Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516 Hắc Diệu thạch tới tay 1

Trường kiếm lay động, xẹt qua yết hầu của Kim Nguyên.

“Răng rắc!”

Một âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó ánh sáng màu xanh trên người Kim Nguyên lóe lên, cuối cùng hóa thành mảnh vụn, biến mất không thấy nữa.

“Phương pháp phòng ngự?” Thấy vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày.

Vút! Vút! Vút!

Chín thanh trường kiếm lại lay động, xẹt qua cơ thể Kim Nguyên.

“Phụt!” Kim Nguyên hoàn toàn không thể ngăn nổi, cơ thể trực tiếp bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù bị thương, nhưng cậu ta vẫn chưa chết.

“Đạo Tắc Sinh Mệnh, còn có cả Đạo Tắc Không Gian, ngươi là chàng trai nào ra tay ở núi Ngư Lâm?” mặt Kim Nguyên đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Tinh.

Lúc này ngoài cậu ta ra, sáu người khác, bao gồm cả Hỗn Dương đều đã bị giết.

Vốn là một kế hoạch nhắm vào giết chết Diệp Tinh, thiên tài luyện hóa bảy viên rưỡi đá Hắc Diệu này sẽ bị giết chết ở đây, mà cậu ta vẫn là thiên tài mạnh mẽ nhất Hắc Diệu Tông – thành Thạch Nghiêu.

Diệp Tinh chỉ là một Đạo Tắc Cảnh mà thôi, hộ vệ Chiến Mặc của cậu ta đã hậu kì Hư Không Cảnh, kế hoạch này chắc chắn sẽ thành công một trăm phần trăm.

Nhưng Diệp Tinh bỗng nhiên bộc phát ra thực lực mạnh như vậy, rõ ràng chỉ là Đạo Tắc Cảnh, lại có thể thể miểu sát cả cường giả Hư Không Cảnh hậu kì, đây quả thực là kì tích!

Nhìn thấy kiếm trận, lại cảm nhận được Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian, Kim Nguyên cũng nhanh chóng đoán ra được thân phận khác của Diệp Tinh.

“Thông minh, đáng tiếc cậu biết cũng vô dụng.” Sắc mặt Diệp Tinh lạnh lùng, khống chế trường kiếm điên cuồng cướp đi sức sống cả Kim Nguyên.

Trên người Kim Nguyên có rất nhiều phương pháp phòng ngự, hiển nhiên là do đại trưởng lão Mạc Vẫn đó làm.

“Không Vân, ngươi....ngươi không thể giết ta, cha ta để lại ấn kí trên người ta, nếu ngươi giết ta, ông ấy sẽ biết ngay.” Kim Nguyên sợ hãi nói.

Nhìn Diệp Tinh mặt vô cùng lạnh lùng lúc này, cậu ta thật sự sợ hãi.

Chỉ chưa tới ba giây ngắn ngủi, Chiến Mặc chết, sáu thiên tài tuyệt thế khác của Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu cũng đã chết .

Mỗi một thiên tài đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu, ai dám ra tay giết họ chứ? Nhưng Diệp Tinh lại không chút kiêng kị gì.

“Ấn kí?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.

“Phải! Cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không chạy thoát được!” Kim Nguyên thấy Diệp Tinh có chút do sự, vội vàng nói: “Ta cam đoan sẽ không nói việc xảy ra ở nơi này ra ngoài, ta có thể thề! Hơn nữa sau khi trở về ta sẽ không đối phó ngươi nữa, ngươi muốn ta làm gì cũng được.”

Kim Nguyên vội vàng nói, cha cậu ta cũng là một cường giả Bất Tử Cảnh cường đại, thiên phú của cậu ta mạnh mẽ, cậu ta thật sự không muốn cứ vậy mà chết ở đây.

“Không cần thề nữa.” Diệp Tinh lạnh lùng nói.

Vút! Vút! Vút!

Từng thanh trường kiếm lay động, không ngừng chém lên người Kim Nguyên.

Cho dù có phương pháp phòng ngự mạnh mẽ, nhưng sức sống của Kim Nguyên cũng giảm xuống không ngừng, bảy phần.....năm phần....ba phần....một phần...

Thậm chí Kim Nguyên bắt đầu cảm thấy ý thức của mình trở nên mơ hồ, cậu ta biết bản thân không sống nổi nữa rồi.

Diệp Tinh căn bản không có ý định buông tha cậu ta.

Nhìn Diệp Tinh, trên mặt Kim Nguyên lộ ra vẻ điên cuồng: “Không Vân, ngươi giết ta rồi, ngươi cũng không sống được, chắc chắn ngươi sẽ bị cha ta dùng cách tàn nhẫn nhất giết chết, chắc chắn sẽ như vậy.”

Vút!

Một thanh trường kiếm trực tiếp xuyên thủng đầu cậu ta, trên mặt Kim Nguyên còn mang theo vẻ dữ tợn, thân thể nặng nề đập xuống đất.

Con trai của đại trưởng lão Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu - Kim Nguyên đã chết!

“Nhẫn không gian!” sau khi giết chết Kim Nguyên, Diệp Tinh nhanh chóng lấy nhẫn không gian của Kim Nguyên xuống.

Hắn liếc mắt nhìn một cái, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng .

Bên trong nhẫn không gian của Kim Nguyên, một trăm ba mươi viên Hắc Diệu Thạch đang im lặng nằm đó.

“Vậy mà tất cả đều ở đây!” Diệp Tinh mừng thầm trong lòng.

Thực tế, trước khi tới nơi này Diệp Tinh đã chuẩn bị để ra tay, có điều ông cụ Chiến Mặc vẫn luôn ẩn nấp.

Thực lực Hư Không Cảnh hậu kì, nếu vẫn duy trì sự thận trọng mà trốn đi, Diệp Tinh cũng khó mà làm gì được, hơn nữa dây dưa ngăn hắn, hắn muốn thoát ra cũng khó.

Trước khi ông cụ Chiến Mặc chưa xuất hiện, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội.

Mà sau khi ông cụ Chiến mặc xuất hiện hắn lại ra tay không chút do dự nào, không chỉ nháy mát bạo phát thực lực của bản thân, mà trên thanh trường kiếm đó còn có một loại độc chuyên đối phó với các cường giả Hư Không Cảnh!

Đây là thứ mà hắn đổi được ở thành Thời Không.

Giải quyết xong ông cụ Chiến Mặc, mấy người Kim Nguyên chỉ là Đạo Tắc Cảnh, chắc chắn không thể chạy thoát.

“Xèo xèo!”

Tay phải vung lên, trên người mấy người Kim Nguyên, Hỗn Dương đều có một ngọn lửa bốc lên, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã biến thành tro tàn.

Oành!

Ở một nơi xa xôi, bỗng nhiên trời đổi sắc, vậy mà một phần hư không lại biến thành màu đỏ.

“Răng rắc!”

Hư Không vỡ nát, lửa cháy ngút trời, chèn ép phía dưới mà tới.

“Phát hiện rồi?” Nhìn bầu trời phía xa, sắc mặt Diệp Tinh khẽ thay đổi.

Cách thời gian hắn giết Kim Nguyên mới chỉ một giây.

Vút!

Hắn thu tất cả những đồ còn lại trên người mấy người Kim Nguyên, Hỗn Dương lại, sau đó bước tới khe nứt trên mặt đất phía trước.

“Đi!”
Chương 517 Hắc Diệu thạch tới tay 2

Hắn không do dự chút nào, lập tức chui xuống khe nứt bên dưới.

Lúc chui xuống Diệp Tinh lập tức nuốt một quả màu trắng.

Quả Liễm Tức, sau khi ăn xong có thể thu lại tất cả dao động khí tức trên cơ thể, chỉ cần không nhìn thấy trước mặt, cho dù là cường giả Bất Tử Cảnh cũng không thể phát hiện, chắc chắn đây là một bảo vật giữ mạng vô cùng mạnh.

Đổi trong thành Thời Không, quả Liễm Tức này cần 500 điểm Thời Không một quả, mỗi quả có thể duy trì ba ngày.

Diệp Tinh đổi tổng cộng năm mươi quả!

“Đùng đùng đoàng!”

Lúc Diệp Tinh chui xuống dưới vẫn chú ý tới dao động bên trên.

Toàn bộ trời đất thay đổi, dưới mặt đất rung động một trận mãnh liệt, từng luồng khí tức nóng hầm hập, tới mức Diệp Tinh cũng cảm nhận được.

Uy thế đnág sợ tới từ thành Thạch Nghiêu, lan ra một khoảng cách rất dài.

“Đây là uy thế của cường giả Bất Tử Cảnh sao?”

Diệp Tinh cảm thấy trời đất bỗng nhiên thay đổi, trong lòng chấn động.

Dù hắn đã gặp rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy cảnh tượng thực lực của cường giả Bất Tử Cảnh bạo phát.

“Không gian vỡ nát, uy áp tràn khắp đất trời.

Cường giả Bất Tử Cảnh, ít nhất cũng nắm được đạo tắc hoàn chỉnh của một hệ, chỉ một ý nghĩa trời đất đã đổi màu, cho dù bao nhiêu người cảnh giới thấp hơn, cũng không phải là đối thủ của một cường giả Bất Tử Cảnh!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao trời lại vỡ vậy?”

“Dao động khí thể mạnh quá! Đây là....uy áp của cường giả Bất Tử Cảnh!”

“Là tông chủ Hồn Huyền hay là của đại trưởng lão Mạc Vẫn?”

...

Trong thành Thạch Nghiêu, tất cả mọi người đều nhìn lên hư không, thậm chí có một số người thực lực yếu không chịu nổi uy áp, trực tiếp quỳ xuống.

Trong hư không lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu trắng nhanh chóng tiến tới, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ giận dữ.

“Là ai? Là ai dám ra tay với con trai ta?”

Lúc nãy ông ta ở trong Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu, nhưng bỗng nhiên ông ta cảm nhận được sức sống của con trai mình bỗng nhiên biến mất hoàn toàn!

Sức sống hoàn toàn biến mất, điều này nói rõ ràng con trai Kim Nguyên của ông ta đã bị giết.

“Cho dù là ai, dám ra tay với con trai ta, ta nhất định sẽ bằm thây vạn đoạn!” trong lòng Mạc Vẫn vô cùng tức giận.

Không bao lâu ông ta đã tới Bác Hạp Cốc.

“Kim Nguyên mất đi khí tức sinh mệnh ở nơi này? Nơi này rõ ràng có dấu vết đánh nhau.” Mạc Vẫn đứng trong hư không, khí thế khủng bố tản ra, bảo phủ lên cả một vùng rộng lớn xung quanh.

Đồng thời từng luồng khí tức nóng hầm hập lan ra tất cả các khe nứt.

Một nơi nào đó dưới mặt đất, Diệp Tinh ngồi khoanh chân không cử động, hắn cảm nhận được từng luồng khí tức nóng hầm hập đánh tới, thậm chí có chút không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương.

Nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng.

“Mạnh quá!”

Trong lòng Diệp Tinh thất kinh.

Lúc này hắn cách mặt đất rất sâu, nhưng khoảng cách sâu như vậy, chỉ có một chút dư âm mà Mạc Vẫn tản ra hắn cũng có chút không chịu nổi.

Theo cảm nhận của Diệp Tinh, xung quanh hắn dường như nháy mắt đã biến thành một thế giới hỏa diễm.

Mãi tới một phút sau, khí tức nóng hầm hập này mới từ từ tản đi.

“Tiếp tục chui xuống!” Diệp Tinh suy nghĩ một lát, tiếp tục chui sâu xuống bên dưới.

Khoảng thời gian này chắc chắn Mạc Vẫn sẽ luôn tìm kiếm ở khu vực xung quanh, hắn không có cơ hội để ra ngoài.

...

“Đáng chết! Rốt cuộc là ai? Cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh cũng không thể rời đi nhanh như vậy? Trừ khi là một cường giả Bất Tử Cảnh khác!”

Mạc Vẫn tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không có bất cứ một phát hiện gì.

“Một cường giả Bất Tử Cảnh đặc biệt tới đây để giết con trai mình?” Mạc Vẫn nổi giận trong lòng.

Vút!

Thân hình của ông ta lay động, lại tiến tới những nơi khác tìm kiếm.

“Chắc vị trí này đủ an toàn rồi nhỉ?” sâu dưới mặt đất, Diệp Tinh dừng lại ở một nơi, khẽ thở phào một hơi.

Ẩn nấp dưới mặt đất, lại có quả liễm tức, chỉ có một khả năng có thể phát hiện ra hắn. Đó chính là Mạc Vẫn cũng tiến vào trong lòng đất, hơn nữa vị trí này của hắn, nhưng tỉ lệ này là quá thấp.

“Thu hoạch lớn.”

Mặc dù trốn dưới lòng đất, nhưng nghĩ tới thu hoạch lần này, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Tinh căn bản không thể che giấu nổi.

Một trăm ba mươi viên Hắc Diệu Thạch! Hơn nữa đều ẩn chứa năng lượng hoàn chỉnh! Cho dù giao tất cả cho thành Thời Không, cũng có thể lấy được một trăm ba mươi điểm Thời Không!

Tất nhiên, Diệp Tinh sẽ không chọn làm như vậy.

“Xem thử xem có thể hấp thụ năng lượng của Hắc Diệu Thạch nữa không!” Diệp Tinh lấy một viên Hắc Diệu Thạch ra, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

Hắn nắm chặt Hắc Diệu Thạch, lập tức vận chuyển Đạo Tắc Không Gian.

Ong...

Khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh dao động một chút, sau đó có một số ít khí lưu màu xám tự động tràn ra, dung hòa với máu hắn.

Oành!

Chạm tới khí lưu màu xám này, máu Diệp Tinh giống như chạm được vào suối nguồn, nháy mắt sôi lên ùng ục.

Năng lượng của viên Hắc Diệu Thạch đó nháy mắt tràn vào trong cơ thể Diệp Tinh.

“Quả nhiên có thể!”

Rong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia kích động.

Trước đó hắn vận chuyển Đạo Tắc Sinh Mệnh đạt tới cực hạn, nhưng giờ vận chuyển Đạo Tắc Không Gian lại có thể hấp thụ năng lượng bên trong Hắc Diệu Thạch.

“Năng lượng này dường như điên cuồng hơn một chút.” Diệp Tinh hấp thụ, cảm nhận Hắc Diệu Thạch này với Hắc Diệu Thạch trước đây có điểm không giống nhau.
Chương 518 Kiếm trong tranh, hạt giống Hư Không hoàn chỉnh!

Dù là như vậy, nhưng sự khác biệt của hai thứ này không lớn.

“Hấp thụ!”

Diệp Tinh dùng toàn lực thúc giục đạo tắc, hấp thụ năng lượng bên trong Hắc Diệu Thạch này.

Uỳnh!

Trong nhẫn không gian của Diệp Tinh, chiếc kén đen thần bí đó rõ ràng đang động đậy, muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Tinh ngăn lại, không còn cách nào để cử động.

Một phút....hai phút....ba phút....

Mãi tới bảy phút sau, năng lượng trong toàn bộ viên Hắc Diệu Thạch đã bị Diệp Tinh hấp thụ hết.

Hắn không hề do dự, tiếp tục lấy ra viên thứ hai.

Hấp thụ viên thứ hai xong, Diệp Tinh lại lấy ra viện thứ ba....

“Lại bão hòa rồi?” đợi tới khi Diệp Tinh hấp thụ viên thứ tám, rõ ràng hắn cảm thấy bản thân không thể hấp thụ thêm được nữa.

“Tiếp theo là vận chuyển Huyễn Cảnh!” Diệp Tinh hít thở sâu một hơi, thúc giục huyễn cảnh.

Trong đầu hắn lập tức có thêm một chút khí lưu màu xám dung hòa vào trong máu.

Huyễn cảnh là một đại đạo hoàn chỉnh, thậm chí còn mạnh hơn cả đạo tắc.

“Hấp thụ! Hấp thụ!”

Diệp Tinh cứ hấp thụ không ngừng như vậy.

Sau khi thúc giục huyễn cảnh, hắn hấp thụ xong sáu viên Hắc Diệu Thạch thì không hấp thụ thêm được nữa.

“Đã hoàn toàn đạt tới bão hòa rồi.” Diệp Tinh cảm nhận trạng thái của mình một chút, không che giấu nổi nụ cười trên mặt.

Hắn lấy được hai viên Hắc Diệu Thạch trên núi Ngư Lân rồi hấp thụ, ở chi nhánh Hắc Diệu Tông thành Thạch Nghiêu hắn hấp thụ được bảy viên, ở đây hắn hấp thụ được mười bốn viên, như vậy tính tổng thì hắn đã hấp thụ được năng lượng của hai mươi ba viên Hắc Diệu Thạch!

“Không biết lĩnh vực Hắc Diệu của mình mạnh thế nào?” trong mắt Diệp Tinh lộ sự mong đợi.

Nhưng hiện giờ thỉnh thoảng vẫn có khí tức nóng hầm hập thẩm thấu tới, hắn không thể thúc giục lĩnh vực Hắc Diệu, một khi bị phát hiện, vậy thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Oành!

Diệp Tinh hấp thụ xong, nhưng kén đen bên trong nhẫn không gian lại động đậy.

“Mình đã hấp thụ hết năng lượng của mười bốn viên Hắc Diệu Thạch, những thứ này không còn tác dụng gì với mình nữa, xẽm xem kén đen thần bí có thể hấp thụ không?” Diệp Tinh nghĩ một lát, sau đó đặt Hắc Diệu Thạch đã mất đi năng lượng vào trong nhẫn không gian, bên cạnh kén đen.

Vút!

Nháy mắt chiếc kén đen này đã chạm tới một viên Hắc Diệu Thạch.

Sau đó dưới ánh mắt của Diệp Tinh viên Hắc Diệu Thạch này trở thành màu xám trắng, khô nứt nẻ.

“Hoàn toàn biến thành bột phấn? Giống hệt với tình huống trước đó?” Diệp Tinh lặng lẽ nhìn.

Hắn lại lấy ra một viên Hắc Diệu Thạch.

Chỉ trong một thời gian ngắn viên Hắc Diệu Thạch này cũng hoàn toàn trở nên xám trắng.

Oành!

Hấp thụ hai viên Hắc Diệu Thạch, dao động của chiếc kén đen này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Mày an phận chút cho tao, nếu không một viên Hắc Diệu Thạch cũng không có.” Diệp Tinh suy nghĩ một lát, sau đó ý thức tiến vào trong chiếc kén đen.

Ong...

Kén đen rung động một lát, sau đó thật sự dừng lại.

“Quả nhiên!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trong chiếc kén đen thần bí này chắc chắn có sự sống!

Thấy chiếc kén đen không động đậy nữa, Diệp Tinh lại lấy ra thêm một viên Hắc Diệu Thạch để nó hấp thụ, sau đó không cho thêm nữa.

Hắn vẫn chưa biết rốt cuộc kén đen thần bí này là thứ gì, cho quá nhiều tới lúc xảy ra thay đổi sẽ không ổn.

Ong...

Vào lúc Diệp Tinh thu lại ý thức, bỗng nhiên kén đen thần bí truyền tới một thông tin kì lạ.

“Dưới lòng đất này có đồ?” chạm tới thông tin, Diệp Tinh lại ngây ra.

Kén đen thần bí truyền cho hắn một vị trí.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nhìn về một phía nào đó.

“Xuống xem thứ xem!”

Hắn men theo vị trí mà kén đen thần bí cung cấp từ từ chui xuống dưới, chú ý nguy hiểm xung quanh.

Mãi tới nửa tiếng sau, trong lòng Diệp Tinh động một cái. Hắn cảm nhận được không gian bên dưới có ẩn chứa dao động của Đạo Tắc Không Gian.

“Vậy mà lại có đồ thật!” Diệp Tinh ngạc nhiên về sự cảm nhận của kén đen không thôi.

Cách xa như vậy mà kén đen cũng có thể cảm nhận được điều gì đó, đây quả thật là kì tích.

Dừng một lát Diệp Tinh lại tiếp tục chui xuống.

“Dường như là một tòa cung điện?” Diệp Tinh bắt đầu chạm tới một số mảnh vụn của cung điện.

“Dao động càng lúc càng mạnh rồi!”

Diệp Tinh từ từ đi tới một nơi.

“Đây....” Bỗng nhiên, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh sợ.

Ở khu vực phía trước, vậy mà lại hình thành một khu vực chân không, đường kính của khu vực này chỉ có mười mét, hơn nữa trong khu vực trung tâm của vùng chân không này, có một bức tranh đang trôi lơ lửng, trên bức tranh này, chỉ vẽ một thanh kiếm.

Mà lúc này thanh kiếm trên bức tranh lại tản ra một dao động Đạo Tắc Không Gian mãnh liệt.

“Đây là....họa đạo?”

Diệp Tinh cả kinh.

Giống như kiếm đạo, thương đạo,... họa đạo cũng là một đại đạo, chỉ có điều người nắm giữ cực kì thưa thớt.

“Một thanh kiếm?”

Diệp Tinh nhìn một cách tỉ mỉ.

Oành!

Sau khi nhìn mấy giây, ý thức của hắn bỗng nhiên giống như đã tiến vào trong một thế giới kỳ lạ.

Trong thế giới này, rất nhiều kiếm đang bay lượn không ngừng, mà những thanh trường kiếm này tỏa ra từng luồng dao động kì lạ, vô số trường kiếm giống như hình thành lên một tổng thể hoàn mỹ.

Nhìn một lát, trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ khó mà tin được, sau đó lại lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Chương 519 Hỗn Vũ, tầng thứ bảy

“Hạt giống Hư Không, vậy mà đây lại là hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian hoàn chỉnh!”

Hắn từng nhận được truyền thừa của Đạo Tắc Không Gian trên tháp đại đạo Tam Thiên của thành Thời Không, tất nhiên biết hại gióng hư không Đạo Tắc Không Gian có dáng vẻ thế nào.

Nhưng chỉ có thể truyền thừa trong tháp đại đạo Tam Thiên chín ngày, nhưng ở nơi này lại không có bất cứ hạn chế gì!

“Trời ạ, chỉ thông qua một thanh kiếm trong bức tranh, mà có thể looj ra hạt giống hư không Đạo Tắc Không Gian hoàn chỉnh, vậy phải cần thực lực thế nào?” lòng Diệp Tinh chấn động.

Trừ tháp đại đạo Tam Thiên ra, hắn chưa từng thấy hạt giống hư không đạo tắc nào lộ ra vẻ hoàn mỹ cả.

“Có điều kém hơn hạt giống hư không trong tháp đại đạo Tam Thiên một chút.” Diệp Tinh nhìn kĩ lại

Tháp đại đạo Tam Thiên, là do cường giả những cường giả đỉnh cấp nhất nhân tộc sáng tạo ra.

Lãnh thổ của nhân tộc rộng lớn, thậm chí có hàng vạn thế giới, vô số các vị diện, số lượng cường giả chỉ cần nghĩ thôi đã biết.

Bức tranh nà không bằng tháp đại đạo Tam Thiên cũng là chuyện bình thường.

“Nơi này có cơ duyên lớn tới vậy mà lại không có người phát hiện ra?” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ.

Giống như nơi này ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, trừ khi tới được khu vực xung quanh, nếu không căn bản không thể nhìn thấy.

“Phỉ rồi, liệu mình có thể lấy bức tranh này ra không?” bỗng nhiên trong đầu Diệp Tinh xuất hiện một suy nghĩ.

Hắn thử tiếp cận.

Oành!

Vừa tiến lại gần một chút, Diệp Tinh liền cảm thấy một luồng dao động cực kì mạnh mẽ trong không trung, trên da hắn xuất hiện rất nhiều vết nứt, có máu tươi chảy ra.

“Lực tấn công mạnh quá!” trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Chỉ là một bức tranh mà đã có hiệu quả như vậy, chẳng phải là nói, nếu mình lấy được bức tranh này, chỉ mang theo bên người như vậy thôi, cường giả Hư Không Cảnh cũng không thể tiếp cận mình?”

Thực lực của hắn hiện giờ có thể sánh ngang với người ở Hư Không Cảnh, nhưng ngay cả một bức tranh cũng không tới gần được.

“Bức tranh này là binh khí ư? Đây là đẳng cấp gì?” Diệp Tinh thầm nói.

Một lúc lâu sau, Diệp Tinh thu lại tâm trạng trong lòng.

“Nếu đã không tiếp cận được, vậy thì an tâm lĩnh ngộ đi!”

“Đạo Tắc Không Gian....” hắn chìm sâu vào trong đó, cẩn thận cảm nhận.

Thanh trường kiếm trước mắt biến thành vô số trường kiếm, đang không ngừng bay lượn, từng luồng Đạo Tắc Không Gian huyền ảo trong quá trình những thanh kiếm này bay lượn phơi bày ra trước mặt hắn không ngừng.

Lĩnh ngộ đạo tắc giống như giải một bài toán hình học không gian, nếu lĩnh ngộ bình thường thì chỉ giống như nhìn chữ viết. Muốn giải được ra thì đầu tiên phải căn cứ theo chữ viết là xây dựng lên hình ảnh tương ứng trong đầu, sau đó căn cứ theo điều kiện mà chữ viết đã cho bắt đầu giải đáp.

Nhưng những thanh trường kiếm này lại trực tiếp hợp thành một thể, hoàn toàn phơi bày ra trước mắt Diệp Tinh, không cần hắn xây dựng, vậy nên tốc độ giải đáp tự nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.

“Hóa ra là như vậy....Đạo Tắc Không Gian còn có thể thi triển như thế này....” Diệp Tinh nhìn không ngừng, trong mắt hiện lên sự vui mừng, dường như ý thức hoàn toàn chìm sâu vào trong đó.

Mười ngày....một tháng....một năm.

Diệp Tinh cứ nhìn không ngừng như vậy, hắn chỉ để lại một chút ý thức chú ý tình hình bên ngoài, qua mỗi một tháng lại nuốt một quả liễm tức, trừ những việc này ra toàn bộ tinh lực đều đặt trên bức tranh.

Cho dù hiệu quả của bức tranh này kém hơn tháp đại đạo Tam Thiên, nhưng hơn ở chỗ có thể lĩnh ngộ không hạn chế.

Theo thời gian dịch chuyển, lĩnh ngộ của Diệp Tinh với Đạo Tắc Không Gian cũng không ngừng sâu thêm.

...

Thành Hư Không rộng lớn vô cùng cổ kính, cả thành chạy dài mãi không thôi, không biết kéo dài tới nơi nào, thỉnh thoảng bên trên có một tia sáng xẹt qua, trên những ánh sáng này phản chiếu vô số bí văn kì lạ, phức tạp.

Thành Thời Không, không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, nhưng đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng dường như nơi này không hề thay đổi chút nào.

Đã mười một năm kể từ lần thành Thời Không tuyển chọn thiên tài trước đó, cả tòa thành Thời Không vẫn hoạt động như bình thường, không chịu bất kì ảnh hưởng nào.

Cứ cách một khoảng thời gian, thành Thời Không lại tuyển chọn hàng trăm thiên tài trên hàng nghìn thế giới nhân tộc, từ vô số các vị diện, mỗi lần tuyển chọn thiên tài đều thu hút rất nhiều ánh mắt của các thế giới, còn những cái khác không đáng nói tới.

Đây là một quảng trường khổng lồ có đường kính lên tới hàng vạn kilomet, trên quảng trường có một tòa tháp lớn đứng sừng sững.

Tổng thể tòa tháp trông vô cùng to lớn, chia thành từng tầng một, độ cao mỗi tầng đạt tới một kilomet, nhưng phía sau được bao phủ toàn bộ bằng một tầng khí lưu dày đặc như sương mù, nhìn không rõ.

Đây là Tháp Đăng Thiên!

Thiên tài mà thất trọng thiên đào tạo, dựa vào Tháp Đăng Thiên quyết định thực lực của mình, có thể dựa vào thứ hạng Tháp Đăng Thiên để tiến vào động tiên mạnh hơn để bồi dưỡng.

“Thời gian đã trôi qua hơn bốn năm rồi, đến giờ thông tin của sáu hạng đầu vẫn không có gì thay đổi.

“Hỗn Vũ xông qua tầng thứ sáu của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ ba từ khi tiến vào thành Thời Không, ba người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt xông qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ tư từ khi tiến vào thành Thời Không, Diệp Tinh xông qua tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên vào năm thứ sáu từ khi tiến vào thành Thời Không, Lâm Tiểu Ngư cũng theo sát ngay phía sau Diệp Tinh.”
Chương 520 Bốn năm 1

“Càng lên cao Tháp Đăng Thiên độ khó sẽ càng tăng, không xông qua được cũng rất bình thường.”

“Phải, đã trôi qua một trăm năm, căn bản ta vẫn ở tầng thứ tư của Tháp Đăng Thiên.”

“Những năm gần đây số người xông qua được tầng một khá nhiều, tầng thứ hai cũng có mấy người. Hiện giờ cộng lại thì tầng thứ hai có mười một người rồi.”

...

Lúc này trên quảng trường có một vài người, bọn họ ngẩng đầu nhìn bảng xếp hạng.

Thiên tài Đạo Tắc Cảnh được đào tạo một trăm năm, một trăm năm này dường như đã quyết định con đường sau này của họ.

Không có tiềm lực, vậy thì lập tức đưa ra ngoài, đoán chừng sẽ không có cơ hội bước chân vào thành Thời Không nửa bước.

Vút!

Bỗng nhiên, có một bóng người từ phía xa tiến tới, đây là một chàng trai mặt mũi bình thường, trông giống người trái đất, trên người còn có rất nhiều bí văn màu xanh lam.

Thấy bóng dáng của người này, mọi người bỗng vô thức nhịn thở.

“Là Hỗn Vũ!”

“Nghe nói Hỗn Vũ đi làm nhiệm vụ rồi, giờ hắn ta đã trở về rồi?”

“Xem kìa, Hỗn Vũ tiến vào trong Tháp Đăng Thiên rồi! Hắn ta chuẩn bị xông lên tầng bảy Tháp Đăng Thiên?”

...

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hỗn Vũ bước tới sau đó trực tiếp tiến vào trong tháo đăng thiên,

Lòng mọi người khẽ động một cái, Hỗn Vũ rất ít khi tới Tháp Đăng Thiên, mỗi lần tới đây nhất định đã nắm chắc.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn bảng xếp hạng, ai cũng không nói gì, đều im lặng đứng đó đợi kết quả.

Mấy phút sau, thông tin trên Tháp Đăng Thiên bỗng dưng thay đổi.

Hạng 1: Hỗn Vũ (Thất trọng thiên) thành tích: Tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên

Hạng 2: Vô Ngân (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ hai Tháp Đăng Thiên

Hạng 3: Đồng Mục Sâm (Lục trọng thiên) thành tích: Tầng thứ hai Tháp Đăng Thiên

Oành!

Nhất thời quảng trường trở nên ồn ào, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

“Thật sự xông qua rồi!”

“Tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên! Tầng này phải ngang với thực lực của Chân Linh Cảnh đúng không?”

“Lứa thiên tài này, trừ Hỗn Vũ ra, những người mạnh nhất như Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt, Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư mới ở tầng thứ hai mà thôi!”

“Tầng thứ bảy với tầng thứ hai, đây là khoảng cách năm tầng đó!”

...

Trong ánh mắt mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ, càng lên cao Tháp Đăng Thiên độ khó càng tăng, nhưng xem tình huống này, tốc độ xông qua Tháp Đăng Thiên của Hỗn Vũ nhanh hơn những thiên tài khác nhiều! Đây quả thực là kì tích!

Bọn họ nhìn bảng xếp hạng, lúc này Hỗn Vũ vẫn chưa ra ngoài, điều này chứng minh rằng có khả năng Hỗn Vũ sẽ xông lên tầng thứ tám!

Vút!

Bỗng nhiên trên quảng trường có một luồng dao động, sau đó bóng dáng Hỗn Vũ xuất hiện, anh ta nhìn thứ hạng một chút, sau đó quay người rời khỏi nơi này.

“Không thành công!”

“Bình thường, Hỗn Vũ xông qua tầng thứ bảy của Tháp Đăng Thiên còn chấp nhận được, nếu thất ự xông lên tầng thứ tám, vậy chắc chắn là yêu quái.”

...

Mấy người trên quảng trường bàn tán, nhìn bóng lưng Hỗn Vũ hoàn toàn biến mất.

Bọn họ nhìn nhau, sau đó nhanh chóng truyền tin tức ở nơi này ra ngoài.

Vút! Vút! Vút!

Trên một sân thượng khổng lồ, từng thanh trường kiếm đang không ngừng bay lượn, mỗi một thanh kiếm đều phát ra dao động cực kì mạnh mẽ.

Mấy phút sau, tất cả kiếm được thu lại, dừng trước mặt một chàng trai.

Đây là một chàng trai giống tộc Tinh Linh, tai nhọn hoắt, vô cùng khôi ngô, đó chính là thiên tài kiếm đạo Vô Ngân.

“Haha, nghiên cứu 《 Phân Tích Kiếm Đạo 》, 《 Cơ Sở Kiếm Chi Đại Đạo》..., mỗi năm tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên một lần, tốc độ tiến bộ của mình nhanh hơn trước nhiều. Thêm ba năm nữa, tin chắc mình sẽ xông qua được tầng thứ ba của Tháp Đăng Thiên!”

Trên mặt Vô Ngân tràn ngập sự vui vẻ.

Mười năm trở lại đây, anh ta vẫn luôn nghiên cứu rất nhiều bí tịch, mà thiên tài của lục trọng thiên mỗi năm đều có thể tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên một lần, mỗi năm anh ta đều có thể cảm nhận được bản thân tiến bộ rất lớn.

“Thầy bảo mình đi nhận nhiệm vụ sớm một chút, đợi mình xông lên được tầng ba Tháp Đăng Thiên, mình sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ.” Vô Ngân tự có tính toán trong lòng.

Điểm Thời Không của anh ta đủ dùng, không vội tiến vào những bí cảnh, di tích đó.

Theo Vô Ngân thấy, an tâm lĩnh ngộ những bí tịch này, không lãng phí thời gian chút nào, như vậy mới có thể nâng cao thực lực của bản thân.

“Ting!” Đang nghĩ, bỗng nhiên đồng hồ trong tay Vô Ngân vang lên.

“Ai gửi tin nhắn tới vậy?”

Vô Ngân mang theo khuôn mặt tươi cười bấm mở đồng hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong mắt anh ra lộ ra vẻ khó mà tin được.

“Hỗn Vũ hắn ta đã xông qua tầng thứ bảy Tháp Đăng Thiên rồi?”

Anh ta xông lên tầng thứ hai của Tháp Đăng Thiên là vào sáu năm trước, hiện giờ cần tới ba năm mới có thể nắm chắc được rằng có thể xông lên tầng thứ ba.

Nhưng Hỗn Vũ xông lên tầng thứ sáu hơn bảy năm trước, chỉ trong vòng hơn bảy năm lại vượt qua một lần nữa!

Tốc độ Hỗn Vũ vượt tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy còn nhanh hơn tốc độ anh ta vượt tầng thứ hai lên tầng thứ ba!

“Đi!” Mặt Vô Ngân biến sắc, lập tức rời khỏi cung điện.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK