Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181 Phong Diệp Cốc 1

Đối với việc này người thanh niên này cũng không tức giận, nhìn Diệp Tinh cười nói: "Huynh đệ, cậu đi phía trước một trăm thước, lại rẽ trái đi thẳng là có thể nhìn thấy nơi giao dịch."

"Cảm ơn." Diệp Tinh cười nói.

"Không khách khí, những người con gái ở Nga Sơn này tuy rằng rất hung dữ, nhưng mà sư phụ các cô ấy rất lợi hại, các cô ấy quả thật có sức mạnh, huynh đệ tốt nhất không nên trêu chọc các cô ấy a." Vị thanh niên này liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh nói.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Tôi biết rồi."

Nói vài câu, Diệp Tinh biết vị thanh niên này tên là Lý Kiến, là một người luyện võ về võ thuật thoái pháp.

Nói vài câu, Diệp Tinh liền đi về phía nơi giao dịch.

Rất nhanh hắn liền đi tới một chỗ, trước mắt là một mảnh quảng trường thật lớn, quảng trường hai bên có rất nhiều quầy hàng, nhưng mà trên quầy hàng không có bày bao nhiêu đồ đạc. Quầy hàng đầu tiên có một số người tụ tập lại với nhau.

"Diệp Tinh." Một đạo âm thanh vang lên, cách đó không xa, một vị trưởng bối khuôn mặt có chút già nua đi tới, lại là Trần Hải.

Bên cạnh Trần Hải là Trần Dương và Chu Khôn Tường.

Chu Khôn Tường nhìn Diệp Tinh, trong mắt nhất thời lộ ra một tia sợ hãi, lần trước ông ta bị Diệp Tinh sửa chữa có chút thảm.

Diệp Tinh hướng Trần Hải gật gật đầu, tuy rằng trước kia hai người từng có mâu thuẫn, nhưng mà sự tình đã qua lâu như vậy, lúc ấy mâu thuẫn cũng đã giải quyết xong.

"Diệp Tinh, cậu cũng tới nơi này sao? Cũng đúng, thân thủ của cậu mạnh như vậy, xuất hiện ở chỗ này là rất bình thường.” Trần Hải cười nói: "Đúng rồi, sư môn của cậu cũng có người đến sao? Tôi ngược lại rất tò mò là ai có thể dạy cậu như vậy.” - Diệp Tinh trẻ tuổi lợi hại như vậy, Trần Hải khẳng định có sư môn cường đại bồi dưỡng.

"Lần này chỉ có một mình tôi." Diệp Tinh lạnh nhạt nói, không có nói thêm gì.

"Chỉ có một người?" Trần Hải nghe vậy, đành không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó, Diệp Tinh đi về phía nơi khác.

"Chú Hải, sự kiện võ thuật lần này thật nhàm chán, chúng ta đi nơi khác dạo chơi một chút đi." Nhìn Diệp Tinh rời đi, Chu Khôn Tường nhịn không được mở miệng nói.

Trước kia Trần Hải cũng mang theo cậu ta tiếp xúc với một vài người luyện võ, nhưng mà những người đó bản lĩnh đều chỉ là bình thường mà thôi, cậu ta cũng không có hứng thú gì.

\- Cháu cho rằng sự kiện võ thuật lần này sẽ rất bình thường sao? Trần Hải cau mày nói.

"Lần này đến đây đều là rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, thực lực mạnh hơn chú rất nhiều."

\- So với chú Hải còn mạnh hơn? Chu Khôn Tường ngẩn ra, những người trước kia cậu ta gặp qua nhiều nhất là ngang bằng với thực lực của Trần Hải mà thôi.

Nhưng mà ánh mắt cậu ta lại sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy có lợi hại hơn Diệp Tinh không?"

Trước kia cậu ta muốn bái Diệp Tinh làm sư phụ, nhưng trực tiếp bị đánh một trận, chỉ đành đè xuống ý niệm trong đầu.

"Cái này chú không rõ lắm, nhưng mà hẳn là có mấy người có thể địch nổi Diệp Tinh." Trần Hải gật gật đầu nói.

"Thật tốt quá." Trong mắt Chu Khôn Tường lộ ra một tia kinh hỉ.

"Tiểu tử ngươi ít gây chuyện một chút, những người đó đều là cường giả đỉnh cấp trong giới luyện võ, bọn họ bình thường sẽ không dễ dàng thu nhận đồ đệ đâu, cho dù thu, cũng sẽ để cho đệ tử của mình dạy dỗ." Trần Hải cau mày nhìn Chu Khôn Tường một cái.

Thật kiêu ngạo ngất ngưởng, không thấy rõ thực tế, trong mắt ông ta, Chu Khôn Tường giống như một bông hoa nuôi trong nhà kính, cái gì cũng cho là đương nhiên.

Cậu ta muốn bái sư thì người khác liền nguyện ý thu nhận sao? Đúng là suy nghĩ của một đứa trẻ.

Bị Trần Hải khiển trách, Chu Khôn Tường trong nháy mắt biến thành xấu hổ không dám nói gì nữa.

......

Bên kia Diệp Tinh nhìn khắp nơi nhưng mà cũng không có phát hiện gì.

"Rất nhiều người a, người trong giới luyện võ lần này tới nơi này thật nhiều, rất nhiều danh nhân đều tới."

"Đúng vậy, sự kiện võ thuật này là do mấy đại cao thủ đỉnh cấp trong giới luyện võ phối hợp tổ chức, có thể nói là hội giao lưu lớn nhất trong mười năm qua."

......

Một số người đang nói về sự kiện lần này.

"Nhìn kìa, đó là Lý Thiên Hằng! Cao thủ đỉnh cấp, đã luyện bát quái chưởng đến cực hạn.

\- Bên kia là Trương Đoạn Sơn, trời ạ, lại có một vị cao thủ đỉnh cấp tới!

Nghe đồn Trương Đoạn Sơn một mình đi trên thảo nguyên châu Phi, thậm chí còn cùng đám bầy sói, sư tử chiến đấu, thực lực cực kỳ mạnh mẽ!"

......

Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một trận kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai chỗ người kia.

Cấp độ cường giả bận này rất khó nhìn thấy, không nghĩ tới đều xuất hiện ở nơi này.

Diệp Tinh cũng nhìn lại, Lý Thiên Hằng và Trương Đoạn Sơn thoạt nhìn đều là bốn mươi mấy tuổi, dáng người cường tráng, huyệt thái dương cao cao phồng lên, vừa nhìn đã biết là luyện võ rất nhiều năm.

Toàn bộ trên người còn có một cỗ khí thế rất có áp bách.

"Hai người này so với Trần Hải hẳn là mạnh hơn một chút, không biết so với Hoàng Viêm thì như thế nào?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Cấp độ của người lợi hại nhất hắn từng gặp qua chính là của Hoàng Viêm.

Đang suy nghĩ, xa xa lại truyền đến một trận kinh hô, ở nơi đó, hai vị trưởng bối hơn năm mươi tuổi đi tới, mà ở bên cạnh bọn họ, có một vị thanh niên tóc dài, nhìn bộ dáng của bọn họ đối với thanh niên rất là cung kính.
Chương 182 Phong Diệp Cốc 2

"Đó là đại sư Thái Cực Quyền, Triệu Khôn Mộc còn có đại sư Hình Ý Quyền, Tiền Thủy, hai người này thực lực đều có thể địch lại Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn, đang đứng vị trí đỉnh phong ở giới luyện võ.”

“Trời ạ, thoáng cái xuất hiện bốn vị cao thủ đỉnh cấp!"

“Sao bọn họ lại đối với người thanh niên tóc dài kia cung kính như vậy?"

“Thanh niên tóc dài đó là ai? Tôi chưa bao giờ thấy anh ta trước đây. "

“ Tôi cũng chưa từng thấy qua."

......

Một số người liên tục lên tiếng bàn tán.

Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ, đám người Lý Thiên Hằng, Triệu Khôn Mộc xuất hiện một người cũng đã không tồi rồi, nhưng hiện tại xuất hiện tới bốn người lận.

Hơn nữa hiện tại có thể để cho Triệu Khôn Mộc đi cùng, giới luyện võ căn bản sẽ không có người có thân phận cao như vậy, nhưng trước mắt lại xuất hiện một người.

"Đó là..." Diệp Tinh cũng đang nhìn người thanh niên tóc dài kia, lúc này vị trí ngực của thanh niên tóc dài có một đóa tựa hồ giống như lá phong.

"Phong Diệp Cốc?" Hiện tại vậy mà lại có người của Phong Diệp Cốc đi tới nơi này?" Diệp Tinh trong lòng hơi kinh hãi.

Phong Diệp Cốc, một nơi rất thần bí, Diệp Tinh ở tận thế đen tối nhiều năm sau mới nghe nói.

Nghe đồn sau khi tận thế đen tối bộc phát, thực lực mọi người đều rất yếu, cho dù tu luyện cũng chỉ là ở giai đoạn tu luyện, nhưng khi đó đã có người thực lực rất mạnh, thậm chí có cường giả cấp vương cảnh!

Đó chính là Phong Diệp Cốc!

Nghe đồn Phong Diệp Cốc là môn phái thời xưa lưu lại, vẫn luôn trải qua cuộc sống ẩn cư, cách ly với thế giới bên ngoài, bọn họ tự mình nắm giữ một ít công pháp không trọn vẹn.

Nhân số Phong Diệp Cốc không nhiều lắm, nhưng thực lực đều rất mạnh, thậm chí có mấy vị cường giả cấp vương cảnh!

Vào đầu ngày tận thế, Phong Diệp Cốc xuất thế, cơ hồ quét ngang tất cả, không có ai là đối thủ của bọn họ.

Nhưng mà loại tình huống này không duy trì bao lâu, những người tu luyện khác không ngừng đạt được cơ duyên nghịch thiên, thực lực càng ngày càng mạnh, thực lực Phong Diệp Cốc tự nhiên có vẻ càng ngày càng yếu, chờ một, hai năm, cường giả vương cảnh không ngừng toát ra, Phong Diệp Cốc liền không có bất kỳ ưu thế gì nữa dần dần biến mất không thấy.

Nhưng mà, hiện tại tận thế đen tối còn chưa có xuất hiện, Phong Diệp Cốc nếu có một vị cường giả cấp vương cảnh đi ra, phỏng chừng tất cả người luyện võ nơi này cộng lại cũng không phải đối thủ của một mình đối phương.

"Không nghĩ tới hiện tại có người của Phong Diệp Cốc đi ra, nhưng mà thực lực hẳn là không mạnh. Công pháp Phong Diệp Cốc không trọn vẹn, muốn tu luyện rất khó, muốn đạt tới vương cảnh trên cơ bản đều phải vượt qua sáu mươi tuổi. Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.

"Đúng rồi, nghe đồn trong Phong Diệp Cốc có một thai nghén của một trái cây kỳ dị, đối với linh thú có tác dụng rất lớn, cuối cùng bị Kiếm Hoàng chiếm được. Nếu mình lấy được nó vậy hoàn toàn có thể gia tăng năng lực của trùng tầm bảo Tiểu Hắc. " Bỗng nhiên, Diệp Tinh nghĩ tới cái gì, trong lòng khẽ động.

Quả trong Phong Diệp Cốc kia nuôi dưỡng thật lâu.

Lúc Diệp Tinh đang nghĩ, Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy đang ở cùng thanh niên Thẩm Hạo Thiên.

Hai người bọn họ cũng không dám có bất kỳ chậm trễ nào, vị Thẩm Hạo Thiên này bỗng nhiên đi ra, sau đó một chiêu liền dễ dàng đánh bại bọn họ, thực lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Thẩm Hạo Thiên đánh bại bọn họ, liền để cho bọn họ triệu tập những người luyện võ tới, chuẩn bị một hồi giao dịch, có thể nói, sự kiện này chính là một tay Thẩm Hạo Thiên thúc đẩy.

"Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy, bây giờ người tới không sai biệt lắm rồi đúng chứ?" Thẩm Hạo Thiên mỉm cười nói.

"Thẩm công tử, hẳn là không sai biệt lắm, có thể bắt đầu." Triệu Khôn Mộc gật đầu nói.

"Vậy thì tốt." Thẩm Hạo Thiên gật đầu.

Nhìn đông đảo người luyện võ trước mắt, sâu trong đáy mắt Trầm Hạo Thiên có một tia khinh thường.

Thấy Thẩm Hạo Thiên gật đầu, Triệu Khôn Mộc tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Các vị, hiện tại sự kiện võ thuật sắp bắt đầu."

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Triệu Khôn Mộc.

"Sự kiện chia làm hai giai đoạn, một là tỷ thí võ thuật, năm người một tổ, tự do đi lên, bảo vật lấy ra phải đặc biệt, nếu như không có bảo vật, nộp một trăm vạn cũng có thể đi lên tỷ thí."

"Giai đoạn thứ hai chính là tự do giao dịch, mọi người đem bảo vật trên người mình xuất ra, cùng những người khác tự do giao dịch bảo vật."

Nói xong, Triệu Khôn Mộc mỉm cười nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu đi."

\- Tỷ thí võ thuật? Diệp Tinh nghe Triệu Khôn Mộc nói xong, trong lòng thầm nghĩ.

Nhất thời, có người tiến lên nộp phí, bắt đầu tỷ thí.

"Thực lực của những người này cũng chỉ là bình thường." Diệp Tinh nhìn một chút, lắc đầu.

Tỷ thi võ thuật này có một quy củ, thực lực không thể chênh lệch quá lớn, chân chính tự do lựa chọn chỉ có một lần.

Ví dụ như Lý Thiên Hằng coi trọng một kiện bảo vật, có thể gia nhập sân thi đấu tỷ thí võ thuật, tỷ thí với bốn người khác.

Hơn 90% khả năng những người khác không phải là đối thủ của ông ta.

Đương nhiên, sau khi tỷ thí kết thúc, Lý Thiên Hằng liền không thể lựa chọn như vậy một lần nữa, bằng không chính là thuần túy khi dễ người khác.

"Ừm?"

Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên ngừng lại, lúc này nơi này có một người đàn ông lấy ra một tảng đá vô cùng cứng rắn.
Chương 183 Quả Bạch Nhan

"Lâm Đại Tráng, đây là bảo vật gì vậy? Bảo vật tiến hành tỷ đấu đều là một vài cái rất đặc biệt, anh liền lấy một tảng đá sao?" Có người cười nói.

"Hừ! Tảng đá này vô cùng cứng rắn, thậm chí có thể so với kim cương, chẳng lẽ không tính là một cái bảo vật sao?" Người đàn ông cường tráng tên Lâm Đại Tráng trầm giọng nói.

Nhất thời có người chuyên môn đi tới, kiểm tra một chút.

"Tảng đá này có thể làm bảo vật dự thi." Trọng tài gật đầu.

Cũng không thể tùy tiện lấy ra một món đồ là có thể tỷ thí? Điều này rõ ràng là không thể.

Lúc này Diệp Tinh đang đứng ở chỗ này, cái kén đen trên người hắn lại bỗng nhiên xuất hiện phản ứng.

Kén đen lần trước xuất hiện dị động sau đó bị Diệp Tinh dùng đồ vật chuyên môn gia, giữ, mang theo trên người, nhưng hiện tại lại xuất hiện phản ứng.

"Là tảng đá màu đen kia? Kén đen muốn hấp thu năng lượng trong tảng đá đó sao?"

Diệp Tinh nhìn về phía nơi đó, suy nghĩ một chút, nộp một trăm vạn tiến vào địa điểm chiến đấu.

"Thật sao? Người đi lên chính là một người thanh niên, thực lực của Lâm Đại Tráng tuy rằng không tính là mạnh, nhưng cũng không kém, trẻ tuổi như vậy cũng dám đi lên?"

Thanh niên này không có trưởng bối sư môn gì hay sao?"

"Có ai biết hắn ta không?"

......

Ánh mắt một vài người nhìn về phía Diệp Tinh, nhất thời lộ ra vẻ tò mò.

Bình thường người luyện võ đều là xem tuổi tác, tuổi còn trẻ thì công phu mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

"Là hắn?" Một trong số đó, một cô gái nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia kinh ngạc.

"Lạc Hà, em biết người thanh niên này?" Bên cạnh cô gái, một cô gái khác tò mò hỏi.

"Sư tỷ, em cùng hắn không tính là quen biết, lúc trước em đứng ở một chỗ, người thanh niên này bỗng nhiên đi lên hỏi đường, tựa hồ muốn bắt chuyện." Lạc Hà giải thích một chút.

"Ha ha, đi tới nơi này còn không biết tình huống nơi này, phỏng chừng là cố ý tiếp cận Lạc Hà em đi." Trên mặt cô gái này nhất thời lộ ra vẻ khinh thường.

"Lạc Hà, em phải nhớ kỹ, bất kỳ tên đàn ông nào bỗng nhiên tới gần em khẳng định đều không có tốt bụng gì hết."

"Sư tỷ, em nhớ rồi." Lạc Hà trịnh trọng gật đầu.

......

Địa điểm tỷ thí, sau khi Diệp Tinh đi lên, lại có một người nộp một trăm vạn.

Người thứ tư đi lên là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, ông ta trực tiếp lấy ra một quả màu trắng.

"Đây là... quả Bạch Nhan, là một loại trái cây đặc biệt của Thạch Nguyên Môn , Thạch Khảm vậy mà lại lấy ra một quả. "

“ Bình thường, tuy rằng quả Bạch Nhan có rất ít ở bên ngoài, Nhưng mà Thạch Nguyên Môn vẫn rất nhiều, xuất ra một quả cũng không tính là cái gì."

"Phỏng chừng Nga Sơn sẽ động tâm thôi."

......

Mọi người nhìn trái cây màu trắng bắt đầu nghị luận.

"Quả Bạch Nhan?" Trong lòng Diệp Tinh khẽ động, loại quả này đối với phụ nữ có chỗ lợi rất lớn, tuy rằng không thể gia tăng tuổi thọ, thế nhưng lại có thể khiến cho mình thoạt nhìn không già nua như vậy, hiệu quả so với những sản phẩm chăm sóc da bên ngoài không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

\- Là quả Bạch Nhan! Lúc này sư tỷ của Lạc Hà nhìn thấy quả này, ánh mắt lập tức sáng lên.

Trong mắt Lạc Hà cũng tràn đầy khát vọng, quả như vậy đứa con gái nào không muốn chứ?

Mà ở bên cạnh các cô, người phụ nữ trung niên dẫn đầu kia trực tiếp đi ra, nộp một trăm vạn đi tới.

"Ha ha, Mi Tuyền, tôi lấy ra quả Bạch Nhan liền biết bà sẽ đi lên mà." Người đàn ông Thạch Khảm cười to nói.

"Nếu ông đã lấy ra vậy thì trái cây này chắc chắn sẽ thuộc về ta." Mi Tuyền lạnh nhạt nói.

Thạch Khảm trên mặt lộ ra một tia tươi cười, thân cao chừng hai thước, giống như một ngọn núi nhỏ, cánh tay đều to bằng đùi người thường.

"Cái này cũng không nhất định đâu, lần trước bị bà đánh bại, lúc này đây tôi sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa." Thạch Khảm giãn ra thân thể một chút.

Hai người vừa gặp mặt đã có một mùi thuốc súng.

" Lại bắt đầu, Thạch Khảm vẫn không đối phó được Mi Tuyền, chiến đấu hai lần, nhưng đều bị đánh bại, không biết lần này kết quả sẽ như thế nào?"

"Không dễ phán đoán, lần trước thực lực Thạch Khảm đã rất gần với Mi Tuyền, giao thủ mấy trăm chiêu mới thất bại, lần này chỉ cần tiến bộ một chút liền có khả năng vượt qua Mi Tuyền."

"Thực lực hai người này đều chỉ đứng sau Lý Thiên Hằng, Triệu Khôn Mộc, thuộc nhóm người luyện võ ở cấp thứ hai, hôm nay lại có thể chứng kiến một trận chiến đặc sắc a."

Mọi người vây xem vẻ mặt hưng phấn. lần trước Thạch Khảm, Mi Tuyền giao thủ mấy trăm chiêu, tình cảnh chiến đấu cao thủ đỉnh cấp như vậy khẳng định rất đặc sắc.

"Sư phụ nhất định sẽ thắng." Lạc Hà cùng sư tỷ của cô ta nhìn sư phụ mình, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin.

Các cô biết thực lực của sư phụ nhà mình.

Về phần ba người còn lại, lúc này đã hoàn toàn bị xem nhẹ.

Người trong giới luyện võ chân chính mạnh hơn Thạch Khảm ngoại trừ cấp độ của Mi Tuyền người này thì còn lại không quá mười người.

"Mi Tuyền, năm người chiến đấu, chúng ta trước tiên đào thải ba người còn lại, sau đó mới chính thức tỷ thí, thế nào." Thạch Khảm cười to nói.

"Tôi cũng đang có ý này." Mi Tuyền gật đầu.
Chương 184 Bại trong một chiêu 1

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía ba người Diệp Tinh, lúc này ngoại trừ Diệp Tinh, hai người khác sắc mặt khẽ biến.

Không nghĩ tới một hồi tỷ thí bình thường lại xuất hiện hai vị cao thủ đỉnh cấp này.

"Tôi nhận thua."

"Tôi cũng nhận thua."

Hai người Lâm Đại Tráng không chút do dự, trực tiếp đi ra khỏi phạm vi chiến đấu, bọn họ biết thực lực của mình.

Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu thật sự bị đánh thành trọng thương, vậy thì hỏng rồi.

\- Tiểu tử, nhà ngươi muốn nhận thua không? Thạch Khảm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

Thanh âm ầm ầm vang lên, giống như sấm sét vậy.

"Tôi sẽ không nhận thua." Diệp Tinh lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Được, có can đảm, vậy thì tiếp ta một quyền đi." Thạch Khảm cười to nói, thân thể giống như một con mãnh hổ nhanh chóng vọt tới, nắm đấm huy động, trong không khí thậm chí truyền đến từng đạo tiếng mìn nổ.

"Cậu trai trẻ này lá gan lớn thật, cũng dám chiến đấu với Thạch Khảm!"

"Mỗi lần Thạch Khảm ra tay đều dùng toàn lực, không lưu tình chút nào, mặc kệ thực lực của anh mạnh hay yếu."

"Chắc là vừa ra khỏi sư môn."

. . . . . .

Những người vây xem thầm nghĩ.

"Sư muội, cậu trai trẻ đến gần em này đoán chừng phải ăn mệt rồi." Sư tỷ của Lạc Hà mỉm cười nói: "Hẳn là hắn muốn khoe mẽ, đáng tiếc không có đầu óc, chọn sai đối tượng để khoe mẽ."

Lạc Hà cũng nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một chút khinh thường.

Từ trước đến nay cô ta không có hảo cảm gì với con trai, lại càng đừng nói đến việc lúc trước Diệp Tinh cố ý muốn tiếp cận cô ta.

Mà ở một chỗ khác, ba người Hoàng Viêm cũng đang đứng, nhìn về phía cuộc chiến ở nơi này.

"Đội trưởng, thực lực của Thạch Khảm này hình như trở nên mạnh hơn." Lý Thương nhịn không được nói.

Ở bên cạnh, sắc mặt Tần Nhược Hi hờ hững.

Hoàng Viêm cười nói: "Đúng là mạnh hơn, có điều hẳn là ngăn không được một chiêu của Diệp Tinh."

Ánh mắt của ông ta nhìn Diệp Tinh trên sân đấu, trong mắt tràn đầy tự tin.

Dưới ánh mắt của mọi người, đối mặt với nắm tay của Thạch Khảm, chân phải Diệp Tinh bỗng nhiên đá ra.

"Ha ha, dám đánh trả? Nhóc con, chân này của cậu xong rồi." Thạch Khảm cười to nói.

Mục tiêu của nắm tay này, đúng là bộ phận đầu gối của Diệp Tinh.

"Phanh!"

Thế nhưng chân phải Diệp Tinh bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đá vào nắm tay Thạch Khảm.

Ầm!

Nháy mắt, Thạch Khảm cảm thấy một sức mạnh thật lớn đánh úp lại, sức mạnh này giống như ngọn núi khổng lồ đè xuống, ông ta vậy mà hoàn toàn không ngăn cản được, không ngừng lui về phía sau, thậm chí rời khỏi phạm vi sân đấu.

"Cái gì? Thạch Khảm bị đánh lui?"

"Sao có thể? Toàn bộ giới luyện võ chỉ có một số ít người như Lý Thiên Hằng là có thể đánh lui Thạch Khảm thôi mà?"

"Chẳng lẽ thực lực của cậu trai trẻ này có thể địch nổi Lý Thiên Hằng? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ?"

. . . . . .

Thạch Khảm bị đánh lui, nháy mắt khiến cho xung quanh ồ lên, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Tinh đều có một sự khiếp sợ.

Cậu trai trẻ này không phải nghé con mới sinh không sợ cọp, mà là giả heo ăn thịt hổ.

"Sao có thể?" Lúc này Thạch Khảm rốt cuộc ngừng lại, nhìn Diệp Tinh, sắc mặt có chút âm trầm.

Ông ta bị đánh lui ra ngoài phạm vi sân đấu, trận chiến đấu này ông ta đã thất bại, mà Diệp Tinh chỉ thi triển một đòn công kích.

"Cậu trai trẻ này có lai lịch gì? Thối pháp* sử dùng là gì?" Trong lòng Thạch Khảm suy tư, nhưng căn bản là không thể nghĩ ra được cái gì.

_*Thối pháp: chiêu sử dụng chân_

_*Thối pháp: chiêu sử dụng chân_

"Tôi đã nói là cậu ta không cản được một đòn công kích của Diệp Tinh mà." Hoàng Viêm mỉm cười nói.

"Thạch Khảm bị đánh bại dễ dàng như vậy?" Lúc này Mi Tuyền phái Nga Sơn nhìn Diệp Tinh, trên mặt có một tia hoảng sợ.

Thực lực của bà ta cũng chỉ là ngang ngửa Thạch Khảm mà thôi.

"Thực lực của Thạch Khảm mạnh hơn so với Trần Hải, nhưng mà so với Hoàng Viêm thì yếu hơn, từ đây suy ra, thực lực của đám người Lý Thiên Hằng không kém hơn Hoàng Viêm bao nhiêu, có thể mạnh hơn một chút, cũng có thể yếu hơn một chút." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Vừa rồi hắn vẫn chưa phát huy ra một phần trăm thực lực.

Ầm!

Nhìn Mi Tuyền Nga Sơn, Diệp Tinh không có động tác dư thừa gì, nhanh chóng tiến lên, nắm tay cứ như vậy nhẹ nhàng đánh tới.

Cho dù Mi Tuyền dùng hết toàn lực ngăn cản, nhưng mà hoàn toàn không ngăn cản được, cũng dễ dàng bị đánh ra khỏi phạm vi sân đấu.

"Mi Tuyền Nga Sơn cũng bị đánh bại!"

"Trời ạ, cậu trai trẻ này là môn phái nào vậy? Thực lực lại mạnh như vậy?"

"Liên tiếp đánh bại hai đại cao thủ, giới luyện võ lại xuất hiện một nhân vật đỉnh cấp ngang ngửa Lý Thiên Hằng."

. . . . . .

Mọi người kính sợ nhìn Diệp Tinh, có một vài cô gái trong mắt lại sáng lên tia sáng kỳ dị.

"Sư phụ vậy mà lại thua!" Lạc Hà nhìn sư phụ mình bị Diệp Tinh đánh bại bằng một quyền, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Cô ta biết sư phụ mình mạnh thế nào, thế nhưng lại không ngăn cản được một đòn công kích của Diệp Tinh.

Thực lực của cậu trai trẻ này thậm chí có thể đối đầu với đám người Lý Thiên Hằng!

Nghĩ đến thái độ lúc trước của mình với Diệp Tinh, trong lòng Lạc Hà chợt sinh ra một chút hối hận, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Luyện võ chú ý đến khoái ý ân cừu*, Diệp Tinh có đến gây phiền phức cho cô ta không đây?

_*Khoái ý ân cừu: trả ơn trả oán_

_*Khoái ý ân cừu: trả ơn trả oán_
Chương 185 Bại trong một chiêu 2

"Chiến đấu chấm dứt, cậu trai trẻ này thắng, nhận được toàn bộ đồ vật." Nhân viên trọng tài ngạc nhiên liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái, tuyên bố.

Hai trăm vạn, hòn đá thần bí màu đen, quả Bạch Nhan lập tức đều về tay Diệp Tinh.

"Tới tay." Diệp Tinh nắm hòn đá màu đen, trong lòng vui sướng.

Có điều hiện tại hắn cũng không có ý định lấy kén đen ra, cất hòn đá màu đen và tất cả các thứ khác lại.

"Xin chào, tôi là Trương Mang phái Hình Ý. . ."

"Tôi là. . ."

. . . . . .

Vừa rời khỏi sân đấu liền có một số người chạy đến kết giao.

Diệp Tinh ứng phó qua loa với những người này.

"Xin chào." Bỗng nhiên, Mi Tuyền phái Nga Sơn, người vừa bị Diệp Tinh đánh bại cũng đi tới.

Bà ta nhìn Diệp Tinh, nói: "Tôi rất muốn quả Bạch Nhan trong tay cậu, không biết cậu có nguyện ý giao dịch?"

Nghe vậy, Diệp Tinh mỉm cười, nói: "Không biết bà muốn giao dịch như thế nào? Tôi cũng không có hứng thú với tiền."

"Này. . ." Mi Tuyền lập tức nhíu mày lại, bà ta đang định bỏ tiền mua quả Bạch Nhan này.

"Nếu không có bảo vật khác, tôi sẽ không giao dịch." Diệp Tinh lắc đầu nói, nói xong hắn liền trực tiếp rời đi, không có gì ý định nói thêm gì nữa.

Mi Tuyền nhíu mày lại, mà Lạc Hà ở phía sau bà ta vẫn cúi đầu, không dám nói gì, e sợ Diệp Tinh sẽ chú ý tới mình.

"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Sư tỷ của Lạc Hà nhịn không được hỏi.

Mi Tuyền suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chút nữa đến thời điểm giao dịch nhìn xem có ai nguyện ý giao dịch bằng tiền hay không, đợi chúng ta giao dịch được một ít bảo vật, lại đến tìm cậu trai trẻ này."

Đối với quả Bạch Nhan, khát vọng của Nga Sơn các bà còn mạnh hơn nhiều so với các môn phái khác.

. . . . . .

Thời gian kế tiếp, các trận đấu so tài diễn ra liên tục, có điều cũng không có bảo vật khiến Diệp Tinh động tâm, mãi cho đến hơn nửa tiếng sau, có một người đàn ông đi vào sân đấu, trực tiếp lấy ra một tảng đá, bên trong tảng đá kia còn có một chút màu vàng.

"Linh thạch?" Diệp Tinh nhìn thấy tảng đá kia, nhất thời trong mắt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

"Nơi này thậm chí có linh thạch xuất hiện!"

Hắn nhanh chóng đi lên, chỉ là ngay sau đó hai người Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn đã tiến vào sân đấu, người thứ ba lại là Thẩm Hạo Thiên đến từ Phong Diệp cốc.

Người đàn ông lấy ra linh thạch hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tảng đá màu vàng này là ông ta chiếm được trong lúc vô tình, nhưng mà không biết là cái gì, chỉ là cảm giác hẳn là có chút giá trị, không nghĩ tới vừa lấy ra đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều cao thủ đỉnh cấp như vậy.

Khiến cho Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn đều lãng phí một lần cơ hội duy nhất tùy ý tiến vào sân đấu, cho dù ông ta có ngốc đi nữa cũng biết trong tay mình chính là bảo vật rất mạnh, chỉ là nếu đã lấy ra, vậy thì ông ta cũng không thể thu hồi.

Lập tức, trong năm người có hai người nhận thua.

"Cậu trai trẻ Phong Diệp cốc biết linh thạch, Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn vậy mà cũng biết?" Trong lòng Diệp Tinh hơi kinh ngạc.

Trong lòng hắn lại thầm than đã muộn một bước.

Có điều một viên linh thạch nhỏ kia ước chừng có thể tiết kiệm vài ngày thời gian tu luyện của hắn, tác dụng không tính quá lớn.

"Diệp Tinh." Ở phía xa, Hoàng Viêm đi tới bên cạnh hắn.

"Cậu có thể nhìn ra thực lực của cậu trai trẻ kia không?" Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh hỏi, trên mặt có vẻ thận trọng.

"Không thể." Diệp Tinh lắc lắc đầu.

Cậu trai trẻ Phong Diệp cốc kia cũng chưa biểu lộ ra thực lực, hắn thật sự không biết.

Vào lúc bọn họ nói chuyện, cuộc chiến đấu đã bắt đầu rồi.

"Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn, hay là hai ông nhận thua đi?" Thẩm Hạo Thiên nhìn hai người trước mặt, mỉm cười nói.

"Thẩm Hạo Thiên, tôi không biết cậu tới từ đâu, có điều có thể làm cho Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy cung kính như vậy, thực lực của cậu hẳn là rất mạnh, sáng nay chúng tôi đã muốn mở mang kiến thức một chút." Lý Thiên Hằng trầm giọng nói.

Dáng người ông ta khôi ngô, thân hình thẳng tắp giống như một khối đá.

Ở bên cạnh, Trương Đoạn Sơn trên mặt có một vết sẹo, thoạt nhìn dường như có một chút dã tính, thân mình hơi hơi gấp khúc, giống như một con sói đói hung tàn.

Thẩm Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Một khi đã như vậy, vậy ra tay đi."

Ầm! Ầm!

Ngay lập tức, thân thể hai người Lý Thiên Hằng, Trương Đoạn Sơn bạo động, bọn họ lựa chọn liên hợp ra tay, nhanh chóng đánh về phía Thẩm Hạo Thiên.

"Ra tay rồi! Lý Thiên Hằng và Trương Đoạn Sơn là những cao thủ chân chính đứng ở đỉnh cao nhất của giới luyện võ, thế nhưng bọn họ không chút do dự lựa chọn liên thủ, không biết có phải là đối thủ của cậu trai trẻ này không."

"Nhìn dáng vẻ của Triệu Khôn Mộc, Tiền Thủy, thực lực của cậu trai trẻ này hẳn là rất mạnh!"

"Cậu trai trẻ lúc trước là một con hắc mã, hiện tại cậu trai trẻ này không phải sẽ lại là một con hắc mã nữa chứ?"

. . . . . .

Mọi người căng thẳng nhìn chiến đấu.

Thế nhưng, trong nháy mắt ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó không thể tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK