Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526 Chấn động lớn 1

Vút! Vút! Vút!

Cự kiểm tản ra, từng thanh từng thanh không ngừng bay lượn, giống như một dòng nước lũ chảy về phía trước, sau đó hoàn toàn nhấn chìm người sắt khổng lồ.

Mười giây sau, tất cả trường kiếm được thu lại, lúc này người sắt khổng lồ đã biến mất.

“Thành công rồi!” mặt Diệp Tinh lộ ra sự vui mừng.

Ong...

Bỗng nhiên, trong không gian lóe lên dao động, sau đó bóng của người sắt khổng lồ lại ngưng tụ lại một lần nữa.

“Chúc mừng ngươi, đã vượt qua tầng thứ tư của Tháp Đăng Thiên, nhận được một cơ hội truyền thừa của tháp đại đạo Tam Thiên.”

Người sắt khổng lồ nhìn Diệp Tinh, nói: “Đây là cánh cửa lên tầng thứ năm, bây giờ ngươi có thể tiến vào, lần sau tiến vào trong Tháp Đăng Thiên có thể trực tiến lên tầng thứ năm.”

Bên cạnh người sắt khổng lồ, một cánh cửa màu đen khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện.

“Tầng thứ năm sao?”

Trong mắt Diệp Tinh lộ ra ý chí chiến đấu, nhanh chóng bước vào trong.

...

Trên quảng trường rộng lớn, sau khi thông tin của Diệp Tinh thay đổi, những thiên tài này liền đợi Diệp Tinh ra ngoài, nhưng mấy phút đã trôi qua căn bản không thấy bóng dáng Diệp Tinh bước ra.

“Chuyện gì vậy? Sao Diệp Tinh vẫn chưa ra ngoài?”

“Không thể ở lại trong không gian chiến đấu của Tháp Đăng Thiên, thất bại sẽ nhanh chóng bị đưa loại.”

“Lẽ nào Diệp Tinh đang chiến đấu với cường giả tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên?”

...

Mọi người nghi ngờ, sau đó trong mắt xuất hiện vẻ khó mà tin được.

Bây giờ Diệp Tinh vẫn chưa ra ngoài, vậy thì chỉ có một khả năng.

Ong...

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên bảng xếp hạng Tháp Đăng Thiên trước mặt lại tản ra dao động kì lạ.

“Bảng xếp hạng lại thay đổi rồi!”

Nhất thời, ánh mắt các thiên tài đổ dồn về phía bảng xếp hạng.

Trong tầm mắt bọn họ, thông tin hàng thứ ba bỗng nhiên sinh ra dao động.

“Là Diệp Tinh!”

Trong mắt những thiên tài này lộ ra vẻ khiếp sợ.

Sau khi dòng thông tin thứ ba sinh ra dao động, lập tức tiến về phía trước, trực tiếp tiến lên vị trí phía trước, sau đó dừng lại ở vị trí thứ hai.

Dao động biến mất, một dòng thông tin hiện lên trước mắt mọi người.

Hạng 2: Diệp Tinh (Ngũ trọng thiên) thành tích: Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên.

“Tầng thứ tư! Trời ạ, Diệp Tinh hắn xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên rồi!”

“Sao có thế?”

...

Ánh mắt mọi người trên quảng trường đầy sự khiếp sợ, giống như nhìn thấy một việc gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy.

“Lục trọng thiên chỉ có Đồng Mục Sâm xông lên được tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên, hơn nữa cũng chỉ vừa mới đây thôi.”

‘Vô Ngân, Lư Vân Đạt vẫn còn đang ở tầng thứ hai đó.”

“Giờ đây Diệp Tinh hoàn toàn vượt qua bọn họ rồi!”

“Điên rồi! Điên rồi! Mới được mấy năm cơ chứ?”

“Mười năm trước ta từng chiến đấu với Diệp Tinh, thực lực của hắn ta với ta không hơn kém nhau nhiều lắm, mà bây giờ ta mới vượt qua được tầng thứ nhất Tháp Đăng Thiên.”

...

Đám thiên tài đơn giản là không dám tin vào những gì mình thấy.

“Diệp Tinh còn chưa ra ngoài!”

“Chắc chắn bây giờ hắn ta đang ở trong không gian tầng thứ năm của Tháp Đăng Thiên, không biết có thể vượt qua không?”

...

Ánh mặt mọi người chăm chú nhìn bảng xếp hạng.

“Mười năm rồi, lứa thiên tài này cuối cùng cũng có một người nữa tới không gian này, xem ra chất lượng của lứa thiên tài này khá cao đó.” Vừa bước vào trong không gian, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Diệp Tinh nhìn qua, đó là một người đàn ông mặc áo trắng đang đứng một bên.

Người đàn ông cứ đứng ở đó như vậy, trong tay không có bất cứ binh khí gì.

Mặc dù như vậy, Diệp Tinh nhìn người đàn ông này, lại thấy có một cảm giác tim đập rất nhanh, trong cảm nhận của hắn, người đàn ông trước mắt này mặc dù là hình người, nhưng lại giống như một thanh kiếm, tản ra dao động cực kì mạnh mẽ.

“Người tu luyện kiếm đạo?” Diệp Tinh trầm giọng nói.

“Không tệ, vậy mà có thể nhìn ra được.” người đàn ông mặc áo trắng gật đầu.

Thực tế, mặc dù Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian, Đạo Tắc Sinh Mệnh, nhưng tu luyện chủ yếu vẫn là tấn công giống như người luyện kiếm, vậy nên hiểu khá rõ.

Kiếm tu, tấn công vô cùng mạnh mẽ, thẳng tiến không lùi.

“Được rồi, ta xuất chiêu đây.” Người đàn ông mặc áo trắng bình tĩnh nói, tay phải ông ta giơ ra.

Vút!

Bỗng nhiên từ đầu ngón tay của ông ta bay ra một đạo kiếm quang.

“Đi!” lúc người đàn ông mặc áo trắng tấn công, Diệp Tinh cũng phát động chiêu tấn công mạnh nhất của mình trong nháy mắt.

Oành!

Thúc giục hoàn toàn lĩnh vực Hắc Diệu, sau đó hơn chín trăm thanh trường kiếm hợp lại thành một thế, biến thành một tấm lá chắn mạnh nhất.

Oành!

Kiếm quang của người đàn ông mặc áo trắng đánh tới, hai bên va chạm vào nhau trong hư không.

“Đùng đùng đoàng!”

Chỉ một đạo kiếm quang nhỏ bé lại như một ngọn núi khổng lồ đè xuống, hư không rung động, dường như không chịu nổi dao động này, từng luồng dao động mạnh mẽ cuồn cuộn chảy ra xung quanh.

“Lực tấn công mạnh quá!” Sẽ mặt Diệp Tinh khẽ thay đổi, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Chặn lại cho ta!”

Trên tấm lá chắn bằng trường kiếm ánh sáng màu trắng không ngừng xoay chuyển.

Đạo Tắc Sinh Mệnh, chảy dài không thôi, cuồn cuộn không ngừng nâng cao lực tấn công, kết hợp với Đạo Tắc Không Gian không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Chương 527 Chấn động lớn 2

“Răng rắc!”

Ngăn chặn trong ba giây, sau đó tấm lá chắn trường kiếm của Diệp Tinh xuất hiện vết nứt.

“Không ổn, không chặn nổi nữa rồi.” Sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

Lực tấn công của kiếm quang đó quá mạnh, căn bản là hắn không ngăn lại được.

VÚt!

Vết nứt xuất hiện, sau đó kiếm quang trực tiếp xuyên qua từ khe nứt trên lá chắn, giống như một ngọn núi khổng lồ đập lên người Diệp Tinh.

“Phụt!”

Máu tươi từ trong miệng Diệp Tinh phun ra, thân thể lập tức bay ra ngoài.

Kiếm quang mạnh mẽ tiếp xúc với cơ thể hắn, bắt đầu điên cuồng làm sức sống của hắn biến mất.

Không gian chiến đấu lại khôi phục vẻ yên tĩnh, người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Tinh, lạnh giọng nói: “Diệp Tinh, vượt tầng thứ năm thất bại.”

“Thua không oan.” Diệp Tinh nhìn người đàn ông áo trắng, lắc đầu.

“Lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian của mình mạnh, nhưng Đạo Tắc Sinh Mệnh quá yếu, căn bản không thể hình thành hiệu quả phòng ngự, nếu trình độ lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian giống nhau, vậy thì kiếm quang đó sẽ không thể phá vỡ được phòng ngự của mình.” Diệp Tinh thầm nói, phân tích nguyên nhân thất bại của mình.

Hắn không chán nản chút nào, tầng thứ năm này hắn vốn chẳng nắm được bao nhiêu phần có thể vượt qua.

Độ khó của Tháp Đăng Thiên này tăng lên như gió bão theo số tầng.

Ong....

Trong không gian có rất nhiều khí lưu màu xám bao phủ, dưới những khí lưu màu xám này, vết thương trên người Diệp Tinh nhanh chóng khôi phục.

Soạt!

Trong không gian lóe lên một luồng dao động, sau đó thân thể hắn lập tức biến mất không thấy.

Lần nữ xuất hiện, Diệp Tinh đã đứng trên quảng trường.

“Nhìn kìa, Diệp Tinh ra rồi!”

Nhất thời, ánh mắt của các thiên tài trên quảng trường đổ dồn về phía hắn.

“Diệp Tinh không vượt qua được tầng thứ năm.” Rất nhiều thiên tài biết Diệp Tinh thất bại, trong lòng vô thức thở phào một hơi, sau đó lại cười khổi.

Lúc đầu Diệp Tinh và bọn họ thực lực hơn kém nhau không nhiều, nhưng giờ đây lại ép khiến cho bọn họ không thở được.

“Hạng hai à?” Diệp Tinh nhìn bảng xếp hạng trước Tháp Đăng Thiên.

Lúc này, hạng nhất trên bảng xếp hạng là Hỗn Vũ, xông lên được tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên!

“Còn cách nhau ba tầng nữa, không biết mình có cơ hội vượt qua không?” trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.

Giờ đây, cũng chỉ có Hỗn Vũ vượt qua được hắn.

“Đi thôi.” Diệp Tinh không dừng lại, nhìn bảng xếp hạng một chút, quay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng Diệp Tinh biến mất, các thiên tài mắt nhìn nhau, nhanh chóng bấm đồng hồ.

...

Tin tức ở nơi này nhanh chóng được truyền ra, chỉ trong một thời gian cực kì n gắn đã truyền đi khắp thất trọng thiên.

Mấu chốt là thành tích của Diệp Tinh quá mức dọa người.

“Tầng thứ tư! Sao có thể? Không phải bốn năm trước Diệp Tinh mới xông qua tầng thứ hai Tháp Đăng Thiên sao? Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi lại xông qua được hai tầng nữa?”

“Sao tốc độ tiến bộ của cậu ta nhanh vậy?”

“Bây giờ ta mới vượt qua được tầng một! Lúc đầu thực lực của ta và Diệp Tinh hơn kém nhau không nhiều lắm, hắn ta chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi, tổng thứ hạng còn chẳng cao bằng ta.”

“Điên cuồng quá! Tốc độ tiến bộ này có thể sánh ngang với Hỗn Vũ rồi đúng không?”

“Bây giờ Hỗn Vũ mới xông lên được tầng bảy Tháp Đăng Thiên, giờ đây Diệp Tinh chỉ còn cách hắn ta ba tầng mà thôi!”

“Không thể tin được!”

...

Rất nhiều thiên tài chấn động, bị thực lực bỗng nhiên bạo phát ra của Diệp Tinh làm cho chấn động.

Nếu là mấy người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm xông qua tầng thứ tư bọn họ còn có thể chấp nhận được, bởi vì mấy người Vô Ngân vốn đã dẫn đầu mọi người, nhưng Diệp Tinh có thực lực ngang với một người lại một đường tiến về phía trước, thực lực bày ra càng lúc càng mạnh!

...

“Tầng thứ tư?” Trong ngũ trọng thiên, Viêm liệt tóc chỉ có một màu đỏ, toàn thân tỏa ra dao động nóng hầm hập nắm chặt nắm đấm, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

Lúc vừa mới tiến vào thành Thời Không thực lực của anh ta còn vượt qua Diệp Tinh, cho dù Diệp Tinh có vượt lên trên anh ta, anh ta cũng có hi vọng đuổi kịp, nhưng nháy mắt Diệp Tinh đã dứt ra một khoảng cách đủ để khiến anh ta tuyệt vọng!

...

Trong một tòa cung điện của lục trọng thiên, một chàng trai hai mắt chỉ có màu đen, không có tròng trắng đang đứng.

“Vượt qua tần thứ ba Tháp Đăng Thiên, giờ đây khoảng cách giữa mình và Hỗn Vũ đang dần dần được rút ngắn.” Đồng Mục Sâm thầm nói trong lòng.

Đồng Mục Sâm vẫn luôn rất khiêm tốn, trước giờ dường như không nói gì với bất kì ai, quen một thân một mình, nhưng thực lực vẫn luôn tiến bộ rất nhanh.

“Hửm?” Bỗng nhiên Đồng Mục Sâm nhìn đồng hồ đang kêu, bấm vào nhìn.

“Diệp Tinh? Tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên?” Nhìn tin nhắn này, Đồng Mục Sâm khẽ nhíu mày.

Đồng Mục Sâm khẽ nhíu mày.

“Xem ra đối thủ của mình không chỉ có Hỗn Vũ, còn có cả Diệp Tinh này.”

Anh ta bấm đồng hồ trong tay, tìm kiếm tin tức về nhiệm vụ của thành Thời Không.

...
Chương 528 Niềm vui của nhân tộc cao cấp.

“Diệp Tinh?” Trong thất trọng thiên, một chàng trai có khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người có rất nhiều bí văn màu xanh lam đang nhìn tin nhắn được gửi tới đồng hồ.

Lúc này sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, chỉ nhìn một cái, sau đó không quan tâm nữa.

Hỗn Vũ, thiên tài tuyệt thế nghìn năm mới có một của nhân tộc, giờ đã xông qua được tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên, dẫn đầu bỏ mọi người lại phía xa, thật sự anh ta có tư cách xem nhẹ bất cứ thiên tài nào.

Bởi vì, không có bất kì ai có thể làm đối thủ cạnh tranh với anh ta.

...

Trên sân thượng của một cung điện khổng lồ, Vô Ngân đang lặng lẽ ngồi khoanh chân, ánh mắt tìm hiểu bí tịch kiếm đạo, có điều trông sắc mặt anh ta, rõ ràng không phải rất bình tĩnh.

“Hỗn Vũ xông qua tầng thứ bảy, Đồng Mục Sâm cũng đã xông lên được tầng thứ ba, mình lại vẫn chỉ dừng ở tầng thứ hai.” Trong mắt Vô Ngân lóe lên một tia không cam lòng.

Bị Hỗn Vũ dẫn đầu anh ta chẳng có cảm giác gì, dù sao Hỗn Vũ cũng là thiên tài tuyệt thế trăm triệu năm mới xuất hiện, nhưng trước đây Đồng Mục Sâm và anh ta ngang nhau, mà giờ đây lại dẫn trước anh ta.

“Mình phải cố gắng hơn, nhanh chóng vượt qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên!” trong mắt Vô Ngân lóe một tia sáng.

Trước đây anh ta luôn dẫn đầu những người khác, lòng vô cùng kiên định với việc tu luyện, nhưng sau khi tiến vào thành Thời Không lại chịu một chút ảnh hưởng.

“Ting!”

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên đồng hồ của anh ta kêu lên.

Vô Ngân bấm mở nhìn một chút, chỉ một ánh mắt, cả người anh ta lại ngây ra, trong mắt lộ ra vẻ khó mà tin được.

“Diệp Tinh xông qua tầng thứ ba, thứ tư Tháp Đăng Thiên rồi?” Vô Ngân ngây ra nhìn tin nhắn.

“Sao có thể?”

Vô Ngân ngây ngốc đứng trên mặt đất, anh ta nhớ tới cuộc chiến tuyển chọn cuối cùng của thành Thời Không, úc đó Diệp Tinh mới chỉ vừa vận dụng được kiếm trận Nhất huyền, tuy rằng thực lực khá ổn, nhưng anh ta chỉ xuất ra một phần thực lực đã có thể nhanh chóng đánh bại Diệp Tinh.

Mặc dù Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh, Đạo Tắc Không Gian, nhưng cũng sử dụng kiếm.

Có điều trong mắt Vô Ngân, cơ bản anh ta không để Diệp Tinh vào trong mắt, thậm chí bởi vì dùng kiếm, anh ta còn hơi khinh thường Diệp Tinh.

Bởi vì trong lòng anh ta, chỉ có lĩnh ngộ kiếm đạo mới xứng để sử dụng binh khí này.

Nhưng, Diệp Tinh mười năm trước bị anh ta dễ dàng đánh bại, thậm chí còn hơi khinh thường, lại vượt qua được tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, mà anh ta chỉ mới tới tầng thứ hai!

Vô Ngân im lặng không nói, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

“Vô Ngân.” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ong mặc giáp trắng, lưng đeo trường kiếm xuất hiện.

Nghe thấy giọng nói này, Vô Ngân lập tức phục hồi lại tinh thần, anh ta nhìn người đàn ông mặc giáp trắng, vô cùng cung kính nói: “Thầy.”

Đạo chủ Kiếm Huyền, nắm giữ kiếm chi đại đạo hoàn chỉnh.

“Giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Đạo chủ Kiếm Huyền nhìn đệ tử của mình.

Vô Ngân Mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được gì cả.

“Năm thứ ba tiến vào thành Thời Không Hỗn Vũ đã bắt đầu nhận nhiệm vụ, sau khi vượt qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên Diệp Tinh iền tiến vào thế giới Hắc Diệu, Đồng Mục Sâm cũng theo sát phía sau Diệp Tinh.” Đạo chủ Kiếm huyền lạnh giọng nói.

“Giờ đây Hỗn Vũ đã vượt qua tầng thứ bày, Diệp Tinh vượt qua tầng thứ tư, Đồng Mục Sâm vượt qua tầng thứ ba, giờ ngươi còn cảm thấy nhận nhiệm vụ là vô dụng không?”

Trước đó đạo chủ Kiếm Huyền cũng bảo Vô Ngân đi nhận nhiệm vụ, nhưng Vô Ngân lại chẳng vội vàng chút nào, ngược lại còn cảm thấy đi làm nhiệm vụ là phí thời gian, không thể toàn tâm lĩnh ngộ kiếm chi đại đạo.”

“Thầy, con sai rồi.” Vô Ngân nắm chặt nắm đấm, cúi thấp đầu.

“Ừm.” Thấy Vô Ngân như vậy, đạo chủ Kiếm Huyền gật đầu, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhiệm vụ mà thành Thời Không đưa ra, cần phải tiến vào trong các bí cảnh, di tích, ở trong mỗi một bí cảnh, di tích đều ẩn chứa cơ duyên cực lớn, ít nhất đối với thiên tài Đạo Tắc Cảnh như các ngươi mà nói là một cơ duyên vô cùng lớn.”

“Những thứ đó là do thành Thời Không dùng rất nhiều năm để sàng lọc ra, nhưng lấy được thế nào thì phải xem bản thân ngươi. Mặc dù chỉ tu luyện không thôi sẽ an nhàn, có thể không ngừng lĩnh ngộ, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có cường giả nào chỉ lặng lẽ lĩnh ngộ là có thể trở thành cường giả tuyệt thế.”

Nghe vậy, Vô Ngân nghiêm túc gật đầu: “Thầy, con biết rồi, con sẽ đi nhận nhiệm vụ.”

“Ừm.” Đạo chủ Kiếm Huyền gật đầu.

Đệ tử thiên tài này của ông rất tốt, nhưng tính cách lại hơi cố chấp.

Soạt!

Một dao động lóe lên, sau đó bóng đạo chỉ Kiếm Huyền lập tức biến mất không thấy.

Lần nữa xuất hiện, đạo chủ Kiếm Huyền đã trở về cung điện của mình.

“Tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh quả thật rất nhanh, lần này khiến ai cũng khiếp sợ, xem ra hắn ta gặp được cơ duyên cực lớn trong thế giới Hắc Diệu. Có Diệp Tinh này làm ví dụ, có thể khiến cho Vô Ngân tỉnh ngộ, đây cũng là một việc tốt.” Đạo chủ Kiếm Huyền thầm nói trong lòng.

Cơ duyên cũng là một loại thực lực, nhân tộc rất để ý tới vận may, lúc đầu ngày tận thể đen tối cũng là để tuyển chọn ra thiên tài có may mắn nghịch thiên.

Không chỉ đạo chủ Kiếm Huyền, Diệp Tinh bỗng dưng xông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nhân tộc cao cấp khác.

“Không tệ, không ngờ rằng ngoài việc trước đó Hỗn Vũ xông lên tầng thứ bảy, cho chúng ta ngạc nhiên cực lớn, Diệp Tinh này cũng mang tới sự ngạc nhiên cho chúng ta.”
Chương 529 Tiến vào Lục Trọng Thiên. 1

“Lúc mới tiến vào thành Thời Không Diệp Tinh nắm giữ kiếm trận Nhất Huyền, giờ đã sắm nắm vững được kiếm trận Bách Huyền rồi, tốc độ tiến bộ này so với Hỗn Vũ chỉ kém hơn một chút mà thôi.”

Hỗn Vũ là vượt qua một tầng, Diệp Tinh vượt qua hai tầng, nhưng giá trị mà một tầng Hỗn Vũ vượt qua lại hơn giá trị mà hai tầng Diệp Tinh vượt qua.

Tháp Đăng Thiên càng lên trên độ khó càng tăng.

Cho dù tốc độ tiến bộ bốn năm của Diệp Tinh cũng không so được với Hỗn Vũ.

“Đáng tiếc, Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian, hai thứ đó không thể hợp thành đại đạo. Chắc hẳn tương lai Diệp Tinh sẽ trở thành một cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, còn về phần nằm giữ một đài đạo hoàn chỉnh thì hơi khó, nếu không mình cũng sẽ thu cậu ta làm đồ đệ.”

“Diệp Tinh cũng có thể phát triển một cách bình thường.”

....

Các nhân tộc cao cấp tùy ý bàn luận.

Hiện giờ Diệp Tinh chỉ là một tên nhóc trong mắt bọn họ, nhưng tiềm lực của hắn lại khiến cho bọn họ chú ý là điều không thể nghi ngờ.

...

“Haha, xông qua tầng thứ ba, tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, lại nhận được thêm hai cơ hội tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên, cộng thêm với bốn năm này, mỗi hai năm có một cơ hội, giờ đây mình có tổng cộng bốn lần tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên!”

Diệp Tinh không hề biết hắn đã dẫn tới sự chấn động lớn thế nào, lúc này trên mặt hắn tràn ngập vẻ tươi cười.

“Ngoài việc vượt qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên ra, mình còn có thể khiêu chiến thiên tài của một trọng thiên bên trên!” trong lòng Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.

Hai năm ở ngũ trọng thiên sẽ có một cơ hội tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên, mà lục trọng thiên mỗi năm sẽ có một cơ hội, tất nhiên Diệp Tinh phải nhanh chóng gia nhập rồi.

Hiện giờ trong lục trọng thiên có ba thiên tài, Đồng Mục Sâm xông qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên, Vô Ngân và Lư Vân Đạt đều ở tầng thứ hai, hắn vượt qua tất cả!

Trên lôi đài to lớn, hai thân ảnh khác nhau đứng ở hai bên.

Một người là Diệp Tinh, người còn lại thì trông giống như Tinh Linh tộc, tai nhọn, một thanh niên vô cùng tuấn tú, trên lưng người này còn cõng theo hộp kiếm kia, đó chính là Vô Ngân.

Chung quanh lôi đài lít nha lít nhít đều là người, bọn họ đều là đến xem trận thách đấu này.

"Diệp Tinh lại chủ động khiêu chiến, lần này đối thủ là Vô Ngân."

"Khó có thể tưởng tượng, lúc trước trận chiến tuyển chọn thiên tài cuối cùng ở Thời Không Thành, Vô Ngân chỉ thua một mình Hỗn Vũ, xếp hạng hai trên bảng danh sách, bây giờ lại bị thiên tài trọng thiên tiếp theo khiêu chiến, sắp bị loại ra khỏi Lục Trọng Thiên."

"Có thể thông qua tầng thứ tư của tháp Đăng Thiên, Diệp Tinh cũng đã là thiên tài mạnh nhất xếp sau Hỗn Vũ rồi."

...

Từng tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Tuy nhiên thực lực của Vô Ngân cũng rất mạnh, nhưng những người đang có mặt ở đây không có ai cho rằng Vô Ngân có thể dành được phần thắng trong trận chiến này.

"Quả nhiên là Vô Ngân ?" Diệp Tinh nhìn người trông gần giống với Tinh Linh tộc ở cách đó không xa.

"Thứ hạng của Đồng Mục Sâm cao hơn Vô Ngân, có điều Lư Vân Đạt cũng giống như Vô Ngân, chẳng lẽ hiện tại Lư Vân Đạt vẫn còn đang tiến hành nhiệm vụ, cho nên Thời Không thành sắp xếp cho mình và Vô Ngân đấu một trận?"

Sau khi Diệp Tinh tuyên bố lời mời thách đấu, rất nhanh đối thủ liền xuất hiện.

"Diệp Tinh." Trong khi Diệp Tinh đang nhìn Vô Ngân, lúc này Vô Ngân cũng đang dõi theo Diệp Tinh.

Anh ta nhớ tới trận chiến mười năm trước kia.

Anh ta của khi đó không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, tay phải điều khiển một thanh trường kiếm, Diệp Tinh liền ngăn cản không nổi, anh ta lúc đó thật khí thế biết bao, đối mặt với Diệp Tinh không thèm chú ý chút nào.

Nhưng thời gian qua đi đã mười năm, anh ta lần nữa chiến đấu cùng Diệp Tinh, lại gặp phải áp lực to lớn. Cuộc chiến đấu này tỷ lệ chiến thắng của anh ta bằng không.

"Diệp Tinh, thực lực của ngươi so với trước kia mạnh hơn nhiều." Vô Ngân nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.

Có điều ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua."

Ầm!

Vô Ngân đáp xuống, bỗng nhiên toàn bộ không khí trên lôi đài tựa hồ cũng như ngưng đọng lại.

Tay phải anh ta khẽ động, sau đó sau lưng vậy mà xuất hiện một thanh cự kiếm màu đen dài đến mấy chục mét.

"Ầm ầm!"

Bầu trời trên lôi đài hoàn toàn thay đổi,

Sau khi thanh cự kiếm màu đen xuất hiện, hư không chung quanh thậm chí còn có khí lưu ngưng tụ, tạo thành một luồng ảo ảnh khí lưu kinh khủng.

"Diệp Tinh, tiếp của ta một chiêu này!" Vô Ngân lạnh lùng nói.

Vù!

Thanh cự kiếm màu đen rung động, sau đó giống như là một ngôi sao bang đánh về hướng Diệp Tinh.

Trên người Vô Ngân phát tán ra kiếm ý mãnh liệt, giữa anh ta và cự kiếm màu đen cũng sinh ra mối liên hệ kì dị.

"Vừa bắt đầu đã bộc phát toàn bộ thực lực sao?" ánh mắt Diệp Tinh bình tĩnh.

Tay phải hắn vung lên, mấy trăm thanh trường kiếm trong nháy mắt đều hợp lại thành một thanh cự kiếm.

"Xì... xì!"

Trong hư không truyền đến từng âm thanh đổ vỡ vang vang, giống như không chịu nổi đòn công kích của cả hai.

"Thật là một đòn tấn công ác liệt."

"Vô Ngân lĩnh ngộ kiếm đạo, Diệp Tinh thì là chủ tu kiếm trận Vạn Huyền, cả hai đều công kích kiếm pháp."

...
Chương 530 Tiến vào Lục Trọng Thiên. 2

Tất cả mọi người đang xem trận đấu ở phía dưới, sắc mặt đều có sự thay đổi.

Khí lưu cường đại tràn lan, toàn bộ lôi đài tất cả đều bao phủ một cỗ chấn động mãnh liệt, hoàn toàn có thể tưởng tượng được đòn công kích này khủng bố cỡ nào!

Cuối cùng, hai thanh trường kiếm hoàn toàn đâm vào nhau trước sự theo dõi của mọi người.

"Oanh!"

Như là hai ngọn núi lớn chấn động, công kích khủng bố thậm chí lan đến gần bên ngoài lôi đài, khiến cho những thiên tài khác không thể không được lui lại.

"Đây chính là kiếm đạo công kích chân chính sao a?" Diệp Tinh cảm nhận được đòn tấn công của Vô Ngân.

Bên trên chuôi của cự kiếm màu đen truyền đến một luồng dao động vô cùng mạnh mẽ, chỉ có riêng sự dao động này, ngoại trừ đòn công kích ra tựa hồ cũng không mang theo điều gì khác.

"Kiếm trận của ta có công kích, có phòng ngự này kia, nghiêng về tính toàn diện, mà Vô Ngân hoàn toàn cũng là lực công kích cực hạn, dưới cùng một tình huống, lực công kích của cường giả kiếm đạo cơ hồ là mạnh nhất, thậm chí vượt qua người lĩnh ngộ đạo tắc Kim hệ."

Trong lòng Diệp Tinh trong nháy mắt xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, kiếm đạo, đây là một trong những đường tắt trực tiếp đi thông đại đạo vũ trụ.

Người tu luyện kiếm đạo, cũng là theo đuổi công kích cực hạn.

Mặc cho ngươi ngàn vạn Pháp Môn, tự ta một kiếm phá bỏ!

Về phần phương diện phòng ngự, người tu luyện kiếm đạo dựa vào cũng là bên ngoài, tỷ như áo giáp phòng ngự vân vân.

"Có điều cho dù có lực công kích lại cũng vô dụng." Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh.

Sau mấy lần công kích, Diệp Tinh cũng hiểu được một chút kiếm đạo của Vô Ngân, anh ta khống chế dao động bên trên cự kiếm, trong nháy mắt tăng cường một chút.

"Răng rắc!"

Sau khi va chạm lần nữa, bên trên cự kiếm màu đen mà Vô Ngân điều khiển xuất hiện một vết nứt.

Vừa rồi hắn là muốn xem công kích của Vô Ngân một chút, cũng không bộc phát bao nhiêu thực lực.

"Diệp Tinh, đón thêm của ta một chiêu này!" Vô Ngân trầm giọng nói.

Vù! Vù! Vù!

Sau khi thanh cự kiếm màu đen xuất hiện vết nứt, vậy mà trực tiếp giải thể, trong nháy mắt biến thành từng chuôi trường kiếm.

Trường kiếm bay đầy trời, tất cả đều hướng về phía Diệp Tinh đánh tới, cơ hồ đem hơn phân nửa lôi đài bao phủ lại.

Toàn bộ lôi đài hoàn toàn trở thành thế giới của kiếm, nhìn qua tình cảnh này cực kỳ kinh động.

"Răng rắc!"

Diệp Tinh khống chế cự kiếm cản lại ở trước mặt hắn, từng chuôi trường kiếm đang không ngừng xoay tròn tất cả đều bị đánh bay, đã mất đi dao động, rơi trên lôi đài.

Chỉ trong mấy giây, khắp nơi trên lôi đài cơ hồ toàn bộ đều là trường kiếm đã mất dao động.

"Những trường kiếm này đều không phá được phòng ngự của Diệp Tinh."

Phía dưới rất nhiều thiên tài đang xem chiến đấu.

"Vô Ngân, anh thua rồi." Đem tất cả trường kiếm đánh rơi, Diệp Tinh nhìn sắc mặt thay đổi của Vô Ngân ở phía bên kia, bình tĩnh nói.

Trận chiến mười năm trước, hắn dụng hết bản lĩnh cũng khó mà ngăn cản được Vô Ngân tùy ý công kích, nhưng là hiện tại cục diện chiến đấu của song phương hoàn toàn ngược lại.

Bản lĩnh kiếm đạo cường đại của Vô Ngân căn bản không chịu nổi một kích trong tay hắn.

"Hừ!" Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chớp động, nhanh chóng đánh tới.

Anh ta vẫn không hề từ bỏ.

Vù!

Cự kiếm vung lên, trực tiếp đánh xuống người Vô Ngân.

"Phốc!"

Chịu phải đòn công kích này, trong miệng Vô Ngân phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể trực tiếp bay ngược ra khỏi lôi đài, mạnh mẽ đập xuống đất.

"Vô Ngân thua rồi."

"Chuyện thường tình, Diệp Tinh rõ ràng không dùng toàn lực."

"Dù sao cũng chênh lệch hai tầng tháp Đăng Thiên."

"Khó có thể tưởng tượng, mười năm trước Diệp Tinh không có chút lực chống đỡ nào mà bại dưới tay Vô Ngân, mười năm sau lại là ngược lại."

" Mấy năm ngắn ngủi, Diệp Tinh đã đưa ra hai lần thách đấu."

...

Mọi người vây xem nhịn không được nghị luận.

"Thách đấu kết thúc, Diệp Tinh thách đấu Vô Ngân thành công, Diệp Tinh tiến vào Lục Trọng Thiên, Vô Ngân tiến vào Ngũ Trọng Thiên." Bên cạnh lôi đài, một vị nam tử trực tiếp tuyên bố.

"Thành công." Nghe được kết quả tranh tài, Diệp Tinh trên mặt lộ ra nụ cười.

"Diệp Tinh!" Vô Ngân đứng dậy, lau đi một chút máu tươi ở khóe miệng, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Tinh, ánh mắt lộ ra ngắm một tia quang mang kinh người, nói: "Ta sẽ không nhận thua như vậy, thời gian còn dài, lần chiến đấu tiếp theo, ta tuyệt đối sẽ không thảm hại như vậy nữa."

"Tôi chờ anh." Diệp Tinh nhìn Vô Ngân, cười nhạt một tiếng nói.

Theo thời gian trôi đi, thiên phú của hắn đang không ngừng tăng lên, Vô Ngân muốn một lần nữa vượt qua hắn, đây cơ hồ là một chuyện không thể nào xảy ra.

Trận chiến kết thúc, sau đó Diệp Tinh theo sự hướng dẫn của nhân viên tương quan trực tiếp tiến vào bên trong Lục Trọng Thiên.

"Ở chỗ này lĩnh ngộ đạo tắc quả thực càng thêm dễ dàng." Diệp Tinh cảm thụ một chút môi trường xung quanh.

Hiệu quả đạo tắc lĩnh ngộ của Lục Trọng Thiên là gấp đôi Ngũ Trọng Thiên.

"Ha ha, Diệp Tinh, ngươi về sau sẽ ở lại đây rồi." Lão già Đồ Cưu trên mặt có chút hồng đưa Diệp Tinh dẫn tới trước một tòa cung điện.

Toàn bộ cung điện vô cùng to lớn, chiếm cứ rất nhiều diện tích, chung quanh không có cung điện nào khác.

"Làm phiền Đồ Cưu tiên sinh rồi." Diệp Tinh mỉm cười nói.

"Không có gì, có chuyện gì cứ trực tiếp tìm ta là được." Đồ Cưu nhìn Diệp Tinh, vô cùng nhiệt tình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK