt lại lộ ra một tia nhẹ nhõm, vội vàng nói.

“Hừ! Tiền tài có tác dụng gì với tôi?” Trịnh Nhai nhìn Diệp Tinh nói: “Cậu không cần lo lắng, giờ tôi sẽ hỏi cậu một số việc, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng tôi sẽ thả cậu.”

“Được, ông hỏi đi.” Diệp Tinh vội vàng gật đầu, trong mắt hắn mang theo một tia “sợ hãi”.

Trịnh Nhai trầm giọng nói: “Chuyện ở sự kiện võ thuật mấy tháng trước cậu còn nhớ không? Có phải cậu từng xảy ra mâu thuẫn với một người tên Thẩm Hạo Thiên ở sự kiện võ thuật không?”

Sắc mặt Trịnh Nhai âm trầm, Diệp Tinh vội vàng nói: “Trước đây đúng là tôi có chút mâu thuẫn với Thẩm Hạo Thiên, nhưng đó là lúc mua đồ. Tôi vô cùng thích một thứ, nên đã mua, bỗng nhiên Thẩm Hạo Thiên lại muốn nó, tôi không đồng ý bán cho anh ta. Mâu thuẫn mà ông nói chính là cái này.”

“Đó là thứ gì?” Trịnh Nhai tiếp tục hỏi.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, ông ta từ Phong Diệp cốc tới, đặc biệt điều tra việc sư đệ Thẩm Hạo Thiên mất tích.

Nhưng ở bên ngoài điều tra lâu như vậy, không có bất cứ manh mối gì về Thẩm Hạo Thiên, ông ta chỉ có thể đi tìm mấy người ở sự kiện võ thuật đó.

Bởi vì tất cả mọi người đều có hiềm nghi.

Trước Diệp Tinh, ông ta đã tìm mấy người Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy. Hiện giờ Diệp Tinh cũng có chút hiềm nghi, hơn nữa hiềm nghi khá lớn.

Vậy nên ông ta vừa ra tay liền dùng linh lực trói Diệp Tinh lại.

Thực lực của Trịnh Nhai đại tới đỉnh phong của cảnh giới Thức Tỉnh, trừ mấy vị trưởng lão Vương Cảnh trong cốc ra, thực lực của ông ta là mạnh nhất.
Chương 207 Song sát! 2

Luận về thực lực, ông ta thậm chí có thể giết Thẩm Hạo Thiên dễ như trở bàn tay.

Ông ta tự tin bên ngoài sẽ không có ai là đối thủ của ông ta! Không thể thoát khỏi sự trói buộc của ông ta!

“Đó là một tảng đá màu trắng, tôi chuẩn bị dùng nó để điêu khắc ngọc thạch.” Diệp Tinh vội vàng nói.

“Vậy sau đó cậu có gặp Thẩm Hạo Thiên không?” Trịnh Nhai quát khẽ.

Tiếng quát này của ông ta như tiếng sẫm bỗng dưng vang lên, như sét đánh xuống mặt đất vậy, nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết khiếp, não trống không, nói ra tất cả mọi chuyện mà mình biết.

Chuyện khối đá màu trắng ông ta không hề nghi ngờ, mấy người trước cũng nói về khối đá màu trắng.

Nghe thấy tiếng quát chói tai của Trịnh Nhai, Diệp Tinh dường như bị dọa chết rồi, ngây ngốc nói: “Chưa từng gặp.”

“Chưa từng gặp?” sắc mặt Trịnh Nhai trở nên khó coi, vừa rồi ông ta sử dụng một phương pháp kì dị của Phong Diệp cốc, có thể khiến cho người khác nói thật.

Diệp Tinh nói như vậy, vậy thì chứng minh Thẩm Hạo Thiên mất tích không liên quan tới Diệp Tinh.

Manh mối mà ông ta tìm kiếm bị cắt đứt ở chỗ Diệp Tinh.

“Sư đệ rốt cuộc sao vậy?”

Trong mắt Trịnh Nhai lộ ra vẻ suy tư, dừng như đang nghĩ tiếp theo rốt cuộc nên tới nơi nào tìm kiếm manh mối.

Rầm!

Đúng lúc đang nghĩ, bỗng nhiên cơ thể Trịnh Nhai bị một cỗ linh lực khổng lồ đánh tới, điên cuồng đè ép lên thân thể ông ta.

“Đây là?” Nháy mắt sắc mặt Trịnh Nhai thay đổi, kinh sợ nhìn Diệp Tinh: “Quả nhiên cậu có vấn đề.”

“Xèo xèo!”

Nhưng, vào lúc sắc mặt ông ta thay đổi, một ánh lửa bỗng xuất hiện sau lưng ông, tiếp xúc với cơ thể ông ta.

Bị lửa đốt lên người, Trịnh Nhai lập tức cảm thấy một trận đau đớn truyền tới.

Đồng thời một viên đá bay tới, đánh trúng vết thương của ông ta, lập tức máu đen chảy ra.

Vị một kích này đánh trúng, trong mắt Trịnh Nhai lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.

“Linh lực hỏa diễm? Sao... sao có thể? Cậu đạt tới Vương Cảnh rồi?”

Có thể khống chế linh lực hình thành thuộc tính công kích, chỉ có cường giả Vương Cảnh mới có thể làm được!

Nhìn chàng trai trước mắt quá mức trẻ này vậy mà lại là một cường giả Vương Cảnh!

Phải biết, cường giả Vương Cảnh của Phong Diệp cốc bọn họ chỉ có mấy người thôi, muốn đột phá tới Vương Cảnh, không chỉ dựa vào tài nguyên mà có thể làm được, còn phải dựa vào thiên phú mạnh mex.

Đối với nghi vấn của ông ta, Diệp Tinh lại không nói lời nào, dưới sự tấn công của ngọn lửa linh lực, sau khi quả độc nguyên tấn công, bóng hắn lóe lên, gần như nháy mắt xuất hiện trước mặt Trịnh Nhai.

Trên tay phải hắn đều là hỏa diễm, trực tiếp bóp chặt yết hầu Trịnh Nhai.

“Cậu...” Mắt Trịnh Nhai khiếp sợ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Tinh.

Từ lúc bắt đầu ra tay tới giờ, Diệp Tinh không hề cho ông ta một chút thời gian phản ứng nào.

“Răng rắc!”

Trừ Một âm thanh trong trẻo vang lên, đồng thời Diệp Tinh khống chế linh lực hỏa diễm điên cuồng xâm nhập vào cơ thể Trịnh Nhai.

Cường giả đỉnh phong của cảnh giới Thức Tỉnh sức sống ngoan cường, cho dù bóp nát yết hầu cũng sẽ không chết ngay.

“Thẩm Hạo Thiên là do tôi giết, có điều ông cũng sẽ chết trong tay tôi.” Diệp Tinh hờ hững nói.

Trong mắt Trịnh Nhai ngập tràn vẻ khiếp sợ, muốn vùng vẫy, nhưng cản bản không làm được, sinh mạng đang từ từ biến mất.

Trừ kinh sợ, lúc này trong lòng Trịnh Nhai cũng có hối hận, ra ngoài điều tra việc của Thẩm Hạo Thiên không ngờ rằng lại dâng luôn mạng mình lên.

Kinh sợ, thù hận, phẫn nộ, không cam lòng, Trịnh Nhai muốn nói gì đó, nhưng căn bản không nói ra được, cuối cùng ánh sáng trong mắt ông ta tối đi, sức sống hoàn toàn biến mất.

Xác định Trịnh Nhai đã chết, Diệp Tinh tiến lên trước, lấy chiếc túi trên người ông ta xuống.

“Chỉ có mấy gốc linh thảo, còn có ba viên linh thạch.” Xem xét xong, Diệp Tinh trực tiếp vứt những thứ này vào trong nhẫn không gian của mình.

“Xèo xèo!”

Tay phải giơ ra, một ngọn lửa bao bọc lấy toàn thân Trịnh Nhai, mấy giây sau, thi thể Trịnh Nhai hoàn toàn biến mất.

“Phù!” sau khi giết Trịnh Nhai xong, trong lòng Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.

“Cảnh giới Thức Tỉnh đỉnh phong, thực lực như vậy mình muốn giết cũng phải tốn một chút thời gian, nhưng Trịnh Nhai này sơ ý quá, bị mình nắm được cơ hội, không có bất lực năng lực phản kháng nào!” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Cảnh giới Thức Tỉnh đỉnh phong và Vương Cảnh chỉ cách nhau một chút thôi, khác biệt ở chỗ linh lực có thể biến thành linh lực hỏa diễm vân vân,...uy lực tăng mạnh.

Thực ra nếu khống chế linh lực trói buộc thật sự, lực trói buộc của hai người không kém hơn nhau là bao.

Trước đó Diệp Tinh bị trói buộc, nháy mắt liền biết thực lực của Trịnh Nhai đang ở cảnh giới Thức Tỉnh đỉnh phong.

Nhưng hắn không xác định được liệu Trịnh Nhai đã đạt tới Vương Cảnh chưa.

Nếu như đã đạt tới, dựa vào thực lực của hắn muốn giết Trịnh Nhai là một việc không thể.

Một khi Trịnh Nhai chạy mất, hắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Phong Diệp cốc.

Hiện giờ Diệp Tinh mới đạt Vương Cảnh sơ kỳ thôi, đối mặt với mấy cường giả Vương cảnh của Phong Diệp cốc đó, hắn tuyệt đối không phải đối thủ, trừ khi vĩnh viễn trốn đi.

Vậy nên trước đó hắn mới giả vờ sợ hãi, cảm nhận thấy Trịnh Nhai xuất hiện sự buông lỏng, nháy mắt nắm lấy cơ hội ra tay.
Chương 208 Bán gốc lam linh chi thứ ba

“Không biết Phong Diệp cốc có phái người ra ngoài điều tra tiếp không? Cho dù có, cũng chỉ có mấy cường giả Vương Cảnh đó thôi?”

Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Liên tục giết hai người của Phong Diệp cốc, hắn và người Phong Diệp cốc đã kết một mối thì cực lớn.

...

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Tinh càng chú ý bảo vệ người nhà, mà việc quan trọng nhất của hắn không thể nghi ngờ là bán hai công ty.”

“Ông chủ, lại có một vài công ty liên hợp lại, muốn thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan, bọn họ ra giá 15 tỷ.” Trần Quân Nam đứng trước mặt Diệp Tinh báo cáo.

Từ khi Diệp Tinh phân phó bán hai công ty lớn, rất nhiều xí nghiệp lớn đều động lòng.

Giống như một con gà mái đang đẻ trứng, rõ ràng hiện giờ mỗi ngày đều sẽ tiếp tục đẻ trứng, nhưng Diệp Tinh lại chuẩn bị bán con gà này đi.

Chỉ cần mua về vận hành một phen, chắc chắn có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.

Hơn nữa mấy ông chủ lớn đó không phát hiện ra khoa học công nghệ Thiên Lan có vấn đề gì, tất nhiên sẽ muốn thu mua.

Diệp Tinh im lặng nghe, cái giá này so với cái giá mà Tần Tông Lâm đưa ra đã nhiều hơn 21 tỷ.

“Ngoài ra có một tập đoàn muốn thu mua công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, bọn họ ra giá 21 tỷ, nói đây đã là giới hạn của bọn họ, không thể tăng thêm nữa.”

Trần Quân Nam tiếp tục nói.

Trong mắt anh ta có một tia chấn động, nếu hiện tạo bán hai công ty lớn này đí, Diệp Tinh có thể lấy được 36 tỷ!

Đây là khoản tiền lớn tới mức nào!

Diệp Tinh nghĩ một lát, dặn dò: “Hiện giờ không vội, nói chuyện trước đã, cho dù đối phương có thêm tiền hay không, giờ cứ an tâm tiếp tục phát triển hai app.”

Vẫn còn hơn một tháng, hiện giờ hắn không vội, hơn một tháng sau, giá trị của hai app này sẽ tăng lên.

Kiếp trước, trước khi thời kỳ tận thế đen tối diễn ra, chỉ riêng hai app này thôi đã đạt tới cái giá hơn hai mươi tỷ, nhưng Diệp Tinh không có nhiều thời gian như vậy để an tâm phát triển.

“Vâng! Ông chủ.” Trần Quân Nam gật đầu.

Sau khi Trần Quân Nam rời đi, trong văn phòng đầu tư Tinh Nguyên, chỉ còn một mình Diệp Tinh. Hắn im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới.

Ai cũng không thể nghĩ tới, nửa năm sau, thành phố hào hoa này sẽ biến thành một đống đổ nát.

Rút điện thoại ra, Diệp Tinh mở máy, hắn gọi điện cho công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh.

...

Trong văn phòng công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhìn mặt đúng là Địch Kiến Cường.

Lúc này trông sắc mặt Địch Kiến Cường rất tốt, trông tổng thể mặt mày rạng rỡ.

Mua được gốc lam linh chi đó từ trong tay Diệp Tinh bắt đầu đưa vào sản xuất, dược hiệu thậm chí còn tốt hơn gốc mà nhà bọn họ dùng lúc bắt đầu đó.

Từng lô rượu thuốc sản xuất ra, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh bọn họ kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Theo kế hoạch của họ, lam linh chi trong tay bọn họ hiện giờ vẫn có thể sử dụng thêm ít nhất mười năm nữa, đến lúc đó hoàn toàn có thể đưa xí nghiệp của họ bước lên một bậc thang mới.

Hơn nữa có bài học trước đây, sau khi dược hiệu của lam linh chi trong tay họ dùng hết, cũng sẽ bắt đầu chuyển dần sang ngành khác, bắt đầu chuyển trọng tâm, tất nhiên, những điều này vẫn còn đang trong thời gian thảo luận, thời gian mười mấy năm, đủ để bọn họ chuyển đổi một cách hoàn hảo.

Hiện giờ, tất cả đều đang phát triển đâu vào đấy.

“Cốc cốc cốc!” Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.

“Vào đi!” Địch Kiến Cường trực tiếp nói.

Cửa văn phòng mở ra, một chàng trai hai mươi mấy tuổi bước vào, chính là Địch Minh Chí.

“Ba, đơn hàng nước ngoài đã được xử lý xong, tiền đã thu toàn bộ rồi. Công ty đó rất vừa ý với rượu thuốc, chuẩn bị hợp tác lâu dài với công ty chúng ta.” Địch Minh Chí cười nói.

“Tốt.” Địch Kiến Cường hài lòng gật đầu.

Công ty bên nước ngoài đó là một con cá sấu lớn, là tập đoàn đa quốc gia, quy mô mạnh hơn tập đoàn bọn họ nhiều.

Giờ nghĩ tới, tốn 3 tỷ mua gốc lam linh chi đó từ trong tay Diệp Tinh là quyết định đúng đắn.

Địch Kiến Cường cảm thấy tự tin hoàn toàn có thể dùng gốc lam linh chi này trong vòng mười mấy năm phát triển hơn gấp mấy lần.

“Reng...”

Đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên điện theo trong tay Địch Kiến Cường vang lên.

Ông ta nhìn màn hình, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng nhận điện thoại.

“Diệp tổng!”

Bên cạnh, Địch Minh Chí nghe thấy cái tên này, trong lòng động một cái: “Lẽ nào là Diệp Tinh?”

Chỉ vẻn vẹn mấy giây, mắt Địch Kiến Cường lộ ra sự vui mừng tột cùng, nói: “Diệp tiên sinh, chúng tôi lập tức tới Thượng Hải, đến lúc đó tình hình cụ thể ra sao chúng ta lại bàn tiếp!”

Nói mấy câu, Địch Kiến Cường cúp máy.

“Ba, là Diệp Tinh gọi tới hả?” Thấy Địch Kiến Cường cúp máy, Địch Minh Chí tò mò hỏi.

“Ừm.” Địch Kiến Cường gạt đầu, nghiêm túc nói: “Trong tay Diệp Tinh lại có một gốc lam linh chi nữa.”

“Lại có một gốc? Sao có thể? Không phải trước đó Diệp Tinh đã lấy ra hai gốc rồi sao? Cộng thêm một gốc này, đã là ba gốc rồi?” Trên mặt Địch Minh Chí lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chương 209 Giao dịch thành công

Bảo vật như lam linh chi xuất hiện một gốc đã là không dễ dàng, hiện giờ một mình Diệp Tinh đã có ba gốc trong tay.

“Đây là gốc cuối cùng rồi, Diệp Tinh nói trước đây bản thân mình lấy được ba gốc, có điều còn lại một gốc chưa bán, giờ có ý định bán đi, hỏi chúng ta có hứng thú không.” Địch Kiến Cường trầm giọng nói.

“Ba, vậy ba có định mua tiếp không?” Địch Minh Chí nhìn ba mình, hỏi.

“Mua! Tất nhiên phải mua! Một gốc linh chi có thể giúp cho tập đoàn chúng ta phát triển thêm mười mấy năm, thêm một gốc nữa, vậy chính là ba mươi mấy năm! Trong ba mươi mấy năm có thể tạo ra lợi nhuận gấp mấy lần, tại sao không mua?” Trong mắt Địch Kiến Cường lóe lên một tia sáng.

“Tiền trong gia tộc không đủ, đợi một thời gian nữa sẽ có sự chuẩn bị đầy đủ hơn!”

Bụi lam linh chi này là tình thế bắt buộc.

...

Văn phòng đầu tư Tinh Nguyên thành phố Thượng Hải, Địch Kiến Cường và Diệp Tinh ngồi trên sofa.

“Diệp tổng, lần trước tạm biệt, không ngờ rằng hiện giờ sự nghiệp của Diệp tổng đã đạt tới mức này.” Địch Kiến Cường cười nói.

Hiện giờ trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan đến Diệp Tinh, tuổi trẻ kiệt xuất, doanh nhân chục tỷ trẻ nhất Hoa Hạ vân vân,... trên người Diệp Tinh có rất nhiều danh hiệu.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong lòng quả thực rất khâm phục.

Tập đoàn bọn họ phát triển tới trình độ hiện giờ tiêu tốn mất gần hai mươi năm, nhưng Diệp Tinh chỉ dùng thời gian hơn một năm đã vượt qua quy mô của tập đoàn bọn họ.

Diệp Tinh cười nói mấy câu, sau đó nói: “Địch tổng. Giờ chúng ta bàn chuyện chính đi.”

Hắn lấy ra một cái hộp gấm.

Nhìn thấy chiếc hộp, mặt Địch Kiến Cường cũng vô cùng nghiêm túc.

Hộp gấm mở ra, một cây linh chi màu lam xuất hiện, màu sắc vô cùng tươi tắn.

Địch Kiến Cường nhìn màu sắc tươi tắn của gốc linh chi này, trong mắt lộ ra một tia kích động.

Bụi lam linh chi trong tay bọn họ giá trị chắc chắn có thể hoàn toàn được khai phá.

“Địch tổng, kiểm tra gốc lam linh chi này một chút đi.” Diệp Tinh khẽ cười nói.

Địch Kiến Cường tiến lên kiểm tra. Xác định giống hệt với gốc lam linh chi trước của Diệp Tinh.

“Diệp tổng, tôi quả thật rất động lòng với gốc linh chi này, không biết giá cả thế nào?” Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, có chút trầm ngâm hỏi.

Diệp Tinh cười nhẹ nói: “Giống lần trước, 3 tỷ.”

“Diệp tổng, gốc linh chi này vốn không hoàn chỉnh, bên trên còn thiếu mất một chút.” Địch Kiến Cường chỉ chỗ bị thiếu của gốc linh chi.

Một phần bị cắt xuống đó là Diệp Tinh lấy cho ba mẹ mình và Lâm Tiểu Ngư dùng.

“Mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng tổng thể thể tích chỉ có lớn không có nhỏ.” Mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nói: “Dược hiệu chắc hẳn giống với gốc linh chi lần trước, thậm chí có khả năng hơn một chút, tôi ra giá 3 tỷ vì lần trước Địch tổng giao dịch rất sảng khoái.”

Địch Kiến Cường rõ ràng có chút không đồng ý.

“Diệp tổng, bảo vật phải là độc nhất vô nhị mới là trân quý nhất, Diệp tổng liên tiếp lấy lam linh chi ra, không bảo đảm được sau này lại lấy ra gốc khác, tới lúc đó chẳng lẽ chúng tôi vẫn lấy giá ba tỷ để thu mua một gốc?”

Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, nói: “Gốc này tôi có thể ra giá 2.5 tỷ để mua.”

Diệp Tinh cười lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Địch tổng, tôi chỉ có tổng cộng ba gốc lam linh chi, sau này cũng sẽ không còn để lấy ra nữa.”

Hắn nhìn chằm chằm Địch Kiến Cường, không chút nhượng bộ nói: “30 tỷ, chỉ một giá, tôi cũng lười tốn thời gian để hạ xuống. Nếu Địch không đồng ý, vậy thì cuộc giao dịch này không cần đàm phán nữa. Tôi có thể lập tức liên hê với những doanh nghiệp rượu thuốc khác, tôi tin rằng cái giá đó bọn chắc hẳn sẽ có người có thể chấp nhận.”

Nghe vậy, sắc mặt Địch Kiến Cường khẽ biến.

Tập đoàn rượu thuốc khác tuy rằng một người không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng liên kết lại với nhau, bỏ ra 3 tỷ cũng không phải là không thể.

“Địch tổng cảm thấy cuộc giao dịch này có thể tiếp tục nữa không?” Diệp Tinh nhìn Địch Kiến Cường, nói.

Thực ra bàn về tiền tài, tài chính của tập đoàn địch thị rất dư giả, nếu thật sự muốn bán cho tập đoàn khác, phỏng chừng phải mất ít nhất mấy tháng ba tỷ mới có thể lấy được tới tay.

“Diệp tổng, nếu sau này lại xuất hiện lam linh chi thì sao?” Địch Kiến Cường hỏi.

“Nếu như xuất hiện tiếp, tôi sẽ chỉ bán cho Địch tổng, hơn nữa tôi sẽ giảm giá 1 tỷ.” Diệp Tinh cười nói.

“Được! Tôi tin Diệp tổng, 3 tỷ thì ba tỷ!” Nghe vậy, Địch Kiến Cường trực tiếp gật đầu, không do dự nữa.

“Thành giao!”

Thấy Địch Kiến Cường đồng ý, Trong lòng Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.

Thực ra giá thấp nhất trong lòng hắn cũng là 2.5 tỷ, không ngờ Địch Kiến Cường lại sảng khoái như vậy.

Hắn lại không biết, mấy tháng này việc làm ăn của tập đoàn Địch thị đã bước lên một bậc thang mới, hiệu quả trên thị trường của lam linh chi tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, thâm chí còn nhận được sự chú ý của tập đoàn lớn ở nước ngoài, hai bên đã thành lập mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Giá cả chỉ chênh lệch mấy trăm, Địch Kiến Cường có lòng tin sẽ kiếm lại rất nhanh!

...
Chương 210 50 tỷ! 1

Việc giao dịch lam linh chi rất thuận lợi, mấy ngày sau, 3 tỷ đã được chuyển tới tài khoản của Diệp Tinh.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi chảy, giá thị trường của app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe vẫn đang dần dần tăng cao. Giá mà những tập đoàn đó đưa ra cũng đnag dần dần được nâng lên.

Nháy mắt lại trôi qua một tháng nữa, lúc này cách ngày tổ chức hội đấu giá chỉ còn lại mười ngày!

“Diệp tổng, xu hướng phát triển của app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe đã chậm lại, tôi ra giá 19 tỷ thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan có thể nói là hoàn toàn đang đánh cược.”

Trước mặt Diệp Tinh, một người đàn ông trung niên nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói.

Người đàn ông trung niên này tên là Tiền Đại Thư, đã đàm phán với Diệp Tinh mấy lần rồi.

“Ai mà không biết ánh mắt Tiền tổng là độc nhất vô nhỉ, tất cả công ty trong tay chưa từng bị lỗ, người khác nói đánh cược tôi tin, Tiền tổng nói vậy quá không đáng tin rồi.” Diệp Tinh cười nhẹ nói.

“So sánh với Diệp Tinh, tôi còn kém hơn rất nhiều. Hiện giờ danh tiếng của Diệp tổng trên mạng còn chói lóa hơn tôi nhiều.” Trên mặt Tiền Đại Thư cũng xuất hiện chút ý cười.

Bọn họ đang đàm phán việc thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan, trong rất nhiều công ty, tập đoàn, thời gian mà Tiền Đại Thư và đầu tư Tinh Nguyên đàm phán là dài nhất.

“Được rồi, Tiền tổng và chúng tôi đã đàm phán lâu vậy rồi, tôi cũng không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa, 19 tỷ, công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan thuộc về sở hữu của Tiền tổng.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Tiền Đại Thư nhìn Diệp Tinh, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên mặt Diệp Tinh.

Hiện giờ Diệp Tinh lập nghiệp được hơn một năm, tích lũy được giá trị hơn chục tỷ, bản lĩnh và tài năng không ai dám khinh thường, nhưng ai cũng không hiểu tại sao lại muốn bán hai công ty tiền đồ phát triển tốt như vậy đi.

Trong lòng Tiền Đại Thư cũng nghi ngờ, nhưng ông ta cũng đã suy nghĩ rất lâu, có app hỗ trợ học tập và công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan trong tay sẽ không lỗ được, sẽ chỉ không ngừng phát triển, hơn nữa còn phát triển hơn những ngành nghề khác.

Theo ông ta thấy, Diệp Tinh bán công ty này đi hoàn toàn là đang đùa giỡn.

Nhưng, đối với người như ông ta mà nói, người như Diệp Tinh càng nhiều càng tốt.

Ông ta nhìn Diệp Tinh mấy giây, sau đó mặt lộ ra ý cười, nói: “Thành giao!”

Tiền Đại Thư sấm rền gió cuốn, đã sớm chuẩn bị tiền, ngay ngày hôm đó đã hoàn thành giao dịch.

Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan bán ra, trong tay Diệp Tinh thu vào 19 tỷ!

...

Trong phòng bao khách sạn, Diệp Tinh và Tần Tông Lâm đang giao dịch.

Tần Tông Lâm một thân tây trang thẳng thớm, tóc chải cẩn thận, trông như một người mắc bệnh sạch sẽ, lại lộ ra rất bảo thủ.

Bọn họ đang đàm phán về vấn đề công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân.

“Tần tổng, chắc hẳn ông đã biết việc công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan đã được bán đi.” Diệp Tinh nhìn Tần Tông Lâm, nói: “Hiện giờ chỉ còn lại công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu. Nói thật, hiện giờ có mấy tập đoàn đang muốn thu mua, giá 24 tỷ của Tần tổng là cao nhất.”

Tần Tông Lâm trầm giọng nói: “Diệp Tinh, không ngờ cậu quả quyết như vậy, khoa học công nghệ Thiên Lan nói bán là bán?”

Trong lòng ông ta có chút không thoải mái, thực tế Tần Tông Lâm coi trọng là hai công ty của Diệp Tinh, cho tới nay vẫn muốn thu ua cả hai công ty.

Có điều ông ta trả giá khoa học công nghệ Thiên Lan là 18 tỷ, không ngờ rằng Diệp Tinh trực tiếp bán cho Tiền Đại Thư với giá 19 tỷ.

Tiền thị, cũng là một gia tộc lớn, nội tình cũng rất mạnh.

“Nếu đã là mua bán, cái giá khiến tôi vừa ý, tất nhiên tôi sẽ bán, điều này rất bình thường.” Diệp Tinh cười nhẹ, nói.

“Vậy cái giá của công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu khiến cậu hài lòng là bao nhiêu?” Tần Tông Lâm trầm giọng hỏi.

Trước đây vẫn luôn không đàm phán, Diệp Tinh liền bán luôn một công ty đi, cho dù với sự không khéo của Tần Tông Lâm cũng không khỏi nôn nóng.

Đây là hai con gà biết đẻ trứng đó, hiện giờ chỉ còn lại một con.

“25 tỷ! Đây là cái giá của công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu hiện giờ! Tôi tin rằng một thời gian nữa thậm chí sẽ vượt qua cái giá này.” Diệp Tinh cười nói.

Tần Tông Lâm suy nghĩ một lát, ông ta không do dự bao lâu, trực tiếp nói: “Được, cái giá này tôi chấp nhận.”

Nhiều thêm một tỷ vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được của Tần Tông Lâm, ông ta cũng không muốn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

Giao dịch hoàn thành, không khí căng thẳng cũng biến mất.

“Diệp Tinh, đây là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai mà trước mặt tôi vẫn giữ được sự trấn định và bĩnh tĩnh như vậy.” Tần Tông Lâm nhìn Diệp Tinh, nói.

Trong khoảng thời gian này, ông ta và Diệp Tinh cũng đã tiếp xúc nhiều hơn, cũng đã hiểu Diệp Tinh hơn một chút.

Càng hiểu rõ, ông lại càng tán thưởng.

“Có muốn cân nhắc một chút tới Nhược Hi không? Trở thành con rể của Tần gia tôi, tần gia tôi sẽ dùng lượng tài nguyên lớn giúp cậu phát triển.” Tần Tông Lâm cười.

Nghe vậy, Diệp Tinh không chút do dự lắc đầu, nói: “Xin lỗi Tần tổng, tôi thật sự không có suy nghĩ này.”

“Vậy được.” Tần Tông Lâm gật đầu, trong lòng thầm thở dài tiếc nuối.

Con gái ông ta gả cho Diệp Tinh, ông ta chắc chắn rất hài lòng, đáng tiếc là Diệp Tinh căn bản không để ý tới.

Một loạt thủ tục rất nhanh đã giải quyết xong, mà 25 tỷ cũng nhanh chóng được chuyển tới tài khoản.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK