Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811 Tặng bảo vật 2

Trong hư không lập tức xuất hiện mấy bụi dược thảo, linh quả, sau đó bay tới trước mặt mọi người.

Mấy người Húc Hồn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên và vui mừng.

“Quả Quang Diễn!” trước mặt Húc Hồn xuất hiện một quả màu trắng, tản ra một luồng dao động kỳ lạ, đây là dao động của Đạo Tắc Quang Minh.

Quả Quang Diễn là một loại quả rất trân quý, rất hiếm thấy, có tác dụng rất lớn đối với người lĩnh ngộ Đạo Tắc Quang Minh.

Thật ra loại quả này trước đây vẫn có thể gặp được, nhưng giờ đây cơ bản là không xuất hiện nữa, đã mất tích.

Hiện giờ Húc Hồn đã hoàn toàn năm giữ Đạo Tắc Hắc Ám, thứ mà hiện giờ anh ta muốn nắm giữ nhất là Đạo Tắc Quang Minh không thể nghi ngờ, như vậy mới có cơ hội ngưng tụ đại đạo quang ám, trở thành đại đạo chi chủ, chúa tể thế giới cường đại.

Không chỉ anh ta, lúc này mấy người Kuiba cũng kinh ngạc và vui mừng nhìn dược thảo, linh quả trước mặt, những thứ này cũng có tác dụng đối với đạo tắc mà họ khát vọng lĩnh ngộ nhất!

Diệp Tinh nhìn mọi người, dược thảo, linh quả quý báu trên người hắn hiện giờ nhiều tới mức nào? Đều là Arcas gom góp được.

Giống như quả Quang Diễn trước đây sinh trưởng trong vũ trụ, nhưng giờ đây lại rất ít, một số dược thảo, linh quả quý báu chỉ xuất hiện trong một thời gian nhất định, rất kỳ lạ, muốn cũng không thể có được.

Trên người hắn chỉ có hai quả Quang Diễn, mặc dù quý, nhưng lấy ra cho Húc Hồn hắn hoàn toàn thấy đáng giá.

Có ơn báo ơn, có thù báo thù, đây là nguyên tắc làm việc của Diệp Tinh.

Mà mấy người Kuiba cũng có những bảo vật tương ứng, chắc chắn là phù hợp với họ nhất.

Mọi người đều nhận được bảo vật, ngay cả cô bé Viên Viên cũng nhận được một bụi hoa huỳnh quang.

Hoa huỳnh quang tỏa ra ánh sáng, khiến cho người cô bé phát ra ánh sáng rực rỡ, thật sự giống như một cô tiên nhỏ.

Thần tượng tặng cho mình một bông hoa, điều này khiến cho cô bé vui đến phát điên, cả vùng đất thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười trong trẻo, vui vẻ của cô bé.

“Diệp Tinh, những lời khác ta cũng không nói nhiều nữa, cảm ơn.” Húc Hồn nhìn quả Quang Diễm, cười nói.

“Haha, sư đệ, ta không khách nữa.” Kuiba cười to, cất bảo vật trong tay đi.

Trên mặt Diệp Tinh cũng mang theo vẻ tươi cười.

Nói vài câu, mọi người đều tính toán dời đi.

Giờ đây Bất Tử Giới không ngừng xảy ra biến cố, thậm chí trước đó còn có cường giả Bất Tử Cảnh bị thương, bọn họ vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt, nếu không lại xuất hiện biến cố gì đó.

Tất nhiên Diệp Tinh biết nguyên nhân xảy ra biến cố, có điều nếu như rời đi thì tất nhiên hắn sẽ không ý kiến.

Mọi người men theo đường cũ trở về, rất nhanh đã ra bên ngoài.

Bọn họ đứng trên vách núi bên cạnh, nhìn vực sâu bên dưới.

Từng cơn gió thổi qua, theo cơn gió thổi, rất nhiều khí lưu màu đen cũng tản ra, thỉnh thoảng còn bao phủ lên một khu vực nào đó, một lát sau khí lưu màu đen biến mất, khu vực này lại xuất hiện.

Cảnh tượng này giống với lúc Diệp Tinh vừa mới tiến vào, có điều giờ đây nhìn lại, tâm tình hắn đã khác hoàn toàn, Bất Tử Cảnh thần bí đối với hắn mà nói cũng chẳng còn gù huyền bí nữa.

“Không biết sau khi Đạo Tắc Giới biến mất, nơi này sẽ xảy ra thay đổi gì?” Diệp Tinh nhìn cảnh tượng bên dưới, thầm nói.

Nơi đây vốn là một khu vực vô cùng hoang vu, bởi vì Đạo Tắc Giới xuất hiện mới trở thành mảnh đất cơ duyên do Arcas dẫn đường.

Có được, giờ đây không còn ai có thể lấy được bảo vật nữa.

Theo thời gian dịch chuyển, đoán chừng nơi đây lại trở nên hoang vu thêm lần nữa.

“Diệp Tinh, bọn ta đi đây, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại!” Húc Hồn cười, nói.

Nói tới câu này, bỗng nhiên lòng Húc Hồn động một cái, trước đây anh ta bị Diệp Tinh đánh trong quá trình tìm bảo vật, bản thân chẳng lấy được món bảo vật nào.

Nếu tìm kiếm bảo vật ở nơi đây lần nữa, liệu có xảy ra tình cảnh như vậy nữa không?

“Có cơ hội sẽ gặp lại.” Diệp Tinh cười nói.

Trong lòng hắn, đã coi Húc Hồn là bạn rồi.

“Anh Diệp Tinh, bọn em đi đây.” Cô bé bên cạnh Húc Hồn có chút mất mát, có điều ánh mắt cô bé lại chuyển động rồi nói: “Có cơ hội bọn em sẽ tới trái đất tìm anh chơi, được không?”

Nghe vậy, Diệp Tinh còn chưa nói, mặt Húc Hồn nháy mắt trở thành màu đen, đứng bên cạnh vách núi, mặt anh ta còn đen hơn cả khí lưu màu đen.

Mặt Húc Hồn đen sì, giống hệt như khí lưu màu đen.

Có điều nghĩ một lát, anh ta vẫn không nói gì. Anh ta biết tính cách của em gái mình, nói cũng vô dụng.

“Có cơ hội lại nói.” Diệp Tinh cười nói.

“Tạm biệt.” Mấy người Húc Hồn vẫy tay, sau đó bóng bay về phía xa, rất nhanh mấy bóng người đãn hoàn toàn biến mất.

Khu vực này, chỉ còn lại ba người Diệp Tinh, Mặc Uyên, Kuiba.

“Sư đệ, có muốn tới phủ của ta không?” Kuiba cười, hỏi.

“Thôi, sư huynh, tôi chuẩn bị về Thiên Lan Giới.” Diệp Tinh suy nghĩ rồi nói.

Lâm Tiểu Ngư truyền thừa trong vị diện Băng Nguyên, dựa theo phân chia khu vực, có lẽ Thiên Lan Giới là một những con đường giữa vị diện Tân Nguyệt và vị diện Băng Nguyên.

Vậy nên Diệp Tinh chuẩn bị quay về trái đất một chuyến, sau đó tới vị diện Băng Nguyên, trực tiếp đi tìm Lâm Tiểu Ngư.
Chương 812 Trở về trái đất

Đợi tới lúc đó, đoán chừng truyền thừa của Lâm Tiểu Ngư cũng đã kết thúc.

“Vậy được.” Kuiba gật đầu.

Sau đó mấy người đi tới trước không gian truyền tống.

“Thất sư huynh, chúng tôi đi đây!” Diệp Tinh cười, nói.

Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, hắn chỉ ở trên vị diện Tân Nguyệt này một thời gian ngắn, nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện.

Tất nhiên, Diệp Tinh vẫn hy vọng xảy ra càng nhiều chuyện càng tốt.

Phi hành khí xuất hiện, Diệp Tinh và Mặc Uyên bước vào trong, sau đó nháy mắt biến mất không thấy.

...

“Đạo Tắc Tử Vong này lĩnh ngộ thật nhanh!”

Trong phi hành khí, Diệp Tinh lặng lẽ ngồi khoanh chân. Hắn cảm nhận một chút tốc độ lĩnh ngộ của mình, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.

Trong tháp nhỏ màu đen, phân thân Đạo Tắc Giới của hắn đang không ngừng lĩnh ngộ Đạo Tắc Tử Vong.

Tốc độ tiến bộ này quả thực khiến cho Diệp Tinh cảm thấy sợ hãi.

Thực tế điều này rất bình thường, có phân thân Đạo Tắc Giới thuộc tính tử vong, có nghĩa là Đạo Tắc Tử Vong hoàn chỉnh đã bày ra trước mặt Diệp Tinh, hiệu quả lĩnh ngộ này thậm chí còn vượt qua cả tháp đại đạo Tam Thiên.

Tương lai chắc chắn Diệp Tinh sẽ nắm chắc được Đạo Tắc Tử Vong.

“Dựa theo tốc độ này, chỉ trong một thời gian ngắn Đạo Tắc Tử Vong đuổi kịp Đạo Tắc Không Gian cũng chẳng có vấn đề gì.” Diệp Tinh phán đoán một chút.

Hắn lại cảm nhận những đạo tắc khác mà mình lĩnh ngộ.

Ngoài phân thân Đạo Tắc Giới lĩnh ngộ Đạo Tắc Tử Vong ra, hai phân thân Đạo Tắc Vận Mệnh ngưng tụ ra, một phân thân đang lĩnh ngộ Đạo Tắc Không Gian.

Đạo mạch không gian trên tay hắn, tốc độ tiến bộ cũng cực kỳ kinh người.

Một phân thân khác lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh.

Còn bản thể của Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Vận Mệnh.

Bốn loại đạo tắc, hoàn toàn tiến bộ với tốc độ kinh người!

Dường như mỗi một giây thực lực của Diệp Tinh đều đang tăng lên.

Cho dù thiên phú Đạo Tắc Vận Mệnh , thiên phú Đạo Tắc Sinh Mệnh yếu nhất của hắn cũng đứng trên đỉnh của thành Thời Không, trừ Hỗn Vũ ra, gần như hắn là mạnh nhất.

Cùng lúc lĩnh ngộ, thực lực của hắn có thể nghĩ mà biết.

“Có điều, mình muốn đạt tới giới hạn Chân Linh Cảnh chắc còn cách một khoảng lớn.” Diệp Tinh tính toán một chút.

Quy tắc phân thành ba giai đoạn, một là hạt giống hư không, hai là đạo chi tâm, hoàn toàn nắm giữ mới là giai đoạn thứ ba.

Thực tế giai đoạn thứ ba chiếm phần lớn, hơn nữa độ khó khi lĩnh ngộ cũng khó hơn hai giai đoạn trước rất nhiều.

Nhưng cũng rất bình thường, đến giờ hắn mới chỉ tu luyện được mấy chục năm mà thôi.

Người có thể đột phá tới Bất Tử Cảnh trong năm mươi nghìn năm trong nhân tộc có thể đếm trên đầu ngón tay, mà trong một nghìn năm lĩnh ngộ đạo tắc đạt tới giới hạn Chân Linh Cảnh số lượng lại càng ít.

Cho dù thành Thời Không bồi dưỡng thiên tài Hư Không Cảnh đã mười nghìn năm.

Nhưng muốn nắm giữ một hệ đạo tắc hoàn chỉnh thì không dễ như vậy, cho dù là thiên tài đỉnh cấp, đều có khả năng không thể đột phá bình cảnh cuối cùng.

Giờ Diệp Tinh cũng không vội, lấy được ba quả diên thọ, thời gian của hắn cũng nhiều lên rất nhiều.

...

Tốn một khoảng thời gian, cuối cùng Diệp Tinh cũng tới Thiên Lan Giới.

Trái đất, phi hành khí của Diệp Tinh duy trì tốc độ ổn định bay trên không trung, mà lúc này Diệp Tinh cũng đang tản ý thức của mình ra để quan sát.

“Hiện giờ thanh niên trên trái đất tu luyện chăm chỉ hơn rồi.” Diệp Tinh quan sát một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Thực tế, lần trước hắn xuất hiện trong sự kiện võ đạo của trái đất, hơn nữa còn liên tục tổ chức cuộc tuyển chọn thiên tài ba giai đoạn không giống nhau, thật sự đã khiến cho người trái đất càng nhiệt tình tu luyện hơn.

Mỗi người đều đang nén hơi thở, không ai muốn thua người khác.

“Nhưng trái đất vẫn còn quá yếu, chỉ có thể đợi phát triển theo thời gian thôi.” Diệp Tinh thầm nói

Thực lực của hắn tăng quá nhanh, giờ nhìn lại thực lực của trái đất quả thật là quá yếu.

Nhưng những việc này căn bản không thể gấp được, bất cứ tộc người cường đại nào đều phải dựa vào thời gian để tích lũy.

“Hửm? Tới nhà rồi?”

Diệp Tinh nhìn về nơi cách đó không xa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

...

Trong biệt thự Diệp gia, Diệp Tinh vừa bước vào đã nhìn thấy Lưu Mai đang ngồi trên ghế.

Lúc này Diệp Kiến An không ở đây.

Trong sân còn có một đôi thanh niên nam nữ, ngoài ra còn có hai đứa trẻ trai, gái khoảng hai, ba tuổi đang chạy rất vui vẻ.

“Bay....bay....” bỗng nhiên một đứa trẻ mở to hai mắt nhìn lên trên trời.

Mấy người lập tức quay qua nhìn, lúc này trên trời có một chàng trai bay tới.

Thấy người tới, trong mắt Lưu Mai lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Tiểu Tinh, con về rồi?”

“Mẹ.” Diệp Tinh hạ xuống đất, cười nói: “Ba đâu?”

“Ba con đang bận bên phía phát tài nguyên tu luyện.” Lưu Mai cười nói.

“Bác.” Chàng trai đang đứng nhìn Diệp Tinh vội vàng gọi.

Cô gái bên cạnh cậu ta cũng thế, chỉ có điều cô gái đó rất cẩn thận, cô biết chàng trai trước mắt này là sự tồn tại khủng bố tới mức nào!

Chàng trai trước mắt này chỉ cần nói một câu thôi, chắc chắn trái đất sẽ rung động mãnh liệt.

Cửu đại gia tộc hùng mạnh trước đó, căn bản không có chút lực phản kháng nào dưới mệnh lệnh của Diệp Tinh, chỉ trong một thời gian ngắn đã tan thành mây khói, còn chưa nổi lên được dù chỉ là bọt sóng.

Diệp Tinh nhìn chàng trai, cười, nói: “Tiểu Hàn, ba cháu đâu?”

“Ba cháu đang ở hệ ngân hà.” Diệp Hàn vội vàng nói.

“Tiểu Tinh!” Nói vài câu, bỗng nhiên một giọng nói ngạc nhiên lại vui mừng truyền tới, Diệp Kiếm An sải bước đi vào.

“Ba.” Diệp Tinh gọi.
Chương 813 Che giấu Đạo Tắc Giới 1

“Tiểu Tinh, cuối cùng con cũng về rồi.” Diệp Kiến An cười to, ông nhìn mấy người bên cạnh nói: “Tiểu Hàn, các cháu cũng ở đây hả, ở lại ăn bữa cơm đi.”

Mọi người cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong hai người Diệp Hàn đứa hai đứa bé rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người Diệp Tinh.

“Tiểu Tinh, con về rồi, bao giờ Diệp Tinh mới về?” Lưu Mai hỏi.

Diệp Tinh cười, nói: “Chưa tới một năm nữa là có thể về, mấy ngày nữa con sẽ tới vị diện mà Lâm Tiểu Ngư đang ở.”

Nói vài câu, Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, nói: “Ba mẹ, linh qua mà tiếp sau đây con cho hai người không được nói với bất kỳ ai hết.”

Tay hắn vung lên, sau đó hai quả tỏa ra ánh sáng màu trắng xuất hiện, lần lượt bay tới trước mặt Diệp Kiến An và Lưu Mai.

“Tiểu Tinh, đây là?” Diệp Kiến An nhìn con trai mình, nghi ngờ hỏi.

Trước đó Diệp Tinh cũng đưa cho bọn họ rất nhiều linh quả và dược thảo, nhưng chưa từng nghiêm túc như vậy.

“Quả Diên Thọ!” Diệp Tinh nhẹ giọng nói.

“Quả Diên Thọ?” nghe thấy cái tên này, trên mặt Diệp Kiến An và Lưu Mai lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trước đó bọn họ cũng từng nghe Diệp Tinh nhắc tới linh quả quý báu có thể kéo dài tuổi thị, quả diên thọ là một trong số đó.

Một quả diên thọ có thể kéo dài tuổi thọ tới một trăm nghìn năm!

Bọn họ cũng biết vì sao Diệp Tinh lại cẩn thận như vậy. Linh quả có thể kéo dài tuổi thọ như vậy, ngoài cường giả Bất Tử Cảnh ra, ai mà không động lòng?

Nói không chừng nhiều hơn một trăm nghìn năm có thể đột phá được bình cảnh, có được nhiều tuổi thọ hơn, thậm chí là sinh mệnh vĩnh hằng.

Nếu tin tức truyền ra ngoài, , chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tìm bọn họ.

“Ba, mẹ, bây giờ ba mẹ có thể dùng hoặc lựa chọn để sau này dùng, trên người con vẫn còn một quả.” Diệp Tinh dặn dò.

Nghe vậy, Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau, bọn họ thu hai quả này lại, Diệp Kiến An nói: “Tiểu Tinh, linh quả quý như vậy để sau này dùng đi, nói không chừng ta vè mẹ con có thể dựa vào chính mình để đột phá bình cảnh.”

Bọn họ không muốn dùng bây giờ, để đề phòng tương lai Diệp Tinh có lúc dùng tới.

Dù sao giờ Diệp Tinh còn chưa đột phá tơi Bất Tử Cảnh.

Diệp Tinh gật đầu, không cưỡng cầu. Hiện giờ Diệp Kiến An vẫn còn tuổi thọ tới một nghìn năm.

Thực tế, Diệp Tinh cũng có thể lựa chọn sau này mới lấy quả diên thọ ra, như vậy là an toàn nhất.

Nhưng đưa quả diên thọ cho ba mẹ trước cũng có cái lợi nhất định, ít nhất ba mẹ sẽ không còn áp lực gì.

Nếu không càng gấp, càng muốn đột phá bình cảnh, có lúc sẽ càng khó đột phá.

Suy trì trạng thái bình tĩnh, nói không chừng còn có thể thành công.

Nhìn ba mẹ cẩn thận cất hai quả diên thị đi, Diệp Tinh lại phất tay, sau đó một số linh quả và dược thảo xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.

“Tiểu Tinh, những thứ này là gì? Cũng là bảo vật vô cùng quý báu ư?” Diệp Kiến An nhìn những thứ trước mặt.

Diệp Tinh cười, nói: “Là một vài quả có thể phụ trợ cho việc lĩnh ngộ đạo tắc.”

Hắn kể lại chi tiết cho ba mẹ nghe.

Thực tế, những thứ này Diệp Tinh lấy được ở trong cung điện đổ nát đó, tất nhiên rất quý báu. Nhưng đối với cha mẹ mình, tất nhiên hắn sẽ cung cấp tài nguyên tốt nhất.

Nhìn cha mẹ mình bắt đầu tu luyện, bóng Diệp Tinh lay động, nhanh chóng đi về phía một vùng biển.

Sâu dưới đáy biển, tay phải Diệp Tinh khua một cái, sau đó có một tòa tháp nhỏ màu đen xuất hiện.

Nhìn tòa tháp nhỏ màu đen này, có rất nhiều suy nghĩ đang xoay chuyển trong lòng Diệp Tinh.

“Đây là phân thân Đạo Tắc Giới, mình có hai cách xử lí.”

Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Một là mang theo bên mình, cho dù chết cũng có thể lập tức sống lại ngay tại chỗ. Hơn nữa bên trong Đạo Tắc Giới, mình có thể phát huy ra thực lực Bất Tử Cảnh mạnh mẽ của mình!”

Đây là thực lực của bản thân hắn!

“Hai là đặt phân thân Đạo Tắc Giới này ở một nơi nào đó, sau khi chết, phân thân Đạo Tắc Giới ở đâu, mình sẽ xuất hiện ở đó. Nhưng mình không thể sử dụng Đạo Tắc Giới để chiến đấu.”

Diệp Tinh thầm nghĩ, hai cách xử lí, có ưu có khuyết.

“Nhưng thực lực của mình hiện giờ quá yếu, cho dù phát huy được thực lực Bất Tử Cảnh mạnh mẽ thì sao? Nếu thật sự gặp cường giả Bất Tử Cảnh, cùng lắm là mình tự bạo mà thôi, căn bản không cần để lộ phân thân Đạo Tắc Giới.”

Đạo Tắc Giới này có quan hệ rất lớn, giờ Diệp Tinh tuyệt đối không thể để lộ ra, ai biết được sẽ dẫn tới hậu quả thế nào?

Đem theo bên mình, nếu như lúc đó thật sự gặp phải tồn tại cường đại, chiếm được tháp đen của hắn, thậm chí có thể phá hủy Đạo Tắc Giới.

“Vậy nên, cứ che giấu Đạo Tắc Giới dưới đáy biển của trái đất, như vậy sẽ chẳng ai biết được!”

Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.

“Đợi tới khi thực lực của mình đủ mạnh, tới lúc đó mình có thể đem theo bên người cũng không muộn!”

Đợi tới khi dù hắn có để lộ ra cũng không cần bận tâm tới người khác, tồn tại của Đạo Tắc Giới chắc chắn sẽ trở thành ác mộng của đối thủ!

Tay phải vung lên, tháp nhỏ màu đen chìm xuống, sau đó hòa mình vào đáy biển, lập tức biến mất không thấy.

Ngoài Diệp Tinh, hiện giờ không ai biết, ở dưới đáy biển sâu này có giấu một vị diệt khuyết thiếu.

...
Chương 814 Che giấu Đạo Tắc Giới 2

Sau khi giấu Đạo Tắc Giới xong, Diệp Tinh ở lại nhà vài ngày, sau đó bắt đầu tiến về phía vị diện Băng Nguyên.

Trên vị diện Băng Nguyên có rất nhiều vùng đất lớn, những vùng đất này khắp nơi đều là những dãy núi sừng sững, rất ít vùng đất bằng phẳng.

Hơn nữa những dãy núi này quanh năm có tuyết đọng, nhiệt độ còn thấp hơn cả đất liền vị diện Tân Nguyệt.

Lúc này, trong một khu vực của vị diện Băng Nguyên, có rất nhiều núi băng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bên dưới núi băng còn có những chiếc cây băng tinh.

Những chiếc cây này trông có vẻ như rất giống nhau, không chỉ ở nơi này, những nơi khác cũng có những cây băng tinh như vậy.

Cây cối rậm rạp, bao phủ toàn bộ nơi này, không biết số diện tích bao phủ lên tới bao nhiêu, phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy tận cùng!

“Đây là cây Hàn Nguyệt mà chỉ riêng tộc Hàn Nguyệt mới có ư?” Diệp Tinh nhìn đám cây băng tinh.

Lúc này hắn và Mặc Uyên đang đi dưới một hàng cây băng.

Mặc Uyên gật đầu nói: “Diệp Tinh, những cây băng tinh này trông có vẻ rất yếu ớt, nhưng là một khối trọn vẹn, hợp thành một trận pháp khổng lồ, cho dù cường giả Đạo Chủ Cảnh cũng không thể phá hỏng. cho dù là ai tới đây, cũng đều phải đi chầm chậm bên dưới.”

Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu.

Tộc Hàn Nguyệt là một tộc lớn mạnh, cũng là dị tộc, tình hình giống với tộc Không Nguyên lúc đầu, đạt thành hiệp nghị với nhân tộc.

Có điều bàn về thực lực thì bọn họ kém hơn tộc Không Nguyên một chút, trong tộc không có tồn tại nào vượt qua đại đạo chi chủ, chúa tể thế giới.

Nhưng người mạnh nhất cũng là Đạo Chủ Cảnh.

Về phần tộc Hàn Nguyệt có mấy cường giả Bất Tử Cảnh thì Diệp Tinh không biết.

Trong những cường giả Đạo Chủ Cảnh này có một vị cường giả am hiểu về trận pháp, bố trí rất nhiều trận pháp xung quanh tộc Hàn Nguyệt, sức uy hiếp cũng rất mạnh.

“Muốn tiến vào trong tộc Hàn Nguyệt, chỉ có thể từ từ tìm đường, bọn họ cũng không từ chối tiếp xúc với nhân tộc.” Mặc Uyên nói.

Giống như tộc Không Nguyên mâu thuẫn rất lớn với nhân tộc, trong tình huống thông thường cấm không cho bất cứ người nào vào.

“Nhưng tộc Hàn Nguyệt sẽ để một vài thanh niên tới đây tản bộ, bọn họ là người dẫn đường, gặp được người tới thăm hỏi có thể dẫn đường, có điều sẽ thu một khoản thù lao nhất định.”

Mặc Uyên nói: “Chỉ cần chúng ta tìm được những người đó, là có thể tiến vào trong.”

Diệp Tinh gật đầu, đây cũng chính là một loại rèn luyện dành cho người trong tộc của tộc Hàn Nguyệt.

Về phần ai dám ra tay với người tộc Hàn Nguyệt ở nơi được bao phủ trận pháp trùng trùng này, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả các trận pháp công kích.

“Hửm?”

Bỗng nhiên, Diệp Tinh và Mặc Uyên bỗng nhìn về một phía, nơi đó có mười mấy người đi tới, những người này chia làm ba tốp, quần áo, trang sức trên người có sự khác biệt rất lớn.

Mặc dù trông khuôn mặt bọn họ có vẻ là nhân tộc, nhưng lại mặc đồ da thú.

Sau khi những người này xuất hiện, liếc nhìn Diệp Tinh và Mặc Uyên một cái, sau đó thu ánh mắt lại, lập tức đi về hướng khác.

Hìn ánh mắt bọn họ rõ ràng không có chút do dự nào.

“Mặc Uyên tiên sinh, chúng ta đi theo xem một chút, trông dáng vẻ có vẻ bọn họ rất quen thuộc với nơi này.” Diệp Tinh cười nhẹ, truyền âm nói.

Mặc Uyên nghe Diệp Tinh nói, gật đầu.

Giờ bọn họ đang tìm kiếm không mục đích, nhìn những người đó có vẻ như biết địa điểm cụ thể, đi theo bọn họ có thể bớt việc phải đi đường vòng.

Lúc này trong một khu vực có mấy người, trông những người này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, da chỉ có màu xanh, trong mắt còn có chút ánh sáng xanh, rõ ràng đây là một bộ tộc.

Trông quần áo họ mặc trên người có đẹp có xấu.

Trong đó có một cô gái mặc quần áo lộng lẫy nhìn về một phía, trong mắt rõ ràng lộ vẻ kiêu ngạo, nói: “Thủy Ngọc, ngươi ra ngoài kiếm tiền sao còn đưa theo con hoang thế?”

Nơi đó có hai người, một người cũng là một cô gái hai mươi mấy tuổi, lúc này còn có một người trông có vẻ như chỉ là một cô bé mười tuổi, gầy còm ốm yếu.

Quần áo mà hai người đó mặc rất cũ nát.

Cô bé nghe thấy lời cô gái mặc đồ lộng lẫy đó nói, lập tức nhỏ giọng phản bác: “Ta mới mới không phải là con hoang.”

Nói xong cô bé còn có chút sợ hãi trốn sau lưng chị gái mình.

“Haha, nhát gan như vậy, còn nói không phải là con hoang.” Động tác cả cô bé lập tức khiến cho những người khác bật cười.

“Minh Lan, nơi này đều trong sự giám sát của tộc, người đừng quá đáng.” Thủy Ngọc nhìn cô gái quần áo lộng lẫy đó, nhíu mày nói.

Nghe vậy, cô gái quần áo lộng lẫy mặt mang theo nụ cười, sau đó bĩu môi, nói: “Ta cũng chẳng làm gì.”

Có điều lời nói của Thủy Ngọc đã có tác dụng, rõ ràng cô ta thu liễm hơn rất nhiều.

“Có người tới!”

Bỗng nhiên, một chàng trai hô lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Anh ta nhìn thấy mười mấy người phía xa đi tới.

“Là người trong bộ lạc gần núi băng.”

“Tốt quá, lại có thể kiếm tiền rồi.”

Những người này lập tức trở nên vui mừng.

Thủy Ngọc nhìn cô bé gầy còm ốm yếu bên cạnh, dặn dò: “Lam Nhi, chị phải đi kiếm tiền, em tự mình chơi ở đây nhé, đợi lát nữa chị lại tới tìm em.”

Nghe vậy, cô bé vội vàng gật đầu, năm chặt nắm đấm nhỏ, nói: “Chị cố lên, em ở đây đợi chị về.”

“Ừ.” Thủy Ngọc nhìn đứa em gái gầy còm của mình, đau lòng một trận.

Tộc Hàn Nguyệt rất lớn, người rất đông, nhưng một người đều sống rất tốt, cạnh tranh cũng rất kịch liệt, thiên phú càng mạnh càng lấy được nhiều tài nguyên.

Nhưng thiên phú kém thì lại rất bình thường.
Chương 815 Người dẫn đường nhát gan

Cha mẹ bọn họ trước đây có chút thiên phú, nhưng trong một lần săn bắt yêu thú trúng độc, đến giờ vẫn chưa khôi phục, mà em gái cô ta lúc đó còn chưa chào đời, mặc dù cuối cùng cũng sinh ra, nhưng cũng bị độc tố ảnh hưởng, rất khó tu luyện, hơn nữa đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu.

Cả gia đình đều dựa vào một mình cô kiếm tiền, bận bịu công việc mấy ngày mới xong, mấy ngày này nghỉ ngơi, vậy nên cô tới đây tiếp tục kiếm tiền.

Nếu may mắn có thể kiếm nhiều thêm chút.

Có một số người tới đây chỉ để rèn luyện mà thôi, ý trên mặt chữ chính là tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống, căn bản không quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cô lại hoàn toàn coi đây là một công việc.

Thực tế, chỉ cần có đủ tiền, em gái cô có thể được trị khỏi, nhưng chỉ dựa vào một mình cô, trừu khi xuất hiện kỳ tích.

Thủy Lam Nhi không chớp mắt nhìn chị mình và mấy người tiếp xúc với mười mấy người đó, sau đó tất cả rời khỏi nơi này.

Cô bé ngây ra nhìn một lúc, sau đó ngoan ngoãn ngồi một bên.

Ngón tay còn không ngừng chuyển động trên khối băng bên cạnh, bé đã quen với cuộc sống như vậy.

“Hửm? Chỉ có một cô bé?” chẳng bao lâu sau, Diệp Tinh và Mặc Uyên từ phía xa đi tới, nhìn nơi này.

Tất nhiên là bọn họ đi theo những người đó tìm tới nơi này.

Nghĩ một lát, Diệp Tinh đi tới bên cạnh cô bé, nói: “Xin chào.”

Nghe thấy tiếng nói này, cô bé bị dọa một trận, dường như không ngờ được rằng nơi này còn có người, bé vội vàng quay người, sau đó nhìn hai người Diệp Tinh và Mặc Uyên.

“Hai người là ai?” Cô bé Thủy Lam Nhi có chút sợ hãi, hỏi.

Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với người lạ, cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với họ.

“Trông tôi đáng sợ thế ư?” Diệp Tinh nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô bé, nhất thời có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn cô bé, nói: “Em là người dẫn đường ở đây ư?”

“Người dẫn đường?” nghe thấy cái tên này, cô bé biết ngay hai người Diệp Tinh là người mới, không biết đường.

Trước đó chị bé dặn bé không được chạy lung tung, Thủy Lam Nhi muốn lắc đầu, nhưng nghĩ tới gì đó, lại vội vàng gật đầu, nói: “Ta là người dẫn đường.”

Mỗi ngyaf chị cô đều vất vả kiếm tiền, cô bé cũng muốn kiếm một chút, như vậy có thể giảm nhẹ gánh nặng của chị cô.

Diệp Tinh nhìn cô bé trước mặt, đang muốn hỏi đường tới tộc Hàn Nguyệt đi thế nào, nhưng nhìn khu vực xung quanh, nghĩ rồi nói: “Em biết đường nơi này ư?”

Giờ vẫn còn mấy ngày nữa mới tới thời gian Lâm Tiểu Ngư kết thúc truyền thừa, cho dù bọn họ tiến vào tộc Hàn Nguyệt này cũng chỉ có thể đợi.

Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng Diệp Tinh lại nổi lên ham muốn khám phá.

Tộc Hàn Nguyệt núi Băng Nguyên là một nơi khá thần bí, hơn nữa nghe nói núi băng ở nơi này còn sinh ra một vài kỳ trân dị bảo, đã từng có người lấy được ở nơi này.

Tất nhiên, muốn có được rất khó, việc này hoàn toàn dựa vào sự may mắn.

“Biết.” Nghe Diệp Tinh hỏi vậy, Thủy Lam Nhi vội vàng gật đầu nói.

Lúc bé còn nhỏ, chị bé thường cõng bé đi khắp nơi này, giờ đây đã lớn, bé cũng ngại không để chị cõng nữa.

“Vậy được, giờ đưa tôi tới điện Băng Mặc đi.” Diệp Tinh cười nhẹ, nói.

Điện Băng Mặc là một trong những địa điểm nổi tiếng của nơi này.

“Điện Băng Mặc cách nơi này một đoạn, các ngươi có hai người, phải trả mười Hàn Nguyệt tệ.” Thủy Lam Nghi nghiêng chiếc đầu nhỏ, cẩn thận dè dặt nhìn hai người Diệp Tinh: “Các ngươi cũng có thể dùng tiền của nhân tộc để thanh toán.”

“Được.” Diệp Tinh phất tay phải, lập tức có một đồng xu kim loại màu đen xuất hiện, đưa tới trước mặt Thủy Lam Nhi.

Tiền của nhân tộc phân thành mấy loại, đây là loại có giá thấp nhất.

Nhận lấy tiền xu, trong mắt Thủy Lam Nhi lập tức hiện lên vẻ vô cùng vui mừng.

Cô bé cũng có thể kiếm tiền.

“Được rồi, có thể xuất phát rồi chứ?” Diệp Tinh nhìn cô bé, hỏi.

“Ta đưa các ngươi đi.” Nghe vậy, cô bé lập tức vui vẻ đi về phía trước.

Diệp Tinh và Mặc Uyên cười, sải bước đi theo.

“Ta tên Thủy Lam Nhi, các người tên là gì?” trên đường, cô bé tò mò hỏi.

“Tôi tên Diệp Tinh.”

“Vậy ta gọi ngươi là Diệp Tinh đại nhân.”

Cô bé nói, chị bé từng nói, gặp được người tới đây phải gọi là đại nhân.

“Đây là điện Băng Mặc?” rất nhanh mấy người đã đi tới một nơi, Diệp Tinh nhìn khung cảnh trước mặt.

Diệp Tinh nhìn khung cảnh trước mặt, trước mặt hiện lên một tòa cung điện khổng lồ, cả cung điện là màu đen, bên trên còn có khí tức cực kì lạnh lẽo truyền tới.

Điện Băng Mặc này tản ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, bên trên còn được điêu khắc rất nhiều bí văn kì lạ.

Nghe nói điện Băng Mặc đã tồn tại từ một thời đại rất xa xưa, thậm chí còn có lời đồn lúc tộc Hàn Nguyệt xuất hiện điện Băng Mặc này đã tồn tại rồi.

“Bọn ta có thể vào bên trong xem không?” Diệp Tinh nhìn về phía Thủy Lam Nhi, hỏi.

Lúc này phía trước điện Băng Mặc còn có một tầm màng mỏng chặn hắn lại.

“Ờm...” Nghe vậy Thủy Lam Nhi ngây ra.

Bình thường người tới đây chỉ đứng ngoài xem, tiến vào bên trong rất ít, vì vậy nên giá cũng khá đắt.

“Có thể vào, có điều cần một trăm Hàn Nguyệt tệ.” Thủy Lam Nhi nhỏ giọng nói, giơ một ngón tay ra.

Diệp Tinh gật đầu, phất tay một phát liền có mười đồng xu màu đen bay ra, sau đó bay tới trước mặt Thủy Lam Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK