Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1086 Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh khủng bố

Ba cường giả Hỗn Tát, Xà Mạc, Không Luân Càn nhìn thấy trường thương đánh tới, sắc mặt cũng thay đổi.

Xà Mạc, Không Luân Càn không chút do dự nào trốn đi, sắc mặt Hỗn Tát âm u, nhưng cũng không dmas do dự, thậm chí còn từ bỏ hai bảo vật trong tay mình.

Tay phải anh ta vung lên.

Vút! Vút!

Hai con Thị Độc Trùng nhanh chóng bay tới, dung nhập vào cơ thể anh ta, mà anh ta cũng nhanh chóng bay về phía xa.

“Oành!”

Trường thương khổng lồ tốc độ kinh người, vậy mà lại cắm vào bên trong hồ nước.

Nháy mắt, nham thạch nóng chảy điên cuồng phun ra, mà một luồng dao động cường đại tới cực hạn đang mãnh liệt khuếch trương ra bốn phía.

Chất độc trên mặt hồ dưới luồng dao động này rút xuống như thủy triều.

Một vài cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp đang chạy trốn tiếp xúc với luồng dao động này, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, sau đó ánh mắt tối đi, cơ thể rơi xuống từ không trung.

“Phụt!” “Phụt!” “Phụt!”

Mà những cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp khác chạm tới một phần nhỏ dao động sắc mặt cũng trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu, thậm chí đến cả Bất Tử Cảnh đỉnh phong cũng vậy, dao động khí thể trên người giảm xuống rất nhiều.

Cuối cùng dao động thương mang biến mất, các cường giả cũng dừng lại, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Trên mặt đất, thi thể của bốn mươi mấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp nằm ngang, mà rất nhiều cường giả đứng trên hư không cũng đã bị thương.

Trong hồ nước, trường thương khổng lồ đứng thẳng, cứ như vậy mà cắm trên mặt hồ, lúc này dao động đã dừng lại, nhưng lại khiến cho lòng các cường giả cảm thấy khiếp sợ.

“Thương Thần vẫn! Là thương Thần Vẫn!”

“Là binh khí của thiên tộc Mạc Cam Lâm!”

“Mạc Cam Lâm tới đây rồi!”

Trong mắt các cường giả tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Là thương Thần Vẫn.” Lúc này sắc mặt Diệp Tinh cũng thay đổi: “Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm của thiên tộc.”

Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh, nắm giữ bốn đạo tắc cường đại, là Bất Tử Cảnh nắm giữ nhiều đạo tắc nhất trong vũ trụ giai đoạn hiện tại, thực lực của bọn họ ngất trời, trên người còn có rất nhiều bảo vật.

Nhân tộc Thao Liệt, yêu tộc Huyền Long, thiên tộc Mạc Cam Lâm, mỗi một người đều là tồn tại vô địch!

Thiên tộc, cũng là một trong những tộc lớn mạnh nhất vũ trụ, không kém hơn nhân tộc chút nào.

“Chỉ là công kích của binh khí thôi, đã khiến cho bốn mươi mấy cường giả đỉnh cấp phải ngã xuống, phần lớn bị thương, thậm chí còn có cả cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong bị thương, mấy người Xà Mạc, Không Luân Càn cũng phải tạm tránh phong mang, đây là uy thế của cường giả vô địch Bất Tử Cảnh ư?” lòng Diệp Tinh không nhịn được mà chấn động.

Nơi này nhiều cường giả như vậy, cho dù là các cường giả Xà Mạc, Không Luân Càn trước đó, mọi người còn liên thủ với nhau, nhưng giờ đây chỉ có binh khí xuất hiện, đã khiến cho tất cả các cường giả rút lui.

Vút!

Dưới ánh mắt sợ hãi của các cường giảm phía xa có một chiếc bóng nhanh chóng bay tới, đây là một chàng trai có thân hình giống người, tóc màu đỏ, tùy ý thả sau lưng, chỉ có một mắt, sau lưng còn có một chiếc đuôi, trông tổng thể rất bình thường, nhưng trên người lại tản ra dao động cực kỳ đáng sợ!

Ong...

Trường thương lay động, sau đó bay tới tay chàng trai,

“Quả nhiên là Mạc Cam Lâm!”

“Vậy mà lần này có cường giả vô địch Bất Tử Cảnh tới đây.”

Tất cả các cường giả nhìn chàng trai này khiếp sợ.

Cho dù là Xà Mạc, Không Luân Càn cũng phải dựa vào thực lực của tộc để đoạt bảo, nhưng Mạc Cam Lâm chỉ có một mình, bên cạnh không có cường giả nào khác.

“Các vị, hai món bảo vật này thuộc về ta.” Mạc Cam Lâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mấy trăm cường giả ở hiện trường, nói.

Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu.

“Tất nhiên.”

“Nếu Mạc Cam Lâm ngươi ngươi đã tới, vậy thì hai món bảo vật này thuộc về sở hữu của ngươi.”

Mọi người vội vàng gật đầu, ngay cả Xà Mạc, Không Luân Càn cũng không dám nói gì.

“Đáng chết, sao Mạc Cam Lâm này lại tới đây?” lúc này lòng nghẹn khuất nhất là Hỗn Tát không thể nghi ngờ, hai bảo vật này vốn đã thuộc về sở hữu của anh ta rồi, nhưng Mạc Cam Lâm lại bỗng nhiên xuất hiện, anh ta không có chút sức phản kháng nào, thậm chí là không dám nói gì.

Mạc Cam Lam quét mắt nhìn các cường giả bên dưới, sắc mặt anh ta bình tĩnh, không chút bất ngờ nào với phản ứng của mọi người.

Tay phải anh ta nắm chặt.

Vút! Vút!

Trong tầm mắt của mọi người, hai món bảo vật bay tới tay anh ta, nhanh chóng bị anh ta thu lại.

Vút!

Sau khi thu lấy bảo vật, Mạc Cam Lâm không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Đi rồi.”

Nhìn thấy Mạc Cam Lâm rời đi, các cường giả mới thở phào một hơi.

“Đi!”

Sắc mặt yêu tộc Xà Mạc khó coi, ở lại một chốc, sau đó liền dẫn các cường giả khác rời đi.

“Đi thôi.”

“Không ngờ lần chờ đợi này chẳng cường giả nào lấy được bảo vật.”

“Ai mà biết cường giả vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm lại tới nơi này?”

Các cường giả lắc đầu, cũng ào ào rời đi.

Cuộc chiến đoạt bảo kịch liệt, hơn tám mươi cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp ngã xuống, nhưng lại có cái kết như vậy.
Chương 1087 Lại lấy được mảnh vỡ thần bí 1

“Đây là thực lực của cường giả vô địch Bất Tử Cảnh thật sự ư?” Diệp Tinh ở lại nơi này, lòng không nhịn được mà cảm thán.

Cường giả đẳng cấp này, đại đạo chi chủ không ra tay, không có bất cứ cường giả Bất Tử Cảnh nào có thể ngăn cản được.

“Kiếm Ngân, bọn ta cũng đi tìm bảo vật đây.” Bên tai có người truyền âm tới, cường giả nhân tộc nói chuyện với Diệp Tinh một lát, sau đó cũng bay đi các hướng khác.

“Mình cũng đi tìm bảo vật khác trong vòng xoáy sinh tử.”

Thu lại những suy nghĩ trong lòng, Diệp Tinh hít thở sâu một hơi.

Vút!

Bóng hắn lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

Nhưng bay được mười mấy phút, Diệp Tinh tới một nơi, bỗng nhiên hắn dừng lại.

Ong...

Lúc này một mảnh vỡ trong nhẫn không gian xuất hiện dao động.

“Đây là...” một tia ý thức của Diệp Tinh chìm vào trong nhẫn không gian.

Thứ tản ra dao động là một mảnh vỡ kích thước bằng nắm tay, bên trên còn có bí văn kì lạ.

“Lại xuất hiện dao động rồi?” mắt Diệp Tinh sáng lên.

Đây là mảnh vỡ thần bí, hiện giờ những mảnh vỡ thần bí này chỉ có một tác dụng, đó chính là biến đất bình thường thành tức nhưỡng.

Trước đó Diệp Tinh tới yêu tộc, lấy được một mảnh trên người đạo chỉ Xích Côn, sau đó không phát hiện gì nữa.

Không ngờ rằng tới nơi này lại phát hiện.

“Dao động truyền tới từ phía đông?” Diệp Tinh nhìn một chút.

“Đi!”

Bóng hắn lay động, nhanh chóng bay về nơi đó.

...

Ở một nơi trong vòng xoáy sinh tử, lúc này có một cường giả đang bay.

Trên đầu cường giả này có hai chiếc sừng, toàn thân bọ bí văn màu xanh lam kỳ lạ bao phủ, sau lưng còn mọc ra một đôi cánh.

“Vòng xoáy sinh tử này có nhiều bảo vật như vậy, mình tới nơi này đã nửa năm rồi, đáng tiếc chẳng gặp được món nào.” Ám Thuẫn Tư thầm nói trong lòng.

Ông ta tản linh hồn ra bắt đầu tìm kiếm xung quanh, thử xem có phát hiện bảo vật không.

“Lẽ nào phải đi tìm tên nhóc Mạc Cam Lâm đó ư?” anh ta lắc đầu: “Không thể để cho tên nhóc Linh Khuê Mộc đó chê cười được, mình lại không thể thật sự chết đi, không ngừng khám phá, chắc chắn sẽ tìm được bảo vật.”

“Hửm?” trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên Ám Thuẫn Tư nhìn về một phía xa.

Dưới linh hồn của anh ta, một cường giả trên người tản ra dao động Bất Tử Cảnh đẳng cấp bay tới.

“Dao động của mảnh vỡ thần bí ngày càng mãnh liệt rồi! Mảnh vỡ này ở trên người cường giả hai cánh, bí văn xanh lam đó!”

Diệp Tinh bay tới, phát hiện ra cường giả đó dưới linh hồn của mình, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.

Không biết mảnh vỡ này có bao nhiêu mảnh, nhưng chỉ riêng việc có thể sinh ra tức nhưỡng thôi đã đã đại biểu cho giá trị vô tận, hắn vẫn luôn thu thập.

Lúc này hắn lại ngụy trang khuôn mặt, nói không chừng thân phận Kiếm Ngân sẽ khiến cho cường giả phía xa đó kiêng kị, vậy nên hắn ngụy trang thành một cường giả bình thường khác.

“Tới rồi!”

Diệp Tinh nhìn phía xa, lúc này cường giả hai cánh, trên người bao phủ bởi bí văn màu xanh đã hoàn toàn xuất hiện trước mắt hắn.

“Cường giả nhân tộc?” Ám Thuẫn Tư nhìn thấy Diệp Tinh, cảm nhận dao động trên người, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét, nói: “Nhân loại, cút xa một chút! Đừng tới bên cạnh ta.”

Dường như ông ta không thoải mái với sự tiếp cận của Diệp Tinh.

Nghe vậy, trên mặt Diệp Tinh lại lộ ra một nụ cười kỳ lạ.

Vút!

Kiếm Hủy Nguyên trong tay vung lên, nháy mắt một đạo kiếm quang bay ra, tốc độ nhanh tới cực điểm.

“Xoẹt!” trong hư không truyền tới từng âm thanh bạo phám dường như đã bị cắt đứt.

Kiếm quang đánh tới, lập tức đánh về phía Ám Tư Thuẫn.

“Tìm chết?” cảm nhận thấy dao động của kiếm quang, sắc mặt Ám Tư Thuẫn nháy mắt trở nên âm u.

“Nhân loại, ngươi dám ra tay với ta?”

Oành!

Ánh sáng màu xanh ngưng tụ trước người Ám Tư Thuẫn, nháy mắt hợp thành một chiếc khiên màu xanh lam cực lớn, trên chiếc khiên này cũng có rất nhiều bí văn kỳ lạ.

“Khiên Huyền Mộc!”

Ám Tư Thuẫn gầm lên giận dữ, vô số ánh sáng xanh ngưng tụ, bên trên đó còn có khí lưu màu vàng dất, vô cùng nặng nề.

“Răng rắc!”

Kiếm quang đánh tới, vậy mà trên chiếc khiên này lại xuất hiện một vết nứt lớn.

“Cái gì?” nhìn thấy phòng ngự của bản thân nháy mắt bị đánh vỡ, sắc mặt Ám Tư Thuẫn thay đổi, sau đó đạo kiếm quang đó lập tức xẹt qua người ông ta.

“Phụt!”

Ám Tư Thuẫn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuộn lên, trong miệng phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt anh ta lỗ ra vẻ khiếp sợ.

“Cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp có kiếm pháp công kích mạnh như vậy ư?” anh ta nhìn Diệp Tinh, lập tức gào, tức giận nói: “Kiếm Ngân, ngươi là Kiếm Ngân?”

Trong hư không, mặt Diệp Tinh nháy mắt thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ta cút xa một chút ư?”

Vút!

Lại có một đạo kiếm quang đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn, xẹt qua cơ thể Ám Tư Thuẫn.

“Kiếm Ngân đáng chết!” Ám Tư Thuẫn phun ra một ngụm máu, ông ta nhìn Diệp Tinh, tức giận nói: “Ngươi biết ta là ai không? Vậy mà lại dám tấn công ta?”

“Ồ, vậy ngươi là ai?” Diệp Tinh không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại bình tĩnh hỏi.

Hắn ta chưa từng gặp cường giả trước mắt, căn bản không biết những thông tin khác.

Ong...
Chương 1088 Lại lấy được mảnh vỡ thần bí 2

Khiên Huyền Mộc trên người Ám Tư Thuẫn ngưng tụ, sắc mặt anh ta mang theo vẻ vô cùng dữ tợn, tức giận nói: “Mạc Cam Lâm là bạn ta, nhân loại, ngươi dám giết ta trong vùng đất vòng xoáy sinh tử này?”

“Mạc Cam Lâm?” nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, đó là sự tồn tại khủng bố có thể tùy ý miểu sát mấy chục cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp đó.

Cho dù là hắn, đoán chừng cũng chẳng đỡ được mấy đòn tấn công.

“Nhân loại, đưa bảo vật để bồi thường, việc lần này ta có thể không truy cứu.”

Ám Tư Thuẫn nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tinh, lòng khẽ buông xuống, sau đó lại gào lên.

Trong lòng anh ta đang tính toán làm sao để tấn công Diệp Tinh.

“Đưa đồ bồi thường ư?” dường như Diệp Tinh hơi suy nghĩ một chút.

Vút!

Kiếm Hủy Nguyên trong tay hắn tiếp tục vung lên.

“Nhân loại Kiếm Ngân, ngươi làm gì vậy?” Ám Tư Thuẫn ngây ra, sau đó tức giận nói.

“Làm gì ư?”

Trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự lạnh lùng: “Không nhìn ra ư? Giết ngươi!”

Mảnh vỡ trên người cường giả trước mặt hắn nhất định phải lấy được, sao có thể thu tay.

“Nhân loại, ngươi giết ta, Mạc Cam Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” trên mặt Ám Tư Thuẫn tràn ngập vẻ dữ tợn, tức giận gào lên, mà anh ta cũng đang điên cuồng trốn về phía xa.

“Không bỏ qua cho ta cũng chẳng ảnh hưởng tới việc ta giết ngươi.”

Thân thể Diệp Tinh bạo động, nhanh chóng tới gần Ám Tư Thuẫn, công kích của kiếm Hủy Nguyên không ngừng đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn.

“Thật là khó giết!” lúc này hắn thầm nói.

Thực lực của Ám Tư Thuẫn chỉ là Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, nhưng đón nhận nhiều công kích của hắn như vậy mà vẫn chưa chết.

“Nhân loại đáng chết.” Lúc này trong mắt Ám Tư Thuẫn tràn ngập sự tức giận.

“Ngươi giết ta, ngươi sẽ hối hận, chắc chắn ngươi sẽ hối hận.”

Mặc cho anh ta điên cuồng chạy trốn, nhưng sức sống vẫn đang không ngừng giảm xuống.

Oành!

Bỗng nhiên, Ám Tư Thuẫn trực tiếp quay người tấn công Diệp Tinh.

“Hửm?” nhìn thấy động tác của Ám Tư Thuẫn, sắc mặt Diệp Tinh hơi thay đổi, rõ ràng hành vi của Ám Tư Thuẫn có chút không bình thường, hắn phải cẩn thận mới được.

Thân thể lay động, Diệp Tinh lập tức rời đi.

“Nhân loại Kiếm Ngân, ta đợi tin tức ngươi ngã xuống truyền tới!”

Trong hư không, một giọng nói tức giận, không cam lòng truyền tới, trong giọng nói này còn có chút tuyệt vọng.

Vút!

Chính vào lúc này bỗng nhiên trên người Ám Tư Thuẫn xuất hiện một luồng sáng màu xanh lam, nhanh chóng đánh về phía Diệp Tinh.

“Nổ!”

Nhưng không kịp suy nghĩ, Ám Tư Thuẫn lại tức giận quát lên một tiếng!

“Đùng đùng đoàng!”

Nguồn sáng màu xanh này nhanh chóng phát nổ, sau đó không ngừng khuếch đại ra xung quanh, Diệp Tinh nhanh chóng tránh đi, nhưng căn bản không tránh được, có một chút ánh sáng màu xanh chạm tới cơ thể hắn, sau đó dung nhập vào cơ thể.

Theo bản năng Diệp Tinh cảm thấy có gì không ổn, hắn thúc động đạo tắc muốn bài trừ, nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó khăn.

Mà trong không trung, sau khi ánh sáng màu xanh phát nổ, ánh mắt Ám Tư Thuẫn hoàn toàn tối đi, sức sống hoàn toàn biến mất.

“Chết rồi?” tay phải Diệp Tinh vung lên, sau đó bảo vật trên người Ám Tư Thuẫn bay ra.

Hắn nhanh chóng kiểm tra, sau đó phát hiện ra một thứ giống quả cầu thủy tinh trong nhẫn không gian, bên trong phong ấn một mảnh vỡ lớn.

“Mảnh vỡ nay còn lớn hơn tất cả mảnh vỡ của mình cộng lại.” nhìn mảnh vỡ này, trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.

Thu hoạch lần này còn lớn hơn lần trước nhiều.

Lòng kích động, nhưng nhanh chóng được Diệp Tinh thu lại.

“Tiểu Hắc, ánh sáng màu xanh lúc nãy là gì?” Diệp Tinh nhanh chóng hỏi.

Soạt!

Một ánh sáng lóe lên, sau đó Tiểu Hắc xuất hiện trên vai Diệp Tinh.

Tiểu Hắc nhíu mày, lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng trông có vẻ chẳng phải thứ gì tốt, ngươi cẩn thận một chút.”

Sắc mặt Diệp Tinh ngưng trọng, tâm niệm chợt động, thân hình hắn nhanh chóng biến hóa, nháy mắt đã biến thành một cường giả khác.

“Đi!”

Thân thể lay động, hắn nhanh chóng bay về phía xa.

...

Thiên giới hỗn độn, một vùng đất có diện tích lớn nhất trong vũ trụ, cũng là nơi ở của thiên tộc.

Cường giả của thiên tộc rất ít, vĩnh viễn không thể so sánh với nhân tộc, nhưng trên người họ có thiên phú cường đại của riêng mình, cực kỳ khó chơi.

Lúc này trong mộ cung điện, một chàng trai đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên nổi giận, trong mắt lộ ra vẻ thù hận ngất trời.

“Nhân loại Kiếm Ngân!”

Dao động trên người anh ta không mạnh lắm, nhưng trông khuôn mặt, lại giống hệt Ám Tư Thuẫn.

Ám Tư Thuẫn có thiên phú mạnh mẽ, giống như hồi sinh, nhưng có điều anh ta hồi sinh ra một bản thân khác, hai bản thân, chỉ có thể lựa chọn một có thực lực cường đại, một bản thân còn lại thực lực rất yếu, hơn nữa không thể chuyển đổi.

Vậy nên cơ thể cường đại của Ám Tư Thuẫn ra ngoài khám phá, còn cơ thể yếu đuối lại trốn trong cung điện của mình.

“Cơ thể mạnh nhất của minh bị giết rồi, muốn hồi sinh lại lần nữa, cần ít nhất một triệu năm, bảo vật trên người cũng mất hết.” Mặt Ám Tư Thuẫn dữ tợn.

Trong khoảng thời gian một triệu năm, anh ta không thể ra ngoài khám phá.

“Nhân loại Kiếm Ngân!”

Trong mắt Ám Tư Thuẫn lóe lên tia sáng hung ác.

Anh ta không hề do dự, lập tức bấm đồng hồ trên tay.

Ong...

Ánh sáng lóe lên, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt anh ta.

Chàng trai này có thân thể giống người, tóc màu đỏ, tùy ý thả sau lưng, chỉ có một con mắt, sau lưng có một chiếc đuôi, trông tổng thể rất bình thường.

Lúc này bên cạnh ảo ảnh đó còn có một cường giả khác, cường giả đó giống như sinh mệnh nham thạch, trên người còn có gợn sóng màu vàng lưu chuyển, cơ thể vô cùng vạm vỡ.

“Ấy? Ám Tư Thuẫn, ngươi làm sao vậy? Giờ ngươi đã tới vùng đất vòng xoáy sinh tử chưa?” chàng trai vạm vỡ đó nhìn thấy Ám Tư Thuẫn, lập tức cười, nói.

“Hừ, Linh Khuê Mộc, cách đây không lâu ta đã tới rồi.” sắc mặt Ám Tư Thuẫn khó côi, nói: “Nhưng có thể mạnh nhất của ta bị giết rồi.”

“Bị giết rồi?” chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc ngây ra.

Chàng trai tóc đỏ đứng phía trước khẽ nhíu mày, nói: “Ám Tư Thuẫn, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trông mặt chính là cường giả đẳng cấp vô địch Bất Tử Cảnh Mạc Cam Lâm.
Chương 1089 Nguy hiểm của Diệp Tinh

Cho dù là cường giả cũng có bạn bè thân thiết, mà Mạc Cam Lâm, Linh Khuê Mộc và Ám Tư Thuẫn chính là bạn thân của nhau, lúc còn nhỏ yếu đã cùng nhau lưu lạc.

“Ta bị nhân loại Kiếm Ngân giết!” sắc mặt Ám Tư Thuẫn vô cùng u ám.

Nghe vậy, Linh Khuê Mộc nghi ngờ hỏi: “Ám Tư Thuẫn, ngươi đã tới vùng đất vòng xoáy sinh tử rồi, lẽ nào ngươi không nói quan hệ của ngươi với Mạc Cam Lâm ra ư?”

Có sự uy hiếp của Mạc Cam Lâm, cho dù là Xà Mạc cũng chưa chắc đã dám giết Ám Tư Thuẫn.

“Nhân loại Kiếm Ngân đánh chết đó vốn chẳng thèm để ý.” Ám Tư Thuẫn khẽ quát.

Nghe vậy, Mạc Cam Lâm nhìn Ám Tư Thuẫn, sắc mặt bình tĩnh: “Giờ nhân loại Kiếm Ngân đang ở đâu?”

“Ta tự làm nổ chút căn nguyên của bản thân, một chút đã tiến vào trong cơ thể của nhân loại Không Luân Càn, giờ hắn vẫn còn đang ở vùng đất vòng xoáy sinh tử.” Ám Tư Thuẫn vội vàng nói.

“Mạc Cam Lâm, thân thể mạnh nhất của ta đã bị giết, phải cả triệu năm nữa cũng chưa chắc đã nuôi dưỡng ra được, ngươi nhất định phải giúp ta báo thủ, giết chết nhân loại Kiếm Ngân đó!”

Anh ta nhìn Mạc Cam Lâm, trong mắt lóe lên thù hận. Lúc này anh ta chỉ ước gì có thể giết Diệp Tinh ngay lập tức.

“Yên tâm.” Biểu tình trên mặt Mạc Cam Lâm không thay đổi nhiều, có vẻ như không nói nhiều, lúc này trong mắt anh ta cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Bạn của Mạc Cam Lâm anh chưa ai có thể giết.

“Haha, Ám Tư Thuẫn, ngươi cứ an tâm ở trong cung điện đợi tin tốt lành của bọn ta đi.” Bên cạnh, Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Đợi giết được nhân loại Kiếm Ngân, ta lại tới chê cười ngươi thật tốt.”

“Cút đi!” nghe vậy, Ám Tư Thuẫn lập tức nổi giận, giống như một con sư tử tức giận gầm lên.

“Được rồi.” Mạc Cam Lâm mở miệng, Linh Khuê Mộc lập tức dừng lại, không chê cười Ám Tư Thuẫn nữa.

“Ám Tư Thuẫn, ngươi giữ liên lạc với bọn ta, đánh dấu vị trí của nhân loại Kiếm Ngân.” Anh ta nhìn Ám Tư Thuẫn, lập tức nói.

“Được.” Ám Tư Thuẫn gật đầu.

Trải qua sự trêu đùa của Linh Khuê Mộc lúc nãy, sự tức giận trong lòng anh ta cũng đã biến mất rất nhiều, sắc mặt cũng dần dần trở nên bình tĩnh.

Nói vài câu, bóng dáng của Ám Tư Thuẫn biến mất, trong hư không, chỉ còn lại Mạc Cam Lâm và Linh Khuê Mộc đang đứng đó.

“Lần này Ám Tư Thuẫn phải chịu thiệt lớn rồi.” Linh Khuê Mộc không nhịn được mà lắc đầu, trong mắt anh ta tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo: “Nhưng dám giết huynh đệ của chúng ta, chắc chắn không thể bỏ qua.”

Ánh mắt Mạc Cam Lâm nhìn về phía trước, trên mặt cũng mang theo một tia lạnh lẽo: “Linh Khuê Mộc, thực lực của nhân loại Kiếm Ngân cũng rất mạnh, chúng ta chia nhau ra tìm nhân loại Kiếm Ngân, nếu ngươi tìm thấy trước, trói hắn ta lại rồi đợi ta tới.”

“Được.” Linh Khuê Mộc cười nhẹ, gật đầu.

Soạt!

Trong tay anh ta xuất hiện một thanh chiến đao.

Thanh chiến đao này có màu trắng bạc, trông có vẻ rất dữ tợn, bên trên còn có vài vết nứt nhỏ.

“Lấy được đao Ngân Hàn này, vừa hay ta cũng muốn thử nghiệm thực lực một chút.” Linh Khuê Mộc cười, nói.

Vút! Vút!

Hay bóng người lay động, nhanh chóng bay về phía xa.

...

Trong hư không, Diệp Tinh đang bay nhanh.

“Ánh sáng màu xanh này thật khó loại bỏ.” Diệp Tinh nhíu mày.

Những ánh sáng màu xanh lam đó dung nhập vào cơ thể của hắn, thậm chí hắn đã nuốt một vì bảo vật quý, nhưng tới giờ cũng mới chỉ loại bỏ được hơn một nửa, còn một phần nhỏ nữa chưa thể loại trừ.

“Diệp Tinh, phía xa có cường giả bay tới.” đúng vào lúc này, bỗng nhiên tiếng của Tiểu Hắc truyền tới.

“Hửm?” ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía xa, linh hồn tản ra, nhưng hắn lại không nhìn được.

Linh hồn phân thân huyễn tộc của hắn không được coi là mạnh lắm, Tiểu Hắc mạnh hơn một chút, vậy nên có thể phát hiện ra được cường giả phía xa đó.

“Đi!”

Không hề do dự, Diệp Tinh nhanh chóng quay người rời đi.

“Diệp Tinh, cường giả đó vẫn theo ngươi.” một giây sau, tiếng Tiểu Hắc lại truyền tới lần nữa.

“Vẫn theo sau?” Diệp Tinh khẽ nhíu mày, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.

...

Lúc này, phía xa có một cường giả vô cùng vạm vỡ đang tiến tới gần.

“Haha, Mạc Cam Lâm, Ám Tư Thuẫn, ta đã phát hiện ra tung tích của nhân loại Kiếm Ngân rồi, hiện giờ nhân loại Kiếm Ngân đang ngụy trang thành một cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp bình thường, đang chạy xa ta.” Chàng trai vạm vỡ nhanh chóng lien hệ.

Bên trong một cung điện ở đất liền thiên tộc, trên mặt Ám Tư Thuẫn lộ ra vẻ kích động, nói: “Đúng, trước đây lúc ta gặp phải nhân loại Kiếm Ngân hắn cũng đang ngụy trang, nếu không ngoài dự đoán, chắc chắn trên ngời hắn có áo giáp quý báu để ngụy trang thân hình và khí tức.”

Mặc dù bảo vật loại này không thể tăng lực công kích, nhưng có thể phát huy ra được tác dụng bảo vệ tính mạng cực mạnh.

Mạc Cam Lâm cũng nhanh chóng nói: “Ta đang đuổi tới, đại khái cần một phút nữa.”

Lúc này, ở một nơi xa xôi.

Dù sao cũng khó xác định được phương hướng mà Diệp Tinh bay đi, chưa ra tiếp cận sẽ dễ gặp được hơn.

“Ta thử thực lực của nhân loại Kiếm Ngân trước xem thế nào!” chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Linh Khuê Mộc, ngươi phải cẩn thận động mà ta cảm nhận được ngày càng yếu đi rồi, rõ ràng nhân loại Kiếm Ngân đó đang không ngừng bài trừ ánh sáng căn nguyên của ta, một khi bài trừ ra hết, ta cũng không cảm ứng được nữa.” Ám Tư Thuẫn vội vàng nói, lo lắng Linh Khuê Mộc sẽ dẫn tới sự cảnh giác của Diệp Tinh.

“Linh Khuê Mộc, ngươi đợi ta tới rồi ra tay.” Mạc Cam Lâm cũng dặn dò.

Linh Khuê Mộc cười to, nói: “Yên tâm, giờ ta đang theo dấu nhân loại Kiếm Ngân, chỉ còn lại một chút thời gian ngắn ngủi, hắn ta không chạy thoát được đâu, cho dù là Xà Mạc,ta cũng nắm chắc có thể trói buộc được ba mươi giây.”
Chương 1090 Cản đường Diệp Tinh 1

“Diệp Tinh, cường giả đó vẫn đang theo sau.” Trong hư không, bóng dnasg Diệp Tinh lay động, bay về phía xa, mà giọng nói của Tiểu Hắc truyền tới.

“Ta biết.” Diệp Tinh gật đầu.

Lúc này hắn khẽ nhíu mày, linh hồn của hắn cũng đã phát hiện ra chàng trai vạm vỡ đó.

“Hửm?”

Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Tinh thay đổi, vậy mà cường giả đó lại tăng tốc bay tới phía bên này

“Nhân loại, dừng lại.” đợi tới khi hai người hoàn toàn chạm mặt nhau, chàng trai vạm vỡ đó lập tức hô lên.

Diệp Tinh nhìn thanh niên vạm vỡ đó, ánh mắt khẽ trầm xuống, hiện giờ hắn không biết chàng trai vạm vỡ đó có ý gì.

“Ngươi có việc gì ư?”

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tinh lạnh giọng nói.

Nhìn Diệp Tinh, chàng trai vạm vỡ lộ ra một tia ý cười, nói: “Nhân loại Kiếm Ngân, dễ dàng miểu sát cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, thậm chí chiến đấu ngang tay với Hồn Liệt Thiên, là cường giả nổi danh nhất trong các cường giả Bất Tử Cảnh thời gian gần đây, ta đã sớm nghe nói tới ngươi, cuối cùng giờ đã gặp được.”

Trong lúc nói, đôi mắt chàng trai vạm vỡ này lộ ra chiến ý.

“Ta cũng ngang tay với Hồn Liệt Thiên, nếu đã gặp được, vậy thì chiến thôi, ta mong chờ cuộc chiến này rất lâu rồi.”

Oành!

Nói xong, chàng trai vạm vỡ này không có bất cứ lời thừa thãi nào, dao động khí thế ngút trời trên người bạo phát ra.

Ánh sáng lưu chuyển bên ngoài cơ thể anh ta, sau đó hình thành rất nhiều hoa văn sọc vàng, sau đó cơ thể bỗng nhiên biến thành một người khổng lồ vàng.

Người khổng lồ giống như chàng trai vạm vỡ đó được phóng lớn mười lần, như một ngọn núi vàng lớn, chỉ có điều núi vàng này có thêm hai cánh tay.

“Đùng đùng đoàng!”

Trời đất rung động, dường như không chịu nổi luồng dao động này, không ngưng rung lên.

“Nhận ra mình rồi?” nghe lời chàng trai vạm vỡ đó nói, sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

Đây là phân thân huyễn tộc của hắn đó, cho dù tồn tại cấp bậc thánh tôn vĩ đại cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra ngụy trang của hắn, chứ đừng nói là cường giả Bất Tử Cảnh.

Nhưng chàng trai trước mắt này lại có thể nhận ra tròn nháy mắt, vậy nên, chắc chắn không phải nhận ra do thực lực.

Chắc hẳn đã dựa vào thứ gì đó.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” trong lòng nháy mắt xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, Diệp Tinh trầm giọng hỏi.

“Haha, nhân loại Kiếm Ngân, rất nhanh thôi ngươi sẽ được biết.” Chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Grào!!!”

Sinh mệnh như ngọn núi vàng khổng lồ tức giận gầm lên, trong tay lập tức có một thanh chiến đao xuất hiện.

Thanh chiến đao này màu trắng bạc, bên trên còn có vài vết nứt nhỏ.

“Đây là.... bảo vật trước đó xuất thế trong hồ nước?” Diệp Tinh nhìn thanh chiến đao này, đồng tử hơi co lại.

Trước đó cả trăm Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, Bất Tử Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bất Tử Cảnh vô địch tranh cướp hai món bảo vật này, một lượng lớn cường giả đã ngã xuống.

“Chiến đao màu trắng bạc bị Mạc Cam Lâm lấy đi, giờ lại ở trong tay cường giả này...”

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện, nhanh chóng được Diệp Tinh liên kết lại, lòng hắn thoáng chốc đã sáng tỏ, sắc mặt hơi thay đổi: “Ngươi tới nơi này vì Ám Tư Thuẫn?”

Ám Tư Thuẫn và Mạc Cam Lâm quen biết nhau, rõ ràng cường giả trước mắt này cũng có quan hệ thân thiết với Mạc Cam Lâm.

Lòng Diệp Tinh nháy mắt chìm xuống tận đáy vực.

Ám Tư Thuẫn đã bị hắn giết chết, vậy mà vẫn còn có thể khiến cho người khác tìm tới đây được.

“Lẽ nào Ám Tư Thuẫn có phân thân khác?”

Nhưng không cần quan tâm có hay không, đối với Diệp Tinh mà nói chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Thông minh” trên mặt Linh Khuê Mộc mang theo chút suy ngẫm, nói: “Nhân loại Kiếm Ngân, Ám Tư Thuẫn bảo ta phải chiêu đãi ngươi thật tốt.”

Vút!

Người khổng lồ mù vàng quát lên, chiến đao vung tới, nhanh chóng đánh tới phía Diệp Tinh.

Đến nỗi hư không đã xuất hiện một vết nứt, có khí lưu màu xám chảy ra, đất đá ven đường cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

“Hừ, Ám Tư Thuẫn...” Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng.

Nhưng vẫn còn chưa nói xong, hắn lập tức quay người, nhanh chóng bay về phía xa.

“Không thể chiến đấu, cường giả xa lạ này tới đây, nháy mắt đã phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắn là dựa vào thứ gì đó, mà thứ đồ đó chín phần là ánh sáng xanh kỳ lạ lúc trước, giờ đây ánh sáng xanh đó vẫn còn, việc mình cần làm không phải là chiến đấu, mà là tập trung tinh thần nhanh chóng bài trừ những ánh sáng xanh kỳ lạ này ra ngoài.”

Lòng Diệp Tinh trở nên gấp gáp, nhưng không hề mất đi lí trí.

“Giờ vị cường giả này tới đây, mà trong tay cường giả này lại có binh khí mà Mạc Cam Lâm lấy được, vây nên không chừng Mạc Cam Lâm sẽ tới nơi này, một khi tới đây, căn bản là mình không ngăn cản được!”

Cường giả đẳng cấp vô địch Bất Tử Cảnh, ai có thể ngăn cản được?

“Muốn trốn?” nhìn thấy Diệp Tinh quay người rời đi, khóe miệng Linh Khuê Mộc lộ ra một nụ cười lạnh, nói: “Có thể trốn được ư?”

Chiến đao màu trắng bạc vung lên, từng luồng đao mang đánh về phía Diệp Tinh.

“Nhân loại Kiếm Ngân, Linh Khuê Mộc ta vẫn luôn muốn chiến với ngươi một trận, ngươi chạy cái gì?” sau lưng Diệp Tinh, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

“Hừ!” nghe thấy giọng nói của anh ta, Diệp Tinh lại hừ lạnh một tiếng.

“Linh Khuê Mộc, bây giờ ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, lần sau lại nói tiếp.”

Hắn trả lời không hề khách khí.

Từng luồng ánh sáng xanh lam không ngừng bị hắn bài trừ ra ngoài, những ánh sáng này trong cơ thể hắn cũng càng lúc càng ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK