Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191 Áo giáp thần khí

Lúc này trong lòng Diệp Tinh càng thêm rung động khí lưu màu xám thần kỳ.

Phiến vũ trụ cường đại nhất chính là Thánh Tôn Vũ Trụ. Cường giả cấp độ này cộng lại cả vũ trụ cũng không có bao nhiêu vị.

Nhưng cho dù là bọn họ cũng không phát hiện ra khí lưu màu xám trong đầu hắn.

Thực lực càng mạnh, càng có thể biết Thánh Tôn Vũ Trụ khủng bố bao nhiêu, bởi vậy càng cảm ứng được khí lưu màu xám thần kỳ!

"Cơ sở ngươi trở thành đại đạo chi chỉ đạo chủ cảnh cấp ba đã có, nhưng nếu thật sự muốn đạt tới, có lẽ phải hao phí thời gian vô cùng dài, đạo chủ Lăng Hằng của ngươi lúc trước cũng là một vị thiên tài nghịch thiên, nhưng mà hiện tại cũng mới là đại đạo chi chủ cấp hai thôi, ngay cả cấp ba cũng không đạt tới, cho nên, tuyệt đối không thể lười biếng."

Thánh Tôn Thời Không dặn dò.

Một đường tu luyện, không chỉ xem thiên phú, mà còn phải xem các phương diện khác của mình.

“Đệ tử nhất định sẽ cố gắng!” Diệp Tinh cung kính nói.

"Ừm." Thánh Tôn Thời Không mỉm cười gật đầu.

Đối với tốc độ phát triển của Diệp Tinh, ông ta vẫn rất hài lòng, thậm chí đều cảm thấy kinh hỉ.

"Lúc trước ta đã nói thực lực của ngươi đạt tới cấp độ đại đạo chi chủ sẽ có phần thưởng." Giải thích một chút tình huống đạo chủ cảnh, thánh hoàng cảnh, Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh nhất thời lộ vẻ chờ mong nhìn sư phụ của mình.

"Về trận chiến của ngươi ở tộc Hạt Nguyên ta đã biết, cho nên cũng không cần làm khảo nghiệm nhiều."

Nói xong, tay phải Thánh Tôn Thời Không vung lên.

Ầm ầm!

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng màu đen chói mắt, một cỗ dao động mãnh liệt tản ra, thậm chí khiến cho hư không xung quanh mơ hồ run rẩy.

"Đây là?"

Diệp Tinh nhìn kỹ, khi tia sáng lui đi, sau đó một áo giáp màu đen thật lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Áo giáp màu đen thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí không có bí văn kỳ bí khắc họa.

"Đây là áo giáp ta lấy được mấy tỷ năm trước, áo giáp này không cần phương thức khống chế cường đại, nhưng lại có yêu cầu đối với cảnh giới, chỉ có ở bất tử cảnh nhưng thực lực đạt tới sinh mệnh của đại đạo chi chủ mới có thể thúc dục." Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói.

“Yêu cầu cảnh giới?” Nghe vậy Diệp Tinh lại sửng sốt.

"Nhân tộc chúng ta thiên phú bình thường, chỉ có rất ít sinh mệnh nghịch thiên ở bất tử cảnh địch lại những đại đạo chi chủ kia, thời gian dài như vậy Nhân tộc chúng ta ngược lại không có xuất hiện một vị."

Thánh Tôn Thời Không lắc đầu: "Vốn tưởng rằng bộ áo giáp này sẽ ở trong tay ta,may mắn hiện tại lại có chút tác dụng đối với ngươi."

Trên mặt ông ta mang theo tươi cười, nói: "Luận uy lực, bộ áo giáp này đã miễn cưỡng tiếp cận thần khí."

"Thần khí?" Diệp Tinh nghi hoặc nhìn Thánh Tôn Thời Không.

"Ha ha, Diệp Tinh, luyện chế ra bảo vật cực kỳ gian nan, mà mỗi một vị luyện khí sư khát vọng lớn nhất chính là luyện chế ra một kiện thần khí." Thánh Tôn Thời Không cười to nói: "Trường kiếm, cánh chim trên người ngươi đều là bảo vật cấp bậc đại đạo chi chủ, mà thần khí, đây là bảo vật cường giả thánh hoàng mới có thể thúc dục hoàn toàn!"

“Binh khí cường giả thánh hoàng sử dụng?” Diệp Tinh kinh hãi.

Có thể tưởng tượng, thần khí khẳng định có tác dụng thật lớn đối với Thánh Hoàng Vũ Trụ, là bảo vật bọn họ vô cùng khát vọng.

"Đệ tử của ta, mỗi một người trở thành đại đạo chi chủ, ta đều sẽ ban cho một kiện bảo vật cấp độ đại đạo chi chủ."

Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói: "Nhưng mà ngươi tương đối đặc thù, ở bất tử cảnh liền tương đương với cường giả cấp bậc này, hơn nữa ta biết trên người ngươi hiện tại có hai kiện binh khí loại công kích, một kiện loại phi hành cấp độ đại đạo chi chủ, nhưng lại thiếu loại phòng ngự. Do đó, áo giáp Tinh Thần này ngược lại thích hợp nhất với ngươi. ”

Luận ban cho bảo vật, cái này nhất định là bảo vật trân quý nhất của Diệp Tinh.

Diệp Tinh biểu hiện ra thiên phú, tiềm lực cường đại như vậy, ngay cả ông ta cũng cảm thấy vui, ban cho bảo vật này ông ta ngược lại cảm thấy rất thích hợp. Thiên tài cường đại của Nhân tộc, ông ta đương nhiên nguyện ý dùng đại lượng tài nguyên để bồi dưỡng.

“Đệ tử cảm ơn sư phụ! Diệp Tinh vô cùng cung kính nói, sâu trong đáy mắt rõ ràng có một tia kích động.

"Nhận chủ đi, có áo giáp Tinh Thần này, cho dù là đại đạo chi chủ cấp hai cũng không có khả năng đả thương ngươi." Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói.

"Sau bảo vật này, sau này ta cũng sẽ không ban bảo vật cho ngươi nữa, đệ tử của ta đều là như thế, về sau muốn có được thì phải trông vào chính ngươi."

“Vâng!” Diệp Tinh vội vàng gật đầu.

Thời điểm hắn đột phá đến chân linh cảnh Thánh Tôn Thời Không đã ban cho ba kiện bảo vật, hiện tại lại ban cho áo giáp này nữa.

Trong mắt mang theo vẻ vui sướng, Diệp Tinh tản ra một tia linh hồn, nhanh chóng tiến vào bên trong áo giáp trước mắt.

Soạt!

Áo giáp màu đen rung động, sau đó hóa thành một luồng sáng lấp lánh trực tiếp dung nhập vào trước người Diệp Tinh.

Trong nháy mắt tiếp xúc,áo giáp màu đen run rẩy, nhất thời hoàn mỹ dung hợp vào thân thể Diệp Tinh.

Ầm ầm!

Tâm niệm Diệp Tinh vừa động, nhất thời uy năng khủng bố của áo giáp tản ra phía trên, hư không xung quanh đều đang khẽ run.

"Uy năng thật khủng bố."

Phảng phất vô số ngôi sao dung nhập vào trong cơ thể hắn, hoàn toàn phòng ngự thân thể của hắn, rất nhiều ngôi sao liên hợp cùng một chỗ, nếu công kích một chỗ, có lẽ tất cả ngôi sao đều sẽ phòng ngự.

“Sư phụ nói không sai, áo giáp phòng ngự khủng bố như vậy, cho dù là đại đạo chi chủ cấp hai cũng không đả thương được mình, giống như lần trước hơn mười đại đạo chi chủ của Hạt Nguyên tộc, ta cho dù đứng bất động, bọn họ cũng tuyệt đối không phá được phòng ngự của ta chứ?

Diệp Tinh trên mặt tràn đầy vẻ kích động, hoàn toàn cảm nhận được uy năng cường đại của khải giáp này.

Tựa hồ mỗi một tế bào trên thân thể hắn đều ở dưới phòng ngự của của những ngôi sao này.
Chương 1192 Mang Bảo Nhi về nhà 1

"Được rồi, bảo vật đã ban cho ngươi rồi, trong đám cường giả đại đạo chi chủ có thể giết ngươi cực kỳ ít, hơn nữa ngươi có phân thân Tử Vong Đạo Tắc Giới, ngươi cũng sẽ không thật sự chết đi." Thánh Tôn Thời Không mỉm cười nói.

"Lui đi, nếu có gì không hiểu rõ về phương diện đại đạo của vũ trụ thì có thể trực tiếp hỏi ta.

"Vâng,sư phụ." Diệp Tinh cung kính gật đầu.

Sau đó hắn rời đi nơi này, khu vực thời không hỗn độn thật lớn, chỉ có một mình Thánh Tôn Thời Không đứng thẳng.

"Thực lực đại đạo chi chủ, phân thân Tử Vong Đạo Tắc Giới, đệ tử ta kỳ ngộ so với ta tưởng tượng còn cao hơn nhiều."

Khóe miệng ông ta mang theo tươi cười, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

“Diệp Tinh quật khởi đã thành tất nhiên, xem ra Nhân tộc ta lại có thêm một vị tồn tại cường đại!”

......

Bên trong không gian trận truyền tống, máy phi hành của Diệp Tinh đang nhanh chóng xuyên qua.

\- Ha ha, phương diện công kích mình có kiếm Không Minh, thương Huyết Nguyên, phương diện tốc độ mình có cánh Hắc Nguyên, hiện tại phương diện phòng ngự có áo giáp Tinh Thần.

Diệp Tinh vô cùng vui sướng, hắn nhìn bảo vật.

"Tình huống của bản thể rất nhiều cường giả đều biết, kiếm Không Minh cũng là bản thể sử dụng, kế tiếp tiếp tục do bản thể sử dụng, về phần thương Huyết Nguyên do cường giả ngụy trang phân thân Huyễn tộc sử dụng."

Kiếm Ngân chỉ là một thân phận hắn ngụy trang, phân thân Huyễn tộc tùy thời có thể ngụy trang thành thân phận khác.

Thương Huyết Nguyên đã sử dụng trong tộc Hạt Nguyên, cho dù sử dụng lần nữa, các tộc quần khác cũng chỉ có thể coi hắn là một cường giả Huyễn tộc mà thôi.

Về phần cánh Hắc Nguyên cùng áo giáp Tinh Thần, cánh Hắc Nguyên hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, áo giáp Tinh Thần thoạt nhìn giống như là một bộ áo giáp rất bình thường, không có chỗ đặc thù gì, cũng không khiến người ta chú ý, vô luận là do bản thể sử dụng hay là phân thân Huyễn tộc sử dụng đều có thể.

"Ba, ba đang nghĩ gì vậy?" Bên cạnh, một giọng nói mềm mại vang lên, Tiểu Bảo Nhi mở to đôi mắt to hồn nhiên, nhìn Diệp Tinh tò mò nói.

Trải qua một đoạn thời gian này, sắc mặt của cô bé thoạt nhìn không còn tái nhợt như trước, nhưng mà thân thể vẫn rất gầy yếu, lực sinh mệnh trong cơ thể cũng đang suy nhược đi.

Linh lực nồng đậm chỉ có thể khiến cho tốc độ linh lực suy nhược trong cơ thể cô bé yếu bớt đến 1/10000 lúc suy nhược bình thường, lực sinh mệnh vẫn đang yếu bớt đi.

Mỗi một ngày Bảo Nhi tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng mà đối với Diệp Tinh mà nói, căn bản không tính là cái gì.

Đương nhiên, cho dù con bé có cần tiêu hao linh quả trân quý cực kỳ hiếm thấy, Diệp Tinh cũng tuyệt đối sẽ không luyến tiếc.

"Cha đang nghĩ làm thế nào để bảo vệ Bảo Nhi." Diệp Tinh ôm lấy cô bé, hết sức cưng chìu nói: "Sắp về tới nhà rồi, sau khi về nhà là có thể nhìn thấy mẹ, ông nội, bà nội, Bảo Nhi có vui không?"

Lúc trước Lâm Tiểu Ngư đã nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi thông qua ảo ảnh của đồng hồ, tất cả mọi người đều đang sốt ruột đợi ở trên Địa Cầu.

Cô bé cắn ngón tay, sau đó gật gật đầu nhỏ, nói: "Vui ạ."

Ngay sau đó cô bé lại có chút không tự tin nói: "Cha, mẹ và ông nội, bà nội cũng sẽ thích Bảo Nhi, tốt với Bảo Nhi chứ?"

Cô bé rất ỷ lại vào Diệp Tinh, nhưng đối với những thân nhân khác của mình lại có chút xa lạ, lo lắng bọn họ không thích mình.

"Đương nhiên sẽ thích." Diệp Tinh cười nói: "Tiểu Bảo Nhi chính là người quan trọng nhất của chúng ta."

"Thật sự sao?" Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.

. . . . . .

Thế giới Hạo Nguyên, Thiên Lan giới, Hệ Ngân Hà, Địa Cầu.

Hưu!

Trên không trung của thành phố Thượng Hải, một tòa Truyền Tống Trận hiện lên, ngay sau đó một máy phi hành bay ra.

"Đã trở lại!"

Ở cách đó không xa, lúc này đang có vài người đang đợi, nhìn thấy máy phi hành xuất hiện, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.

Xoát!

Trong hư không có hai bóng người xuất hiện, một người thanh niên đang ôm một cô bé rất gầy yếu.

"Bảo Nhi."

Mấy người ở phía xa đều bay tới, nhìn thấy cô bé, trong mắt tràn đầy vui sướng.

Mấy người kia chính là đám người Diệp Kiến An, Lưu Mai, Lâm Tiểu Ngư, Diệp Lân.

"Bảo Nhi, ông nội, bà nội, mẹ đều đến đây kìa." Diệp Tinh cười nói với cô bé trong ngực.

"Ông nội, bà nội, mẹ." Cô bé nhìn mấy người trước mặt, một bàn tay nhỏ cầm lấy quần áo Diệp Tinh, nhỏ giọng gọi.

"Ngoan!" Lưu Mai tràn đầy kích động, nhịn không được đón lấy Tiểu Bảo Nhi, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, bà biết tình huống của tiểu Bảo Nhi.

Ánh mắt của Diệp Kiến An ở bên cạnh cũng luôn đặt trên người cô bé, dáng vẻ muốn ôm nhưng lại ngại nói ra miệng.

Lâm Tiểu Ngư nhìn con gái của mình không chuyển mắt, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. Chồng và con gái mình đều an toàn trở về từ tộc Hạt Nguyên.

"Tiểu Ngư."

Diệp Tinh đứng ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nhìn tình cảnh trước mắt, lúc ban đầu Bảo Nhi còn có chút không được tự nhiên, có điều đã nhanh chóng thích ứng.

Bởi vì là do quả Âm Dương Huyền Minh tạo nên, cho nên tiểu Bảo Nhi không lớn, hơn nữa dường như tâm trí vẫn dừng lại ở giai đoạn này, thật hồn nhiên, có thể cảm giác được người khác đang đối xử tốt với mình.

"Thật sự là khó mà tin được." Diệp Lân ở bên cạnh cảm thán nói: "Con vậy mà còn có em gái."

"Sai." Diệp Tinh nhìn con trai mình, lắc lắc đầu.
Chương 1193 Mang Bảo Nhi về nhà 2

Nghe vậy, Diệp Lân lập tức khó hiểu nhìn Diệp Tinh, nói: "Cha, cái gì sai ạ?"

"Bảo Nhi sinh ra trước con, cho nên con phải gọi là chị gái." Diệp Tinh mỉm cười nói.

"Chị... gái." Diệp Lân nhìn cô bé chỉ có ba, bốn tuổi, dường như cô bé cảm ứng được có người đang nhìn, ánh mắt hồn nhiên tò mò nhìn Diệp Lân một cái.

Khóe miệng Diệp Lân hơi hơi co rút một chút, mình phải kêu cô nhóc này là chị?

"Cha, mẹ, chúng ta trở về rồi nói sau." Đợi một hồi, Diệp Tinh mỉm cười nói.

"Được, được, trở về." Diệp Kiến An, Lưu Mai vội vàng nói.

. . . . . .

"Bảo Nhi, xem này, đây là đồ chơi rất vui, ông dạy cho con cách chơi nhé." Diệp Kiến An ngồi ở trước mặt cô bé, trêu đùa cháu gái của mình.

"Vâng ạ." Cô bé vui vẻ gật đầu.

Cách đó không xa, Diệp Tinh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Sự xuất hiện của tiểu Bảo Nhi không thể nghi ngờ khiến cả nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Có điều dường như nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt Diệp Tinh lại thu lại một chút.

"Diệp Tinh, sao vậy?" Lâm Tiểu Ngư đi tới, hỏi.

"Anh đang suy nghĩ chuyện của con chúng ta." Diệp Tinh lắc đầu thở dài một tiếng.

Hiền giả Vận Mệnh nói, Quả Âm Dương Huyền Minh có thể tạo ra hai sinh mệnh, giữ lại một, bỏ qua một, mà Bảo Nhi là sinh mệnh bỏ qua kia.

Hắn còn có một đứa nhỏ khác lúc này đang ở bên cạnh quả Âm Dương Huyền Minh.

Nhưng mà, ngay cả Hiền giả Vận Mệnh cũng không biết quả Âm Dương Huyền Minh kia đang ở nơi nào?

Tuy rằng đạo Vận mệnh thần kỳ, có các loại thủ đoạn thần kỳ, nhưng mà cái gì cũng đều phải có dấu vết, không thể nào thật sự cái gì cũng đều biết.

Nghe việc này, rõ ràng trong mắt Lâm Tiểu Ngư cũng có một tia lo lắng, có điều cô nhìn Diệp Tinh, an ủi: "Nếu ở bên cạnh quả Âm Dương Huyền Minh, có năng lượng bổ sung, tình huống của đứa nhỏ kia của chúng ta sẽ không giống như Bảo Nhi đâu."

Quả Âm Dương Huyền Minh hoàn toàn có thể ngăn cản sinh mệnh lực suy giảm.

Tuy rằng Lâm Tiểu Ngư lo lắng, nhưng mà cô biết Diệp Tinh đang phải thừa nhận áp lực quá lớn.

Diệp Tinh gật gật đầu, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Tiểu Ngư, anh chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến."

"Đi ra ngoài?" Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư liền vội vàng hỏi: "Đi đâu?"

"Không cần lo lắng, không nguy hiểm." Diệp Tinh lắc đầu.

Hắn vung tay phải lên, trước mắt lập tức xuất hiện một tin tức.

Nhìn tin tức, Lâm Tiểu Ngư ngạc nhiên nói: "Bình nguyên Linh Việt?"

Tin tức này là do Nhân tộc gửi ra, Bình nguyên Linh Việt là một chỗ bí cảnh bên trong Nhân tộc, bình thường có rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp mạo hiểm ở bên trong.

Mà bên trong thường xuyên xuất hiện một ít binh khí cường đại, thậm chí ở vào Bất Tử Cảnh đỉnh, thậm chí còn từng xuất hiện binh khí cường đại không thua kém kiếm Hủy Nguyên.

Phải biết rằng, lúc trước kiếm Hủy Nguyên có thể khiến cho thực lực của Diệp Tinh dễ dàng đạt tới cấp bậc Bất Tử Cảnh đỉnh cấp giống như Hồn Liệt Thiên.

"Diệp Tinh, anh đến nơi đó làm gì?" Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.

"Có chút việc." Diệp Tinh mỉm cười.

Lúc này trong mắt hắn đã có vẻ chờ mong.

"Hiện tại đột phá đến Bất Tử Cảnh, anh cũng đã có thể tiếp tục tăng thiên phú của các phương diện đạo tắc không gian, đạo tắc sinh mệnh lên!"

Khí lưu màu xám trong đầu hắn thật kỳ dị, có thể đề cao thiên phú đạo tắc, nhưng mà chỉ có thể phục chế cùng cảnh giới.

Lúc trước Diệp Tinh ở vào Chân Linh Cảnh, mà ở Chân Linh Cảnh có thiên phú cường đại cực nhỏ, cho dù có thiên phú cường đại cũng bị nhốt ở bước cuối cùng, không thể đột phá, đợi cho mấy chục triệu năm trôi qua, tuổi thọ đến cuối, sẽ lập tức chết đi.

Mà hiện tại Bất Tử Cảnh lại không giống, cho dù bị nhốt ở bình cảnh, thì tuổi thọ vẫn vô tận như cũ.

Giống như Thao Liệt, đứng thứ tư trong lịch sử Nhân tộc ở Hư Không Cảnh, thiên phú cường đại cỡ nào chứ? Thậm chí toàn bộ cường giả đều cho rằng anh ta có thể nhanh chóng trở thành Đại đạo chi chủ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể nào thành công.

Tuy rằng không thành công, nhưng mà anh ta vẫn không có ngã xuống, cho nên Diệp Tinh hoàn toàn có thể phục chế thiên phú đạo tắc của Thao Liệt!

Mà trong lịch sử Nhân tộc, chắc chắn sẽ có thiên phú đạo tắc nào đó không thua kém gì thiên tài Thao Liệt.

"Bảo vật trong Bình nguyên Linh Việt không có gì hấp dẫn với mình cả, nhưng mà lại có thể hấp dẫn số lượng lớn Bất Tử Cảnh Nhân tộc đi đến đó, mà mình có thể phục chế thiên phú của bọn họ!" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thiên phú càng mạnh, mới có thể tu luyện càng nhanh.

Giống như thiên phú đạo tắc tử vong của hắn là mạnh nhất, ở bên trong Vòng xoáy sinh tử nhận truyền thừa, chỉ mấy thời gian mấy trăm năm đã đạt tới cực hạn.

Nếu mà thiên phú thấp một chút, thì sẽ không có khả năng nhanh như vậy.

Trên con đường tu luyện, thiên phú, cơ duyên, cố gắng đều không thể thiếu, nhưng mà thiên phú tuyệt đối chiếm phần lớn nhất.

Chân Linh Cảnh không có thiên tài cho hắn phục chế, nhưng mà sau khi đạt tới Bất Tử Cảnh, sự lựa chọn của hắn lập tức lớn hơn rất nhiều.

Trò chuyện với Lâm Tiểu Ngư một chút, bỗng nhiên Diệp Lân đi đến, trên mặt của cậu có vẻ trịnh trọng.
Chương 1194 Bồi thường của Đại đạo chi chủ

"Sao vậy? Diệp Lân?" Diệp Tinh nhìn con trai mình, hỏi.

"Cha, gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên có người đến đây, hơn nữa cầm đầu là một vị Đại đạo chi chủ!" Diệp Lân trịnh trọng nói.

Trong mắt của cậu hiện rõ sự nhục nhã, lúc trước lúc cậu hỗ trợ xử lý chuyện mạch khoáng của chính gia tộc vợ mình, chi nhánh của gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên ra tay, trực tiếp đoạt lấy mạch khoáng kia.

Tuy rằng sau đó trả lại, nhưng rõ ràng đó là hiệu quả do thực lực của Diệp Tinh bùng nổ khiến cho bọn họ kinh sợ.

Gần ngàn năm, cảnh giới Chân Linh Cảnh đứng hàng thứ nhất Bất Tử Cảnh, còn là đệ tử Thánh tôn Thời Không, cho nên, chỉ là chi nhánh của gia tộc Thánh hoàng tuyệt đối không dám trêu chọc.

"Đại đạo chi chủ?" Nghe vậy, hai mắt Diệp Tinh hơi híp lại, nhìn về phía xa xa nói: "Chúng ta đi ra ngoài."

Hắn và Diệp Lân trực tiếp đi ra ngoài, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu đen, trên mặt có bí văn kỳ dị xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Ha ha, Diệp Tinh." Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Tinh, lập tức đi tới, vẻ mặt tươi cười nói.

"Đạo chủ Nham Không." Diệp Tinh nhìn về phía người đàn ông trung niên, cũng mở miệng chào.

Lúc này phía sau người đàn ông trung niên còn có vài người, một người trong đó có khuôn mặt rất quen thuộc, đúng là Bá Nguyên Lan kia, ông ta và một người khác đứng song song ở phía sau Đạo chủ Nham Không.

"Diệp Tinh, tới đây đầu tiên là chúc mừng ngươi tiến vào đại điện của Đạo chủ." Đạo chủ Nham Không cười to nói.

Ông ta vung tay phải lên, một cái hộp quà lập tức xuất hiện.

"Đây là hạ lễ của ta."

"Chúc mừng mình?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng không làm bộ chối từ, trực tiếp tiếp nhận hộp quà, nói: "Cám ơn."

Nhìn thấy Diệp Tinh không nói lời khách khí gì, trực tiếp tiếp nhận hộp quà, chỗ sâu trong đáy mắt của Đạo chủ Nham Không rõ ràng hiện lên một tia khinh thường.

Có điều trên mặt ông ta vẫn đang mang theo tươi cười, nói: "Chúc mừng là chuyện thứ nhất, về phần chuyện thứ hai đó là xin lỗi, lúc trước ở vị diện Viêm Ma của Thế giới Hạo Nguyên, chi nhánh của gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên chúng ta đã sử dụng một ít thủ đoạn bất chính."

Sau khi nói xong, Bá Nguyên Lan trực tiếp đi ra, ở phía sau ông ta còn có ba người đang nơm nớp lo sợ.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, hơi cung kính nói: "Diệp Tinh đại nhân, ba người này lúc tranh đoạt mạch khoáng đã sử dụng một ít thủ đoạn, đối với việc này, chi nhánh gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên chúng ta không hề biết, may mắn không có tạo thành thương vong, những thứ này là bồi thường của chúng ta."

Diệp Tinh nhìn Bá Nguyên Lan trước mặt, xem xét tài nguyên một chút, đa số tài nguyên vô cùng dày, thậm chí tương đương với một tòa mạch khoáng đầy đủ kia.

Diệp Tinh không hề do dự, vung tay phải lên liền thu lại toàn bộ, ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn Bá Nguyên Lan, lạnh nhạt nói: "Ta không hy vọng lại có lần sau."

Nghe vậy, chỗ sâu trong đáy mắt Bá Nguyên Lan lập tức xuất hiện một tia tức giận, có điều ông ta nắm nắm tay nhịn xuống, cung kính nói: "Vâng, Diệp Tinh đại nhân."

"Ha ha, Diệp Tinh." Bên cạnh, Đạo chủ Nham Không thấy Diệp Tinh nhận bồi thường, mở miệng cười to nói: "Ta chợt nhớ là còn có chút việc, sẽ không ở lại thêm nữa."

Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu nói: "Không tiễn."

Hắn cũng không có gì hảo cảm với gia tộc của Bá Nguyên Lan.

Lập tức đám người Đạo chủ Nham Không rời đi, một giây sau liền tiến vào bên trong không gian Truyền Tống Trận.

Bên trong máy phi hành, nụ cười trên mặt Đạo chủ Nham Không chậm rãi biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo như băng.

"Cái gì chứ?" Ông ta không có mở miệng, một người đàn ông ở bên cạnh lại nhịn không được phẫn nộ nói.

Nhìn khí thế dao động trên người ông ta ở vào Bất Tử Cảnh đỉnh phong, tên là Quang Việt, là một vị thiên tài cường đại của Gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên, thực lực cũng rất mạnh.

Quang Việt hừ một tiếng nói: "Diệp Tinh này là cái cọng hành gì chứ, đối mặt với lời xin lỗi của Gia tộc Thánh hoàng Linh Nguyên chúng ta, thế mà lại lãnh đạm như vậy?"

Sau lưng gia tộc bọn họ chính là Thánh hoàng vũ trụ vĩ đại, ai có thể ngăn cản?

"Quang Việt, Diệp Tinh đã đột phá Bất Tử Cảnh, tiến vào trong đại điện của Đạo chủ." Bá Nguyên Lan mỉm cười nói.

"Hừ! Đột phá đến Bất Tử Cảnh còn có chút khả năng, nhưng mà tiến vào đại điện của Đạo chủ, ai không biết Diệp Tinh là dựa vào quan hệ của Thánh tôn Thời Không chứ? Hiện tại hắn cũng không dám xuất hiện ở trong đại điện của Đạo chủ, thật đúng là tự cho là mình có thực lực Đại đạo chi chủ sao?"

Quang Việt hừ một tiếng nói: "Không có thực lực Đại đạo chi chủ còn làm ra vẻ, nếu không phải dựa vào các loại binh khí cường đại, một bàn tay của ta cũng có thể hoàn toàn nghiền áp hắn."

Chân Linh Cảnh ngay cả một hệ đạo tắc cũng không nắm giữ, không dựa vào binh khí, anh ta tự tin Diệp Tinh tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta.

"Ai bảo Diệp Tinh có hai vị sư phụ cường đại." Bá Nguyên Lan lắc đầu nói: "Đây là điểm mà chúng ta không thể so sánh được."

"Hừ, sư phụ Đạo chủ Lăng Hằng của Diệp Tinh là tồn tại cao nhất của Nhân tộc chúng ta, ta rất tôn kính, Thánh tôn Thời Không lại là trụ cột chân chính của tộc đàn, ta kính sợ vạn phần, nhưng mà Diệp Tinh này..." Trên mặt Quang Việt lộ ra vẻ khinh thường.

Bên ngoài ai cũng biết trên người Diệp Tinh có các loại bảo vật cường đại, cho nên mới có thực lực mạnh như vậy. Bằng không sao một vị Nhân tộc bình thường có thể vượt cấp chiến đấu đơn giản như vậy?

Nếu thật sự dựa vào trụ cột, rất nhiều Bất Tử Cảnh tự nhận là có thực lực nghiền áp Diệp Tinh.

"Được rồi." Đạo chủ Nham Không vẫn luôn im lặng mở miệng nói.
Chương 1195 Kính sợ 1

"Sư phụ, là do Diệp Tinh quá cuồng vọng, hắn lãnh đạm với chúng ta như vậy chúng ta có thể hiểu được, nhưng mà đối với sư phụ vẫn là như vậy. Giống như việc chúng ta đưa lên quà tặng và bồi thường đều là chuyện đương nhiên." Quang Việt nhịn không được nói.

"Giống như hắn thật sự xem mình trở thành thiên tài nghịch thiên không đến ngàn năm sẽ trở thành Đại đạo chi chủ. Theo ta thấy, cho dù chuyện hắn đột phá đến Bất Tử Cảnh cũng không nhất định là thật, dù sao cũng không ai nhìn thấy tình cảnh lúc hắn đột phá."

Đối với hành vi lúc trước của Diệp Tinh, anh ta hoàn toàn không ưa.

"Mặc kệ Diệp Tinh có thật sự đột phá hay không, nhưng mà hắn đã tiến vào Đại điện của Đạo chủ, đó là cao tầng của Nhân tộc chúng ta." Đạo chủ Nham Không lạnh nhạt nói.

"Cao tầng, không phải các ngươi có thể nghị luận."

"Vâng, sư phụ." Nghe vậy, Quang Việt chỉ có thể không cam lòng gật đầu.

"Diệp Tinh sao?" Đạo chủ Nham Không im lặng đứng thẳng, lúc này trong mắt của ông ta lóe lên vẻ khinh thường rồi biến mất.

"Hiện tại rất nhiều cường giả bên trong Đại điện của Đạo chủ đang nhìn ngươi chê cười, không biết lúc này ngươi muốn bế quan thời gian bao lâu đây?"

. . . . . .

Bình nguyên thật lớn mênh mông vô bờ, mặt trên còn có hàng loạt ngọn núi đứng sừng sững nguy nga.

Hưu! Hưu!

Lúc này trên bình nguyên thật lớn có từng bóng người không ngừng bay qua.

"Ha ha, cuối cùng bảo vật trên Bình nguyên Linh Việt cũng xuất thế với số lượng lớn."

"Bình thường bảo vật ở nơi này xuất hiện cực ít, nhưng mà hiện tại xuất hiện số lượng lớn, chỉ cần đạt được một món, thực lực của ta nhất định sẽ bạo tăng!"

Trong mắt mỗi vị cường giả Bất Tử Cảnh đều tràn đầy vẻ kích động.

Ai lại không muốn thực lực của mình càng mạnh hơn chứ? Thực lực, địa vị, đây là mục tiêu mà mỗi một vị cường giả trong vũ trụ đều theo đuổi.

"Đi! Bảo vật tập trung ở khu vực trung tâm của Bình nguyên Linh Việt, những bảo vật này sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, nói không chừng sẽ xuất hiện ở bên cạnh chúng ta."

"Muốn đạt được bảo vật, không chỉ xem thực lực, mà còn phải xem may mắn."

. . . . . .

Rất đông Bất Tử Cảnh đều hướng về một chỗ mà bay đi.

Ở bên trong trận doanh của Nhân tộc, cường giả Bất Tử Cảnh không thể tự giết lẫn nhau, cho nên lúc Nhân tộc tranh đoạt bảo vật, bất kể thực lực mạnh hay là yếu cũng đều đi.

Trước kia khi Diệp Tinh tiến vào bí cảnh Tử Lưu Kim, đã có rất nhiều cường giả tiến vào trong đó, còn có rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh thực lực bình thường nhất.

Nhưng mà có được chìa khóa Tử Lưu Kim kia vẫn là xem vận may của mình, chỉ cần đạt được, cho dù đại giả có thực lực mạnh, cũng không thể ra tay cướp đoạt.

Cho nên lúc này đây khi Bình nguyên Linh Việt có bảo vật xuất thế, hoàn toàn chính là bữa tiệc lớn của cường giả Bất Tử Cảnh Nhân tộc.

"Bảo vật ở khu vực trung tâm của Bình nguyên Linh Việt sao?" Xa xa, bóng dáng Diệp Tinh bay tới, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

"Không biết lần này thiên phú của mình có thể tăng lên tới trình độ gì?"

Giống như hiện tại thiên phú của hắn xem như cường đại, nhưng mà ở trong Bất Tử Cảnh nhất định có người mạnh hơn hắn, giống như Thao Liệt kia chính là như thế.

Thao Liệt có thiên phú kinh người, nhất là đạo tắc vận mệnh và đạo tắc sinh mệnh, hai hệ thiên phú này tuyệt đối vượt qua Hỗn Vũ!

Mà hiện tại thiên phú của Diệp Tinh đại khái đang cùng cấp bậc với Hỗn Vũ.

"Có điều không biết Thao Liệt có tới nơi này hay không?" Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Bảo vật ở nơi này rất trân giá, nhưng mà đối với cường giả cấp bậc như Thao Liệt cũng không có lực hấp dẫn gì, dù sao Thao Liệt ở Bất Tử Cảnh đã ở vào đỉnh cao nhất, những binh khí này cơ bản cũng không có trợ giúp gì đối với việc tăng thực lực của anh ta lên.

"Nếu không xuất hiện, mình chỉ có thể chọn người khác!"

Ở dãy núi Hoang Trụ, Thao Liệt cũng nhận được lệnh bài truyền thừa, hiện tại hoàn toàn có khả năng là đã đi tiếp nhận truyền thừa, nếu thật sự như thế, Diệp Tinh không có khả năng phát hiện tung tích của anh ta.

Hắn không thể nào tốn nhiều thời gian như vậy để đi tìm Thao Liệt.

"Đi!"

Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng hướng về phía xa bay đi.

. . . . . .

Bình nguyên thật lớn mênh mông vô bờ, lúc này bên trong một chỗ tụ tập rất đông cường giả, nhìn số lượng thậm chí đạt tới hàng triệu người!

Ở các phương hướng phía xa còn có cường giả đang không ngừng bay tới, nhân số vẫn đang điên cuồng gia tăng.

"Số lượng thật nhiều, chắc cũng phải hơn một triệu?"

"Chỉ còn một thời gian ngắn nữa là bảo vật xuất thế, đoán chừng số lương có thể đạt tới mấy triệu người!"

"Nếu thời gian dư dả một chút, cường giả tới sẽ càng nhiều."

"Binh khí có thể làm cho thực lực bạo tăng đó, ai mà không khát vọng?"

Khắp mọi nơi, rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh đang không ngừng nghị luận.

"Thật nhàm chán a." Lúc này ở một chỗ, một cô gái nhàm chán ngáp.

Ở bên cạnh cô gái, một người thanh niên có khuôn mặt trầm ổn đang đứng.

"Đã bảo ngươi đừng theo tới, ngươi lại một hai phải theo tới." Thanh niên nhìn em gái của mình, nói.

Nhìn khuôn mặt thì đúng là hai anh em Húc Hồn, Viên Viên.

"Hừ! Tẩu tử bảo ta nhìn chằm chằm ngươi, phòng ngừa ngươi bị vị nữ tử nào dụ dỗ đi." Nghe vậy, Viên Viên lập tức chống nạnh hai tay, hầm hừ nói.

"Lần trước ta còn nghe được là có một nữ tử muốn dụ dỗ ngươi?"

Nghe vậy, mặt Húc Hồn lập tức đen lại, hung ác gõ đầu muội muội mình một cái: "Mấy lời này ngươi học từ ai đó?"

"Đau chết mất." Viên Viên ôm trán, nước mắt đều rớt xuống.

Mà một cục u lớn nổi lên trên đầu cô ấy với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK