Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361 Ngày tận thế đen tối kết thúc.

Dựa theo kế hoạch mà bọn họ trước kia đã cùng nhau lập ra, gần như đã được triển khai rồi.

"Nhất định có thể thành công! Bất cứ chuyện gì rơi vào tay ông chủ đều có thể dễ dàng giải quyết!" Vương Tam Đại trầm giọng nói.

Bọn họ nhìn về phía chân trời u ám kia, trong lòng đều đang trông đợi.

. . .

Khắp nơi trên trái đất, lớp lớp từng bóng người đi qua đi lại, săn lùng giết dị thú, tìm kiếm thức ăn, nỗ lực tu luyện, tránh né dị thú đang tập kích.

Bọn họ sống cuộc sống như vậy đều đã thành thói quen.

Có lẽ mỗi ngày đều sẽ như vậy, cho đến lúc chết bọn họ cũng sẽ không còn nhìn thấy được thấy ngày ánh sáng mặt trời chiếu rọi nữa

Oong. . .

Trong thời gian một giờ, bỗng nhiên bên trên cây cột khổng lồ màu đen rung lên dữ dội, từng đường từng đường hắc sắc quang mang lập lòe chiếu lên không rõ nguyên nhân.

"Cây cột khổng lồ màu đen phát sinh chuyển biến rồi!"

"Chết tiệt, chẳng lẽ lại phát sinh biến cố gì rồi hả ?"

. . .

Từng ánh mắt nhất thời đều nhìn về cây cột khổng lồ màu đen kia.

Lần trước khi cây cột khổng lồ màu đen xuất hiện dị thường là thời điểm thị huyết thú xuất hiện, con thị huyết thú to lớn một chân liền có thể dễ dàng đạp nát một thành phố nhỏ, trước mắt con người căn bản không hề có sức ngăn cản được.

Cảnh tượng hủy diệt đấy cho đến hiện tạo họ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bây giờ lại lại phát sinh biến cố rồi !

Lúc này tại Tây An, Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy sự chuyển biến này, mặt liền biến sắc.

Cô trực tiếp đứng trong hư không, ánh mắt nhìn về phía cây cột khổng lồ màu đen nơi xa, vẻ mặt âm tình bất định.

"Tiểu Ngư, xảy ra chuyện gì rồi hả ?" Chị họ của Lâm Tiểu Ngư đúng lúc đang ở bên cạnh cô, thấy thế liền vội vàng hỏi.

"Không biết." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Hiện tại trên người cô phát tán ra khí thế chấn động cực kỳ mạnh mẽ, so với hơn nửa năm trước kia rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.

. . .

Trong góc căn phòng nơi toàn nhà đổ nát hoang tàn kia, thân hình cô bé nho nhỏ núp bên trong cái chăn mốc meo, nhìn thấy chuyển biến của những cây cột khổng lồ màu đen, nhỏ giọng nói: "Ca ca, những cây cột đó lại đang biến đổi rồi.”

"Chết tiệt!" Cậu bé nắm tay thành quyền, nhìn những cây cột lớn màu đen, trong mắt hiện lên một tia cừu hận.

Lần trước cha mẹ của cậu cũng là chết trong tay thị huyết thú, cũng chính là sau khi những cây cột khổng lồ màu đen phát sinh chuyển biến.

Lần này lại xảy ra chuyến biến giống như vậy.

"Anh, em nhớ ba mẹ rồi." Cô bé nhỏ giọng nói, thân thể của cô cảm thấy càng ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Cô cảm thấy mí mắt mình tựa hồ đang đánh lộn, mơ hồ nói: "Em hình như nhìn thấy cha mẹ rồi, bọn họ muốn dẫn em đi đấy."

"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, cha mẹ vẫn luôn phù hộ cho chúng ta đây, điều em thấy không phải thật sự, Tiểu Nhã, em không được ngủ, em tỉnh táo lại một chút, cha mẹ nhất định sẽ làm cho em cảm thấy khá hơn. . ." Cậu bé nghe được em gái của mình nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng, không ngừng nói, thậm chí nghe còn có chút lộn xộn, không rành mạch.

Nhưng là bất luận cậu nói thế nào, cô bé đều mơ mơ màng màng, âm thanh nhỏ đến nỗi cô không nghe rõ, hơn nữa thân thể nhỏ bé của cô bé càng ngày càng lạnh.

Vừa liên tục nói, cả người cậu bé liền ngồi sụp xuống, lên tiếng khóc lớn: "Tiểu Nhã, em đừng đi a, nếu như em đi rồi, anh phải làm sao đây?"

Cậu khóc lớn thành tiếng, trong mắt tràn đầy đau thương và vẻ tuyệt vọng.

Dưới bóng tối của ngày tận thế, cậu đã không có cha mẹ, chỉ muốn cùng em gái mình tiếp tục sống sót, thế nhưng nguyện vọng đơn giản ngần ấy lại khó mà thực hiện.

Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, cho dù bình thường có cố tỏ ra kiên cường đi nữa thì thực ra trong lòng cũng rất yếu đuối.

Cậu ôm em gái của mình sụp xuống khóc lớn.

Nếu như chỉ một mình cậu còn lưu lại thế gian này, còn có tâm niệm gì có thể chống đỡ cậu tiếp tục sống?

Đang khóc lóc, bỗng nhiên trong tầm mắt của cậu xuất hiện một tia ánh sáng yếu ớt.

Sau khi ánh sáng yếu ớt lóe lên, trong bóng tối như bỗng nhiên xuất hiện ánh rạng đông, đêm đen chung quanh giống như nước thủy triều không ngừng tán đi.

Hào quang càng ngày càng sáng, chiếu rọi ở trên người cậu bé, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, thấy được tám cây cột khổng lồ màu đen dần dần rời khỏi mặt đất.

Mà thuận theo sự biến mất ấy, ánh sáng nơi chân trời xa xôi lại không ngừng xuất hiện, chiếu rọi khắp nơi nơi.

Mặt trời ló rạng treo lơ lửng giữa bầu trời, tản ra tia sáng chói mắt.

Nước mắt trong mắt cậu bé không ngừng trượt xuống, không biết là bời vì đang khóc hay là do bị ánh nắng mặt trời làm cay mắt.

Cậu sững sờ nhìn lên mặt trời giữa không trung, bỗng nhiên cúi đầu xuống vội vàng gọi nói: "Tiểu Nhã, mặt trời xuất hiện rồi, mặt trời mà em muốn nhìn thấy nhất xuất hiện rồi, em mau tỉnh lại đi a."

Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt lấm lem, nứt nẻ, cơ hồ không có chút huyết sắc nào của em gái cậu.

Mắt cô bé hơi hơi rung động một cái, sau đó mở ra.

Một luồng cảm giác vô cùng ấm áp dâng lên, ánh nắng chiếu rọi ở trên người, ấm áp dễ chịu.
Chương 362 Chúa tể Trái đất. 1

"Anh, ông mặt trời xuất hiện rồi, thật là ấm áp a!” Hai mắt cô bé híp lại, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp này.

Cái lạnh trên người cô từng chút từng chút được xua tan.

"Về sau anh dẫn em đi phơi nắng mỗi ngày." Cậu bé ôm thật chặt em gái của mình, trong mắt nước mắt không ngừng trượt xuống.

. . .

"Những cây cột khổng lồ màu đen biến mất! Diệp Tinh hắn thành công rồi!"

Tại Tây An, Lâm Tiểu Ngư đứng trong không trung, nhìn những cây cột khổng lồ màu đen rời khỏi trái đất, còn xuất hiện mặt trời, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một vẻ vui mừng. .

. . .

bên trên phế tích của thành phố, mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại nhìn về chân trời xa xôi, lập tức đứng dậy.

"Ha ha, tôi đã nói anh Diệp có thể thành công mà!"

"Ông chủ quá lợi hại rồi !"

"Ngày tận thế đen tối kết thúc! Ánh nắng đã lâu rồi mới được thấy a!"

Mấy người bọn họ tắm rửa dưới ánh mặt trời, hai con mắt híp lại, cảm nhận được này nhiệt độ, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

. . .

"Kế hoạch của Diệp Tinh thành công rồi? Trái đất khôi phục lại bình thường?" Hoàng Viêm một thân áo giáp màu đen, đứng nghiêm bên trên đống đổ nát, ông ta lúc này ngửa đầu nhìn về phía cây cột khổng lồ màu đen không ngừng lên cao kia, sau đó càng ngày càng nhỏ.

"Ánh sáng đã trở lại, nhanh chóng triển khai rất nhiều kế hoạch đã được chế định xong!" Hoàng Viêm cầm điện thoại lên, cấp tốc truyền từng mệnh lệnh xuống cấp dưới.

. . .

Không chỉ có bọn họ, Hoa Hạ, thậm chí tất cả mọi người trên toàn bộ thế giới thấy được cây cột khổng lồ màu đen đang nhanh chóng rời đi, mặt trời lại xuất hiện.

Bầu trời ngàn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu sáng đến chói mắt.

Cái hào quang chói sáng này thậm chí khiến cho những người đã thích ứng với bóng tối không chịu nổi, đành phải híp mắt nhìn.

"Bóng tối qua đi rồi, ánh sáng mặt trời lại xuất hiện!"

"Quá tốt rồi!"

"Trái đất khôi phục bình thường!"

. . .

Mọi người kích động hoan hô, mặc kệ việc mắt mình bị ánh nắng kích thích không mở ra được, vì cay mắt nên nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng bọn họ vẫn không nỡ rời tầm nhìn.

Chỉ có đã mất đi rồi mới biết cái gì là trân quý nhất.

Mặt trời trước kia vẫn luôn treo ở trên bầu trời lúc này lại khiến cho bọn họ giữ trong trong lòng một loại tình cảm đặc biệt.

Một số người kích động lệ nóng doanh tròng, còn có một số người hôn khắp lên mặt đất.

Trong đó còn có một số người vẫn mang vẻ đau thương trên gương mặt, cho dù Trái đất khôi phục lại bình thường, nhưng thân nhân của bọn họ chết đi cũng không trở về được.

Tuy vậy cảm xúc mất mát không có giữ lại được bao lâu, bọn họ phần nhiều nhiều đều cảm thấy vui mừng.

Bóng tối biến mất, ánh sáng trở lại nhân gian!

Vào thời điểm mọi người đang vô cùng kích động, trên bầu trời rộng lớn, bỗng nhiên một âm thanh kỳ dị vang lên.

"Trái đất, là tinh cầu chính thức có sự sống thứ chín trăm mười vạn ba nghìn năm trăm chín mươi hai thuộc hệ ngân hà, Diệp Tinh là chủ nhân tinh cầu!"

Thanh âm lắng xuống, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh to lớn của một người thanh niên.

"Tinh Đế! Là Tinh Đế!"

"Những cây cột khổng lồ màu đen nhất định là do Tinh Đế di dời đi! Chẳng trách lâu nay không thấy tung tích của Tinh Đế, không nghĩ tới ngài tới vũ trụ!"

"Tinh cầu có sự sống thứ chín trăm mười vạn ba nghìn năm trăm chín mươi hai thuộc hệ ngân hà, toàn bộ hệ ngân hà có nhiều tinh cầu có sự sống như vậy a?"

...

Mọi người nghe được âm thanh kia, lại thấy được thân ảnh của Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ xao động.

Những cây cột khổng lồ màu đen này bỗng nhiên phát sinh biến cố là bởi vì Diệp Tinh làm ra.

Sau khi trở nên hào hứng, trong mắt bọn họ lại có cả tia nghi hoặc.

Chỉ là những cây cột khổng lồ màu đen xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ, cho dù có tinh cầu có sức sống khác xuất hiện cũng không có gì kỳ quái cả.

...

"Diệp Tinh!" Lâm Tiểu Ngư nhìn lên hư ảnh ở giữa bầu trời, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

"Tiểu Ngư, Diệp Tinh cậu ta, cậu ta trở thành chúa tể Trái đất?" Bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, chị họ của cô - Trịnh Đình Đình lắp bắp nói.

Trên bầu trời xuất hiện hình chiếu to lớn, đó là loại thủ đoạn gì?

Trong mắt của cô khó nén kinh hãi, tên con trai mặt dày năm đó kia vậy mà đã đạt đến một trình độ này rồi.

...

"Chị!" Chu Lãnh Huyên đứng trước mặt Chu Vũ Huyên, cùng nhìn lên hư ảnh giữa bầu trời.

"Diệp Tinh thành công rồi! Địa Cầu khôi phục rồi !" Chu Vũ Huyên mỉm cười nói: "Diệp Tinh cậu ấy làm được rồi!"

Chu Lãnh Huyên im lặng không nói, chỉ là lúc nhìn lên bầu trời bên trong hư ảnh, trong mắt cô cũng khó nén vẻ vui mừng.

...

"Ha ha, chúa tể Trái đất, Triệu gia chúng ta vẫn luôn giữ mối quan hệ rất tốt với Diệp Tinh, đây là quyết định đúng đắn nhất.”

Triệu Sơn Nham đứng ở ngoài phòng nhìn về phía hư ảnh, cười ha ha.

Bên cạnh ông ta, Triệu Mạc nhìn về phía Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một tia kính nể, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Cậu trước kia còn lấy Diệp Tinh làm mục tiêu, muốn theo đuổi.

Nhưng thành tựu của Diệp Tinh hiện tại, đoán chừng cậu cả đời này cũng khó có khả năng vượt qua rồi.

...
Chương 363 Chúa tể Trái đất. 2

Khắp nơi trên trái đất không ngừng truyền đến tiếng hoan hô.

Toàn bộ mối nguy của Trái đất đã được triệt để giải trừ, tiếp theo chính là Địa Cầu giao thiệp với vũ trụ, bắt đầu thời điểm quật khởi!

...

Nhà đấu giá Hư Thủy, lão già Hồ Ba nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Diệp tiên sinh, tám cây cột khổng lồ màu đen của Trái đất đã giải trừ, biến thành một tinh cầu bình thường, hơn nữa còn đứng dưới danh nghĩa của ngài

"Tốt!" Diệp Tinh gật đầu, sâu trong đáy mắt tràn đầy vẻ kích động.

Lãng phí bao nhiêu thời gian và tinh lực như vậy, Trái đất cuối cùng khôi phục rồi.

Cho dù không có sự trợ giúp của gia tộc bất tử Nguyên Lam, hắn vẫn có thể tự mình giải quyết được vấn đề về ngày tận thế đen tối!

"Dựa theo thỏa thuận, hiện tại thi thể của yêu thú bất tử thuộc về linh chủ Chiến Ngân, trừ bỏ tiền khấu trừ phí thủ tục mua bán đấu giá yêu thú bất tử bên ta, số dư còn lại sẽ lập tức chuyển vào trong tài khoản của Diệp tiên sinh!" Lão già Hồ Ba lấy ra hiệp nghị đấu giá.

Hắn đem một chiếc nhẫn không gian trực tiếp đưa cho Chiến Ngân linh chủ, ngay sau đó trên đồng hồ của Diệp Tinh lập tức có thông báo vang lên.

Diệp Tinh ấn mở đồng hồ, một dòng tin tức xuất hiện ở trước mắt.

"Xin chào quý khách hàng, giao dịch đấu giá của ngài tại chỗ chúng tôi hiện đã kết thúc, tổng kim ngạch sau khi khấu trừ phí thủ tục còn 100,300 tỷ Thiên Lan tệ, hiện đã gửi vào tài khoản của ngài."

"100,300 tỷ?"

Nhìn thấy thông báo, trong lòng Diệp Tinh khẽ động, đây đã là một khoản tiền cực kì khổng lồ rồi !

Trước đó mẹ của Nguyên Lệ Văn - Tử Thược thuộc Nguyên Lam gia tộc cho hắn một trăm triệu Thiên Lan tệ bồi thường, so với lần đó thì hai bên chênh nhau cả một triệu lần!

Trên thực tế giá trị của thi thể của yêu thú bất tử tăng cao nhiều như vậy, tuy nhiên yêu cầu mời Bất tử phủ chủ ra đã làm giảm bớt đi phần lớn giá trị của yêu thú bất tử.

Nếu không thì bình thường bán đấu giá, yêu thú bất tử này cho dù có đấu giá được hơn ngàn tỷ tỷ Thiên Lan tệ đều chuyện rất bình thường!

"Yêu thú bất tử!" Kiểm tra một hồi đầy đủ đạo tắc Kim hệ lĩnh hội được của thi thể Bọ cạp khổng lồ bên trong nhẫn không gian, trên mặt linh chủ Chiến Ngân ngập tràn ý cười.

"Tiểu tử, không tệ." Anh nhìn về phía Diệp Tinh, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.

Thi thể lĩnh hội được đầy đủ đạo tắc Kim hệ mà anh ta đã tìm bấy lâu nay cũng không tìm được, bây giờ đã lấy được từ trong tay trong Diệp Tinh rồi, hơn nữa cái giá phải trả cũng không cao, trong lòng của anh ta tự nhiên rất vui, nhìn Diệp Tinh cũng cảm thấy rất thuận mắt.

Cho dù là đang vui thì chẳng qua cũng vẻn vẹn như thế thôi. Đối với Diệp Tinh, anh ta cũng không có hứng thú gì, hiện tại quan trọng nhất chính là trở về lập tức bế quan lĩnh hội!

"Tốt, ta còn có việc phải đi trước!" Nói một tiếng, linh chủ Chiến Ngân trực tiếp rời đi.

"Hồ Ba, tôi cũng đi đây." Diệp Tinh cười nói.

Hắn vui sướng trong lòng, ngày tận thế đen tối của Trái đất đã được giải trừ, trong lòng hắn cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chuyện còn lại chỉ cần từ từ phát triển là được rồi.

...

"Một triệu tỷ Thiên Lan tệ, không biết có thể tiêu bao lâu?" Diệp Tinh nhìn tiền tài bên trong tài khoản kếch xù, mang trên mặt vẻ tươi cười.

Phải biết rằng, cho dù là Thiên Huyền cảnh, chỉ cần một triệu Thiên Lan tệ là có thể mua một tên nô lệ trên Hoàng Cảnh, số tiền này thì có thể mua cả một trăm triệu tên!

"Tiền mặc dù nhiều, nhưng không thể tiêu bừa, nhất định phải mua một chiếc máy phi hành thật tốt, ngoài ra còn phải mua thêm vài cái máy phi hành khác, cây cột khổng lồ màu đen rời đi rồi nhưng là không gian tám trận truyền tống vẫn còn ở lại. Trái đất giao thiệp với vũ trụ, những trận truyền tống này có thể đều bố trí một chiếc, phụ trách việc đi lại của người Trái đất!"

Trong vũ trụ này nói đến thực lực, đều dựa vào tổng số lượng của một tinh cầu mà nói, lấy thí dụ như một tinh cầu có hơn mười vị cường giả Thiên Huyền cảnh, người Địa Huyền cảnh nhiều cũng có ít nhiều.

Địa Cầu chỉ dựa vào Diệp Tinh là không thể nào phát triển được, những người khác cũng phải nỗ lực.

Mặt khác loại tài nguyên cũng cần mua.

Diệp Tinh đi tới Thiên Ma Tinh, đi tới từng chỗ một, bắt đầu mua sắm mà không suy nghĩ.

...

Trong không gian trận truyền tống, một chiếc máy phi hành to lớn đang nhanh chóng xuyên thẳng qua.

"Với tốc độ của chiếc máy phi hành Tinh Diệu Hào này, chỉ cần hơn ba tháng là có thể trở lại Trái đất!" Diệp Tinh nhìn các loại khí lưu bên ngoài chiếc máy phi hành.

Hắn tất nhiên sẽ chọn mua máy phi hành có tốc độ càng nhanh càng tốt.

"Hơn ba tháng này sẽ bắt đầu luyện tập “Hắc Nguyên bát thức” và “Linh Việt Bộ pháp”!"

Tay phải vung lên, trước mắt Diệp Tinh xuất hiện hai tia quang cầu.

“ Hắc Nguyên bát thức”, bí tịch công kích của thuộc tính hắc ám, chỉ cần học được, lực chiến đấu của chính mình sẽ tăng lên một phần lớn.

Nếu như tại Thiên Huyền cảnh đỉnh phong nắm giữ thức thứ sáu, đều có thể tuỳ tiện miểu sát những cường giả Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong thông thường, kì thực đủ sức để đối địch với vị thiên tài Kim Vũ Diệp Tinh trông thấy khi mới vừa gia nhập Nguyên Lam gia tộc!

Có điều uy năng tuy mạnh, nhưng muốn nắm vững cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chương 364 Cầu hôn

“Linh Việt Bộ Pháp” còn lại là một loại thân pháp loại bí tịch, trong quá trình chiến đấu, việc né tránh công kích của đối thủ rất quan trọng, ngoài ra đánh không lại chạy trốn cũng rất quan trọng.

Thân pháp có thể trong lúc chiến đấu cho chính mình chiếm cứ càng nhiều thế chủ động!

"Những bí tịch này đúng là rất đắt!" Diệp Tinh lắc đầu. “Hắc Nguyên Bát thức” cùng “Linh Việt Bộ pháp” giá cả đều gần bằng chiếc máy phi hành Tinh Diệu Hào này rồi.

Có điều, hai loại bí tịch này đều do cường giả Bất Tử Cảnh sáng tạo ra, trong những người Thiên Huyền Cảnh là bí tịch công kích, thân pháp đỉnh cấp, bình thường chỉ có cường giả Đạo Tắc Cảnh mới có thể nắm giữ, ước chừng chỉ có người trong thể lực lớn mới có cơ hội tu luyện, tiêu tốn chút tiền mua thứ này cũng rất đáng giá.

...

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Tinh vừa tu luyện, vừa không ngừng luyện tập.

Nháy mắt đã qua ba tháng....

Đống đổ nát của thành phố Thượng Hải đang được thu dọn, mặt trời treo cao cao trên không trung, ánh nắng chiếu lên cơ thể mọi người, khiến trong lòng người cảm nhận được cảm giác ấm áp đã lâu không thấy, trái đất lại từng bước khôi phục sự sống.

Vù!

Bỗng nhiên, không gian truyền tống khu ngoại ô phía Đông thành phố Thượng Hải lóe lên, sau đó một chiếc phi hành khí bay thẳng ra.

“Mặt trời!” trong phi hành khí, Diệp Tinh nhìn mặt đất sáng rực, mặt trời trên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Phi hành khí vụt qua, nhanh chóng biến mất.

...

“Là anh Diệp Tinh! Anh Diệp Tinh trở về rồi!” Trong thành phố Tây An, mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại đang ở cùng một chỗ, nhìn phi hành khí trên trời bay nhanh tới, lập tức kích động kêu lên.

Phi hành khí biến mất, sau đó Diệp Tinh bước từng bước đi xuống.

“Haha, anh Diệp, anh giỏi quá! Cuối cùng ngày tận thế đen tối cũng kết thúc trên tay anh!”

“Ông chủ!”

“Anh Diệp Tinh!”

Mọi người nhìn Diệp Tinh, mặt đầy vẻ kích động.

Mặt trời khôi phục, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người, tâm trạng của bọn họ đều rất tốt.

Diệp Tinh cười chào hỏi.

“Diệp Tinh!” Lâm Tiểu Ngư từ trong phòng chạy ra.

Cô cứ nhìn Diệp Tinh như vậy, mặt mày tươi cười.

“Tiểu Ngư, anh đã từng nói anh sẽ làm được!” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt, cười nhẹ nói.

...

Bầu trời xanh thẳm, hai bóng người bước đi chầm chậm, gió khẽ thổi, đem theo chút hơi thở ấm áp.

Nơi đây là Tô Châu, nhà cũ của Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.

Rất nhiều nơi ở Tô Châu đã trở thành đống đổ nát, có điều hiện giờ những đống đổ nát đó đã được thu dọn.

Trong ngày tận thế đen tối, mặc dù nhân loại có chút thực lực nhưng căn bản không thể phát huy ra được, giờ đây ánh nắng lại lần nữa được khôi phục, quyền chủ động bắt đầu nghiêng về phía con người.

“Đã sắp không nhận ra Tô Châu nữa rồi” Lâm Tiểu Ngư nhìn phong cảnh hơi quen thuộc trước mắt, cảm thán nói.

Nơi đây là thôn quê mà trước khi họ sinh sống.

“Cũng đã ba năm chúng ta không trở về rồi.”

Hai người bọn họ đi trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu rọi, thực vật trên bờ ruộng lộ ra một vài chồi non.

Giờ đây ánh sáng trở lại, vạn vật lại bắt đầu sinh sôi nảy nở một lần nữa.

“Cái cây đó vẫn còn!” Bỗng nhiên, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ bất ngờ, vội vàng chạy tới đó.

Ở nơi đó có một cái cây đang mọc chồi non, cái cây này không bị hư hại nhiều lắm, mà những chỗ khô cằn của cái cây này lại khắc một vài chữ.

“Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, mãi mãi bên nhau.”

“Những chữ này vẫn còn.” Mặt Lâm Tiểu Ngư vui mừng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt những chữ đó.

Khẽ cười nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng Diệp Tinh có một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.

Cảnh tượng kiếp trước như một cơn ác mộng đè nặng trong lòng hắn, kiếp này hắn vẫn luôn lo lắng cảnh tượng ấy lại xảy ra lần nữa.

Nhưng, ngày tận thế đen tối thật sự đã được giải trừ, những nguy cơ tiềm ẩn đó cũng đã biến mất.

“Một trăm năm nữa, những chữ này cũng sẽ vẫn còn.” Diệp Tinh cười khẽ nói.

“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, cười hì hì nói: “Đợi sau khi cái cây này lớn lên, những chữ này mờ đi, chúng ta sẽ khắc lại lần nữa.”

Trên người cô tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giống như lúc đầu.

“Tiểu Ngư.” Nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên Diệp Tinh nói.

“Hửm?” Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh.

“Chúng ta kết hôn đi.” Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói.

Nháy mắt Lâm Tiểu Ngư giật mình, ngây ngốc nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn, nhìn cô gái trước mặt: “Tiểu Ngư, biết được tin tức về ngày tận thế đen tối, lòng anh chưa từng an ổn một ngày nào, anh từng nói bản thân từng mơ một giấc mơ, kết cục trong giấc mơ đó không tốt lắm. Anh vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng em sẽ rời khỏi anh. Anh không ngừng cố gắng, chuẩn bị rất nhiều để đối phó với ngày tận thế đẹn tối. ngày tận thế đen tối giáng xuống, nguy cơ trùng trùng, anh không dám đảm bảo với em điều gì, không dám hứa hẹn điều gì. Bởi vì như vậy là không có trách nhiệm với em.”

“Nhưng giờ đây ngày tận thế đen tối đã biến mất, bây giờ anh mới thật sự có tư cách để hứa hẹn, Diệp Tinh sẽ dùng cả đời này bảo vệ em, yêu thương em.”

Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư, quỳ một gối xuống: “Tiểu Ngư, em có đồng ý gả cho anh không?”
Chương 365 Hôn lễ 1

Lúc này, Lâm Tiểu Ngư nghe lời Diệp Tinh nói, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Tình cảnh như vậy đã xuất hiện trong đầu cô rất nhiều lần.

“Em đồng ý.” Lâm Tiểu Ngư ra sức gật đầu.

Diệp Tinh đeo nhẫn lên tay Lâm Tiểu Ngư, đứng dậy nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Lâm Tiểu Ngư, nói: “Sao lại khóc rồi?”

“Diệp Tinh, đây là em đang vui.” Lâm Tiểu Ngư có chút ngại ngùng nói.

Diệp Tinh cười, phất tay phải, phi hành khí xuất hiện trong không trung.

“Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Phi hành khí Khởi động, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

...

Tiểu khu Thư Hương – Tây An, Diệp Kiến An và Lưu Mai đang chuẩn bị làm bữa tối.

“Kiến An, ông nói xem bây giờ trong lòng Diệp Tinh có dự định gì?” Bỗng nhiên Lưu Mai hỏi.

“Cái gì mà dự định gì?” Diệp Kiến An ngây ra, không hiểu hỏi.

Lưu Mai lập tức bất mãn lườm Diệp Kiến An, nói: “Việc kết hôn đó, bây giờ tiểu Tinh cũng không còn nhỏ nữa, ngày tận thế đen tối cũng kết thúc rồi, nên nghĩ tới việc chung thân đại sự rồi.”

“Việc này còn phải xem bản thân tiểu Tinh.” Diệp Kiến An suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Tinh đã có chủ kiến của mình rồi, bây giờ con trai tài giỏi như vậy, bà để nó tự mình giải quyết đi.”

“Con trai tài giỏi, không sai, những việc khác tôi không quản, nhưng chuyện kết hôn tôi nhất định phải thúc giục!” Lưu Mai không hài lòng nói.

Đối với bọn họ mà nói, nối dõi tông đường mới là việc quan trọng nhất.

Theo bà thấy, con trai có tài giỏi đến đâu, việc này cũng nên do bọn họ làm chủ.

“Diệp Tinh về rồi!” Lời của Lưu Mai vừa nói xong, bỗng nhiên Diệp Kiến An nói.

Phía trên nhà, một chiếc phi hành khí đang lơ lửng trên không trung.

Soạt!

Phi hành khí biến mất, sau đó Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư bước ra.

“Tiểu Tinh.” Lưu Mai lập tức tiến lên phía trước, bà vừa định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lâm Tiểu Ngư, nhất thời ngây ra, sau đó mặt lộ ra vẻ kích động, nói: “Tiểu Tinh, Tiểu Ngư, chiếc nhẫn này...”

“Mẹ.” Diệp Tinh cười nói: “Con và Tiểu Ngư chuẩn bị kết hôn.”

“Kết hôn? Được! Được!” Lưu Mai nháy mắt phản ứng lại, dường như bị sự vui mừng cực lớn này làm cho váng đầu, bà vội vàng nói: “Mẹ lập tức liên hệ với ba mẹ Tiểu Ngư, chúng ta chọn một ngày tốt, phải rồi, ngày nào đẹp nhỉ? Mẹ đi xem một chút...”

Lưu Mai kích động tới nỗi nói năng có chút lộn xộn.

Bà vô cùng hài lòng với người con dâu Lâm Tiểu Ngư này.

Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư hai mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười.

Tinh đế muốn kết hôn, trong một thời gian ngắn tin tức này đã truyền khắp cả trái đất!

Trong Tây An người đến người đi, đủ loại người có thân phận tới đây, cho dù là trong nước hay nước ngoài, chỉ cần có chút thực lực hoặc danh vọng đều sẽ tới tặng quà.

Bây giờ Diệp Tinh là người đứng đầu trái đất, cho dù không quen biết, chắc chắn cũng muốn khẳng định Diệp Tinh.

“Diệp Tinh, chúc mừng!” nhà hàng tiệc cưới, Hoàng Viêm sải bước đi tới, đưa quà cười nói.

“Hoàng Viêm, tình huống hiện giờ sao rồi?” Diệp Tinh khách sáo hai cau, cười hỏi.

Khoảng thời gian gần đây Hoàng Viêm rất bận, vẫn luôn xử lí chuyện của dị thú.

“Thực lực những nô lệ cậu mua ở hệ ngân hà đều rất mạnh, dị thú ở các vùng không ngừng bị giết chết, tin rằng chẳng bao lâu nữa, sự uy hiếp của những dị thú này đều sẽ giảm xuống.” Hoàng Viêm nói sơ qua một chút.

Diệp Tinh khẽ gật đầu.

Lần này hắn trở về từ hệ ngân hà, mua một lượng lớn nô lệ, Vương Cảnh không cần nói, thậm chí còn có lượng lớn Địa Huyền Cảnh, cũng chính là nô lệ Hoàng Cảnh, thậm chí còn có một vài Thiên Huyền Cảnh, cũng chính là nô lệ trên Hoàng Cảnh.

Mua những người này, đối với số Thiên Lan tệ trên người Diệp Tinh mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, không tốn bao nhiêu cả.

“Anh Diệp Tinh!” Phía xa, một chàng trai đi tới, anh ta còn nắm tay một cô bé trông khoảng chừng mười tuổi.

“Tôn Việt.” Diệp Tinh nhìn chàng trai, cười nói.

Chàng trai là Tôn Việt, tất nhiên cô bé mà anh ta nắm tay chính là tiểu Đồng Đồng.

“Anh Diệp Tinh, chúc anh và chị Tiểu Ngư kết hôn vui vẻ.” Tiểu Đồng Đồng rất lễ phép nói, trở nên khác trước đây hoàn toàn.

“Cảm ơn Đồng Đồng.” Diệp Tinh cười nói.

Từng người quen biết Diệp Tinh tới chào hỏi, khắp mười mấy tầng của nhà hàng, thậm chí cả bên ngoài cũng bày rất nhiều bàn.

“Diệp tiên sinh.” Một nhà Đổng Minh Viễn bước tới.

Phía sau ông ta, Đổng Nguyệt bước lên trước một bước, ánh mắt nhìn Diệp Tinh có chút phức tạp, có điều trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười, nói: “Diệp Tinh, chúc mừng cậu.”

Sâu trong đáy mắt cô ta hiện lên một tia buồn bã, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài.

Sau Đổng Nguyệt, mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm cũng tới, mặt mày vui vẻ chúc mừng.

Bọn họ nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng lại xen lẫn phức tạp, lần đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Tinh bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, bọn họ còn tùy ý đánh giá, thậm chí còn mang theo dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.

Nhất là Hạ Lâm, trước đây đã nhiều lần châm biếm.

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chàng trai này lại như sao chổi mà nổi dậy, đã đạt tới mức độ mà bọn họ có ngước lên nhìn cũng không thể nhìn thấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK