Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316 Trái đất, tinh cầu thất lạc! 1

"Không biết." Triệu lão lắc đầu, nói: "Người trái đất chúng ta phỏng chừng mười ngày là có thể tiến hành trao đổi đơn giản nhất, những sinh mạng khác tôi cũng không biết."

Đây đều là những thứ trên lý thuyết, hiệu quả cụ thể như thế nào ông ta khẳng định không biết.

"Vậy chỉ có thể chờ." Diệp Tinh lắc đầu.

\- Hoàng tá! Một lát sau, một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Hoàng Viêm, nói: "Cái đĩa kia chúng ta kiểm tra một chút, đồ vật chế tạo đĩa không thuộc về bất kỳ kim loại nào trên trái đất, thuộc về một loại vật liệu hoàn toàn mới, hơn nữa độ cứng thấp nhất ước tính gấp một ngàn lần kim cương, điểm nóng chảy không thể biết được, hiện tại đã nóng lên đến 10 triệu độ C, mà còn chưa tạo thành bất kỳ hư hại nào đối với nó..."

Người đàn ông trung niên nhanh chóng báo cáo.

"Cái đĩa bay này khủng bố như vậy?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.

Không nói đến độ cứng đó, phải biết rằng nhiệt độ bên trong mặt trời chỉ là 15 triệu độ C.

Nếu như điểm nóng chảy của đĩa bay này vượt qua, chẳng phải là nói cho dù tiến vào bên trong thái dương, thì cái đĩa bay này cũng sẽ không có chút hư hại nào sao?

Đi trên đĩa bay này, hiển nhiên không phải lo lắng về nguy hiểm nào.

\- Tiếp tục điều tra! Hoàng Viêm phân phó.

Đuổi người đàn ông trung niên đi, Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, chúng tôi kiểm tra đĩa tròn này, về phần cô gái ngoài hành tinh chỗ này giao cho cậu."

\- Được! Diệp Tinh gật đầu.

Thay vì ở lại đây, họ trở về nhà.

......

Trở lại tiểu khu Thư Hương, lúc này lại nhìn thấy mấy người.

Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng, Tiền Giai Giai, ngoài ra còn có hai người khác, lại là Hạ Lâm cùng Chu San.

Chẳng qua lúc này hai người thoạt nhìn rất tiều điều, sắc mặt khô vàng, bọng mắt lõm xuống thật sâu, cả người thậm chí cũng sắp gầy thành da bọc xương.

"Chị Lâm, San San?" Nhìn thấy hai người, Lâm Tiểu Ngư sửng sốt, sau đó nhanh chóng chạy tới.

\- Tiểu Ngư! Hạ Lâm, Chu San nhìn Lâm Tiểu Ngư, rốt cuộc không che giấu được tâm tình, cất tiếng khóc lớn.

Không ai biết họ đã trải qua những gì trong năm nay.

.....

Trong một nhà hàng, hai bàn được kết hợp với nhau, bàn trông cũ và thậm chí hơi lắc lư.

Ánh sáng ảm đạm chiếu sáng.

Bây giờ trong xã hội, tất cả mọi người đang tiết kiệm năng lượng điện, đèn tiêu thụ điện năng đã bị hạn chế, cấm sử dụng, mỗi hộ gia đình về cơ bản sử dụng không quá 10w.

Trên bàn bày ba món ăn, một món thịt động vật không biết tên, một phần rau xanh xào, còn có một chén canh củ cải, phía trên có vài miếng thịt động vật.

Lúc này Hạ Lâm cùng Chu San hai người như sài lang hổ báo, động tác trong tay không dừng lại được.

Cuối cùng, tất cả các món ăn đã được rơi vào dạ dày Hạ Lâm và Chu San.

Ăn xong, Hạ Lâm nhìn mấy người Lâm Tiểu Ngư vẫn không nói gì, cười khổ nói: "Các cậu không biết đâu, một năm nay, đây là lần đầu tiên chúng tôi ăn no đến như vậy."

Gương mặt gầy gò của cô ta hiện tại lõm xuống, nhìn qua rất tiêu điều.

"Hạ Lâm, trong khoảng thời gian này các cậu rốt cuộc đi đâu? Chúng tôi như thế nào cũng không thể liên lạc với cậu.” Chu Lãnh Huyên nhịn không được nói.

Các cô đều chuyển đến phụ cận tiểu khu Thư Hương ở, lúc trước bỗng nhiên thấy được hai người Hạ Lâm, Chu San, còn chưa nói gì, Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư đã trở về.

Nghe vậy, Hạ Lâm lắc đầu nói: "Điện thoại di động bị mất, tôi và San San cũng không nhớ kỹ số điện thoại của các cậu, tất cả phương thức liên lạc cứ như vậy bị cắt đứt, chỉ có thể di chuyển theo đại bộ đội, vốn là đi Tây An, nhưng giữa đường bị gián đoạn, sau đó chỉ có thể chuyển hướng sang thành phố khác..."

Hạ Lâm nhẹ giọng nói, hơn một năm, cô ta cùng Chu San, hai người trằn trọc ở nhiều địa phương mới từ Thượng Hải đi tới nơi này.

Nhớ tới hơn một năm trước gặp phải rất nhiều biến cố như vậy, cuộc sống của các cô quả thực giống như địa ngục.

Chu San ở bên cạnh Hạ Lâm nên tóc cô ngắn hơn rất nhiều, không đồng đều, xem ra là tự mình cắt, trên mặt mang theo một tia cười thảm, nói: "Tận thế đến, tất cả người nhà của tôi đều đã chết, hiện tại chỉ còn lại có một mình tôi, không còn, cái gì tôi cũng không còn nữa."

Cô ta nhìn Lâm Tiểu Ngư, cười thảm nói: "Tiểu Ngư, khi đó thật sự nên nghe lời cậu, nếu không vận mệnh của tôi cũng sẽ không như vậy."

Ba ngày trước khi ngày tận thế đen tối nổ ra, Lâm Tiểu Ngư đã nhắc nhở họ, nhưng cô ta không tin, sau đó là số phận bi thảm của hơn một năm qua.

Mọi người trầm mặc.

Xa xa, bóng tối vẫn bao phủ bầu trời, trong đầu bọn họ đã không nhớ rõ ánh mặt trời chiếu rọi như thế nào nữa.

Áp lực, bất lực, đây là cảm giác trực quan nhất trong trái tim của mỗi người vào ngày tận thế.

Hạ Lâm nhìn mọi người, cười khổ nói: "Tôi còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước chúng ta ở núi Hỗn Nguyên Sơn, nhớ tới khi đó thật đúng là buồn cười."

Các cô từng đi núi Hỗn Nguyên, mỗi người nói ra ước mơ của mình.

Ban đầu họ vô tư, đầy kỳ vọng cho tương lai, mong đợi cuộc sống sau này sẽ như thế nào?

Nhưng cách ngày đó không đến hai năm, tất cả đều thay đổi, lý tưởng lớn nhất của bọn họ hiện tại chẳng qua chỉ là muốn sống sót mà thôi.

......
Chương 317 Trái đất, tinh cầu thất lạc! 1

"Dưới bóng tối tận thế, chân chính không sợ hãi chỉ có một bộ phận rất ít người mà thôi, đại bộ phận người giống như đám người Hạ Lâm, Chu San ở trong tận thế này chỉ có thể kéo dài hơi tàn." Đi trên đường, Diệp Tinh lắc đầu nói.

Hắn mấy năm trước ở kiếp trước cũng là như thế, đi theo bộ đội, đi tới từng nơi, nhìn đám người bên người không ngừng chết đi.

Lâm Tiểu Ngư trầm mặc một chút, nói: "Tình huống này không cách nào thay đổi sao? Sau này chúng ta sẽ sống trong bóng tối mãi như vậy sao?"

Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Lâm, Chu San, nhìn chân trời vĩnh viễn tối tăm, trong lòng Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên có một cảm giác áp lực.

Kiếp trước cô trải qua rất nhiều, nhưng kiếp này lại thuận buồm xuôi gió, đối với tận thế không có cảm giác trực quan nào.

"Không biết." Diệp Tinh lắc lắc đầu thở dài một tiếng.

Tám cây cột khổng lồ kia rốt cuộc là sinh ra như thế nào, không có ai biết, kiếp trước vẫn duy trì như thế trong suốt tám năm.

Cho dù tương lai nó như thế nào cũng không ai biết.

Mỗi người đều có vận mệnh của mỗi người, Diệp Tinh hắn cũng chỉ là một người mà thôi, hắn chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, để cho bọn họ sống tốt hơn một chút, những người khác liền không cách nào thay đổi.

"Đối với người bình thường mà nói, tận thế đen tối này chính là nguy cơ lớn nhất. Mà chỉ có mình biết, ngoại trừ tận thế đen tối, uy hiếp đến từ cường giả ngoại lai mới là khủng bố nhất!" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.

Vị cường giả kia bỗng nhiên xuất hiện, khả năng cũng không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn, hắn liền bị giết chết một lần, cái loại cảm giác nghẹn khuất, vô lực giống như đối mặt với bầu trời, giống như một ngọn núi đè ở trong lòng hắn.

Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc là cái tận thế này đến vì cái gì.

Cột khổng lồ xuất hiện, sinh mệnh ngoài không gian tựa hồ cũng đang xuất hiện. Nguy cơ đến từ dị thú, uy hiếp từ sinh mệnh ngoài không gian, tận thế bây giờ so với kiếp trước còn hung hiểm hơn.

"Diệp Tinh."

Bên tai truyền đến thanh âm của Lâm Tiểu Ngư, cô tựa hồ phát hiện Diệp Tinh có sự khác thường, hô vài tiếng mà Diệp Tinh cũng không có phản ứng.

"Anh không sao." Diệp Tinh lắc đầu, nhìn cô gái trước mắt, trong lòng thở ra một hơi, đem rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong lòng thu liễm lại.

Tình cảnh kiếp trước phảng phất phát sinh ở trước mắt, hiện tại trong đầu còn có thể hiện ra rõ ràng. Bi kịch tựa như cơn ác mộng, giống như ác ma đang gặm nhấm trái tim hắn.

Vô luận tình huống kiếp này có tồi tệ hơn nữa thì so với kiếp trước cũng tốt hơn rất nhiều, ba mẹ, Lâm Tiểu Ngư đều ở bên cạnh hắn, không có ai rời đi!

-Vô luận như thế nào, mình đều sẽ bảo vệ người bên cạnh mình,tận thế đen tối, sinh mệnh ngoài không gian, ai cũng không thể tổn thương đến bọn họ, trừ phi mình chết! Diệp Tinh trong lòng yên lặng phát ra lời thề này.

......

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua một ngày.

Lúc này xung quanh nơi đĩa bay rơi xuống Tây An đã hoàn toàn bị cách ly, nghiêm cấm người không liên quan tới gần.

\- Diệp Tinh!

Nhìn thấy Diệp Tinh, Hoàng Viêm nhanh chóng đi tới.

"Thế nào rồi?" Diệp Tinh hỏi.

Hoàng Viêm lắc đầu, sắc mặt hơi ngưng trọng nói: "Tạm thời còn chưa có phát hiện gì, chất liệu của cái đĩa bay này quá cứng rắn, cái gì cũng không làm ra được."

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: "Cô gái ngoài hành tinh kia thế nào rồi?"

"Còn không nói tiếng trái đất, lúc hỏi cô ta liền nói những lời cổ quái nghe không hiểu." Diệp Tinh lắc đầu.

"Anh Diệp, cô gái kia ngu ngốc như vậy sao? Trước đây tôi đã đọc hồ sơ thí nghiệm, những đứa trẻ này thông qua phương pháp học tập này có thể nhanh chóng nắm bắt được kiến thức. "Bên cạnh, Lân Pha tò mò nói.

\- Nói hẳn ra là sinh mệnh ngoại lai này quá ngu ngốc đi! Vương Tam Đại cười nói.

\- Nhất định là vậy! Thư Lạc Y gật đầu.

"Ngu ngốc thì để cho cô ta học thêm vài ngày." Diệp Tinh cười nói.

Âm thanh của bọn họ rất lớn, hơn nữa còn cố ý áp sát Thôn Phệ Đỉnh.

"Ah ah!!! Các ngươi đều câm miệng cho ta!" Diệp Tinh dứt lời, bỗng nhiên một âm thanh nổi giận truyền đến.

"Ừm?" Diệp Tinh nhìn về phía Thôn Phệ Đỉnh, âm thanh này cũng là từ trong Thôn Phệ đỉnh truyền đến.

Đem linh lực vào trong đó dò xét, lại nhìn thấy cô gái ngoài hành tinh kia đang nắm nắm tay, oa oa kêu loạn.

"Cô có thể nói chuyện?" Diệp Tinh ngạc nhiên nói.

Hắn liếc mắt nhìn mấy người Lân Pha, khẽ gật đầu, trong mắt có một tia hưng phấn.

Bọn họ lúc trước đã thỏa thuận xong, vừa rồi là cố ý nói như vậy, vốn định mỗi ngày đều kích động như vậy một lần, như thế khi cô ta có thể nghe hiểu phỏng chừng sẽ không lựa chọn trầm mặc nữa.

Không nghĩ tới còn chưa kích được quá hai câu, cô gái này liền nói chuyện.

"Hừ! Ngôn ngữ của tinh cầu thất lạc của ngươi có gì khó học?" Cô gái hừ lạnh một tiếng.

"Tinh cầu thất lạc?" Nghe vậy, đám người Diệp Tinh, Hoàng Viêm nhất thời liếc nhau một cái, bọn họ bắt được tin tức mấu chốt.
Chương 318 Thiên Lan giới! 1

Ý thức chìm vào trong Thôn Phệ Đỉnh, Diệp Tinh hỏi: "Nếu cô đã có thể nói tiếng của chúng tôi nơi này, vậy tôi hỏi cô,cô đến từ chỗ nào?"

\- Mau thả ta ra, bằng không các ngươi chết chắc rồi! Cô gái không trả lời mà hét lên.

"Ha ha, hiện tại cô bị chúng ta bắt được, còn không thành thật một chút? Thành thật trả lời lời anh Diệp, trả lời khiến bọn tôi hài lòng lúc đó mới có khả năng thả cô ra.” Tần Phong tiến lên gõ Thôn Phệ Đỉnh nói.

\- Khốn kiếp,đợi sau khi ta đi ra ngươi là người đầu tiên ta đánh chết! Cô gái nhất thời tức giận kêu loạn.

Nhìn vào suy nghĩ của cô gái dường như cô ta không phải là rất trưởng thành, rất dễ dàng bị kích động.

Chỉ là, nghe cô gái uy hiếp mấy người Diệp Tinh cũng không thèm để ý.

Bây giờ họ chiếm vị trí chủ động.

Nói một hồi, cô gái thấy không ai để ý tới mình, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

"Tinh cầu thất lạc chết tiệt! Dám nhốt ta vào đây!"

Cái đỉnh này cô ta vừa rồi cũng thử một chút, căn bản không đánh vỡ được, trừ phi Diệp Tinh nguyện ý, bằng không cô ta có khả năng vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.

"Người tinh cầu thất lạc kia." Giọng nói của cô gái phát ra từ miệng đỉnh,nói,

"Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ thành thật trả lời. Ta tên là Nguyên Lệ Văn, đến từ gia tộc Nguyên Lam ở Thiên Lan giới, tinh cầu thất lạc nho nhỏ của các ngươi trong mắt gia tộc Nguyên Lam chúng ta ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng.

\- Thiên Lan giới? Đó là cái gì? Diệp Tinh trực tiếp xem nhẹ một câu sau của cô ta, hỏi.

Cô gái tên Nguyên Lệ Văn gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, tin tức của tinh cầu thất lạc các ngươi bị đứt đoạn nên cái gì cũng không hiểu, các ngươi có thể hiểu như này, đối với các ngươi mà nói, Thiên Lan giới là một mảnh vũ trụ các ngươi không thể tưởng tượng nổi, cả đời các ngươi đều sẽ sinh hoạt ở bên trong nó."

Vốn tưởng rằng những người tinh cầu thất lạc này sẽ rất chấn động, nhưng chờ một chút lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, Nguyên Lệ Văn cũng không nhìn thấy mấy người Diệp Tinh nữa, không khỏi có chút bực bội, cô ta đành phải tiếp tục nói: “Tinh hệ hiện tại của các ngươi tên là Ngân Hà, mà bên ngoài Ngân Hà còn có rất nhiều tinh hệ khác, chừng ba trăm mấy nghìn gì đấy. Mấy trăm ngàn tinh hệ cộng lại gọi chung là Thiên Lan giới!”

“Cái gì? Ba trăm mấy nghìn tinh hệ?" Trên mặt mấy người Diệp Tinh đều lộ ra một tia khiếp sợ.

Toàn bộ hệ Ngân Hà cũng chỉ có thể tính là một tinh hệ mà thôi, rốt cuộc nó lớn bao nhiêu, rốt cuộc nó tồn tại cái gì, không có ai biết.

Việc khám phá hệ Ngân Hà của người trái đất cũng bị giới hạn trong hệ Mặt Trời.

Mà toàn bộ hệ Ngân Hà có vô số hệ hằng tinh* giống như mặt trời, còn có các loại tinh thể, tinh đoàn vân vân, rốt cuộc có bao nhiêu thì khó có thể tưởng tượng!

_*Hằng tinh:Trong thực tế những thiên thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường hoặc kính viễn vọng đều là các hằng tinh.Trong không gian những thiên thể do các vật chất nóng nực có thể phát sáng và tỏa nhiệt hình cầu hoặc gần giống hình cầu tạo nên đều được gọi là hằng tinh._

_*Hằng tinh:Trong thực tế những thiên thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường hoặc kính viễn vọng đều là các hằng tinh.Trong không gian những thiên thể do các vật chất nóng nực có thể phát sáng và tỏa nhiệt hình cầu hoặc gần giống hình cầu tạo nên đều được gọi là hằng tinh._

_p/s: Chắc là như này: trái đất(tinh cầu)- hệ Mặt Trời- hệ Hằng Tinh- hệ Ngân Hà( tinh hệ)- Thiên Lan giới._

_p/s: Chắc là như này: trái đất(tinh cầu)- hệ Mặt Trời- hệ Hằng Tinh- hệ Ngân Hà( tinh hệ)- Thiên Lan giới._

Hiện tại bên ngoài hệ Ngân Hà lại còn có mấy trăm ngàn tinh hệ giống như Ngân Hà!

Những tinh hệ này cộng lại diện tích lớn bao nhiêu đây, có thể giống như Nguyên Lệ Văn nói, đó chính là một mảnh vũ trụ đi!

-Những tinh hệ này đều có sự sống sao? Vương Tam Đại nhịn không được hỏi.

Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói: " Tinh hệ trong Thiên Lan giới rất nhiều, sự sống đương nhiên cũng vô số. Nơi này của các ngươi gọi là tinh cầu thất lạc, tức là hoàn toàn mất đi liên hệ với các tinh cầu có sự sống khác, nên các ngươi tự nhiên không biết những tinh cầu này. Đương nhiên, trình độ phát triển của tinh cầu thất lạc bình thường đều rất thấp, ngay cả thăm dò tinh cầu của mình có gì cũng rất khó khăn, nếu muốn phát hiện một tinh cầu ở nơi xa xôi khác, cũng là một chuyện không có khả năng." Dừng lại một chút, Nguyên Lệ Văn lại nói: "Toàn bộ tinh cầu có sự sống trong hệ Ngân Hà là khoảng hơn 9.1 triệu viên, các tinh hệ khác ít nhất cũng đại khái tương đương với Ngân Hà."

"Mà Thiên Lan giới có hơn mấy trăm ngàn tinh hệ, vô số tinh cầu có sự sống, tất cả do ba đại gia tộc thống trị, gia tộc Nguyên Lam chúng ta chính là một trong số đó!"

Lời nói của cô gái mang theo một tia kiêu ngạo.

Đám người Diệp Tinh chấn động, cũng không có mở miệng châm chọc cái gì.

Ngân Hà lại có hơn chín triệu tinh cầu có sự sống, mà bọn họ hiện tại một tinh cầu cũng không phát hiện ra.

Ba đại gia tộc thống trị mấy trăm ngàn tinh hệ, một gia tộc trung bình thống trị hơn một trăm tinh hệ, vậy phạm vi vũ trụ khổng lồ cỡ nào?

Dựa theo Nguyên Lệ Văn nói, một tinh hệ ít nhất có gần chục triệu tinh cầu có sự sống, vậy thì hơn một trăm ngàn tinh hệ chính là một ngàn tỷ tinh cầu có sự sống rồi còn gì! Khái niệm gì đây? Thực lực của gia tộc kia mạnh bao nhiêu?

Trái đất chỉ là một tinh cầu rất bình thường trong hệ Ngân Hà, thậm chí thoát ly quỹ tích văn minh, được gọi là tinh cầu thất lạc, xem ra ở hệ Ngân Hà đều chỉ như một cái chấm nhỏ mà thôi, so sánh với gia tộc Nguyên Lam cường đại này, ngay cả con kiến hôi cũng hoàn toàn không bằng.
Chương 319 Thiên Lan giới! 2

\- Hiện tại các ngươi biết gia tộc Nguyên Lam ta cường đại thế nào rồi chứ! Nguyên Lệ Văn nghiêng mắt, vẻ mặt cao ngạo nói: "Mau thả ta ra, bằng không cái chờ đợi tinh cầu các ngươi chính là tử vong, chính là hủy diệt!"

Nghe vậy, mấy người Diệp Tinh liếc nhau một cái, lúc này trong mắt bọn họ đều lưu lại một tia khiếp sợ.

Trầm mặc một chút, Diệp Tinh hỏi: "Cô nói mình đến từ gia tộc Nguyên Lam nào đó thì chúng ta liền phải tin sao? Nếu thật sự là như vậy, cô còn có thể bị tinh cầu nhỏ bé của chúng tôi bắt được sao? Cô có chứng cứ gì chứng minh thân phận của mình?"

"Hừ! Thế mà dám không tin tiểu tiên nữ tập hợp vẻ đẹp cùng trí tuệ, thiện lương cùng bình tĩnh trong một người như ta! Tức chết ta rồi!" Nguyên Lệ Văn thở phì phì.

Diệp Tinh: "..."

Lâm Tiểu Ngư: "..."

Hoàng Viêm: "..."

Mọi người: "..."

Tất cả mọi người không nói gì, nhưng mà sau đó vẫn là Diệp Tinh nói: "Muốn để chúng tôi tin tưởng, cô hẳn là nên lấy ra một ít chứng cứ chứng minh."

Nguyên Lệ Văn thở phì phì nói vài câu, phát hiện mấy người Diệp Tinh dầu muối không vào, chỉ đành tạm thời thỏa hiệp nói: "Bên trong máy phi hành vũ trụ mà ta lái có một ít tư liệu, các ngươi có thể dựa theo chỉ thị của ta mở ra xem một chút."

\- Máy phi hành vũ trụ? Mấy người Diệp Tinh nhìn về phía đĩa bay kia.

Diệp Tinh gật gật đầu, sau đó đi vào trong máy bay phi hành, nói: "Thao tác như thế nào?"

Dựa theo Nguyên Lệ Văn nói, hình ảnh bên trong phi hành giống như TV LCD nhất thời xuất hiện một vài văn tự kỳ dị.

"Đây là?" Nhìn thấy những văn tự này, trong mắt Diệp Tinh nhất thời cả kinh.

Văn tự này cùng với văn tự trên cuốn sách xa xưa mà hắn vẫn luôn nghiên cứu cơ hồ giống nhau, đây là cùng một loại văn tự!

"Trước kia trái đất và vũ trụ bị mất liên lạc với nhau thật sao? Bởi vì nguyên nhân gì mà trái đất mất đi văn minh của vũ trụ?" Nhất thời trong đầu Diệp Tinh chớp động rất nhiều ý nghĩ.

Trong lòng nghĩ, hắn lại dựa theo Nguyên Lệ Văn nói thao tác tiếp tục, rất nhanh một hàng tin tức xuất hiện.

"Các ngươi bây giờ đem máy tính này kết nối với màn hình này, có thể nhanh chóng chuyển hóa những văn tự vũ trụ này thành văn tự trái đất các ngươi." Nguyên Lệ Văn nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh trực tiếp cự tuyệt nói: "Không cần máy tính trong tay cô, đổi cách khác."

"Ngươi không tin ta sao?" Nguyên Lệ Văn sửng sốt, nhất thời hiểu được ý tứ của Diệp Tinh, tức giận kêu loạn.

Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh, hắn làm sao có thể tin tưởng?

Ai biết được những phương tiện của những sinh vật ngoại lai này là gì?

Máy tính kia đi qua tay Nguyên Lệ Văn, nếu như cô ta cải tạo một chút, sau đó thông qua màn hình bên trong máy bay gửi tin nhắn đi ra ngoài, vậy đối với trái đất mà nói tuyệt đối là đại tai nạn.

Nguyên Lệ Văn tức giận một hồi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, nói cho Diệp Tinh cách khác.

Theo máy tính cùng màn hình kết nối, nhất thời một ít tin tức xuất hiện trước mặt đám người Diệp Tinh.

Trên màn hình, một ít tin tức xuất hiện trước mặt đám người Diệp Tinh.

Những tin tức này giống như Nguyên Lệ Văn nói, một mảnh vũ trụ khổng lồ này gọi là Thiên Lan giới, tổng cộng có hơn ba trăm mấy ngàn tinh hệ, do gia tộc Nguyên Lam, gia tộc Kim Hồn, gia tộc Côn Dương thống trị!

Mỗi một gia tộc đều thống trị đại khái một phần ba lãnh địa vũ trụ!

Tam đại gia tộc này gọi là tam đại gia tộc bất tử Thiên Lan giới!

Nhìn đến đây, Diệp Tinh nhịn không được hỏi: "Vì sao gọi gia tộc bất tử?"

Nguyên Lệ Văn trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, nói: "Đương nhiên là vĩnh viễn không chết! Lão tổ của gia tộc Nguyên Lam chúng ta cùng thiên địa đồng thọ, trong trạng thái tự nhiên vĩnh viễn sẽ không chết!"

“Cái gì?" Trong mắt đám người Diệp Tinh tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Tuổi thọ là một trong những hạn chế quan trọng của nhân loại. Tuổi thọ trung bình của người trái đất đều ở 70,80 mươi tuổi, sống đến 100 tuổi cũng đã rất tốt rồi. Cho dù là tinh cầu vạn cổ bất biến trong vũ trụ đều có lúc suy bại, vậy mà kết quả trong vũ trụ lại có người có thể vĩnh viễn bất tử!

Vậy thực lực sẽ đạt tới mức nào?

"Có cần phải kinh ngạc như vậy không? Bằng không ngươi cảm thấy gia tộc Nguyên Lam chúng ta vì sao có thể thống trị một mảng lớn vũ trụ như vậy?" Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói.Chỉ là vẻ kiêu ngạo trong mắt cô ta thế nào cũng không che dấu được.

Trầm mặc một chút, Hoàng Viêm trầm giọng hỏi: "Vậy cảnh giới trong vũ trụ phân chia như thế nào? Đạt tới thọ mệnh vĩnh hằng cần đạt tới cảnh giới gì?"

Cho dù đạt tới vương cảnh, hoàng cảnh, tuổi thọ cũng không có biến hóa gì, không cần nghĩ cũng biết thực lực đẳng cấp trong vũ trụ vượt xa trái đất.

\- Các ngươi mở ra một dòng tin tức khác đi! Nguyên Lệ Văn sai Diệp Tinh.

Đám người Diệp Tinh cùng Hoàng Viêm liếc nhau một cái, động tác rõ ràng chậm lại, tựa hồ muốn dịch ra các thông tin khác.

Tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Diệp Tinh, Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói: "Màn hình bên trong máy bay chỉ có ta mới có thể dùng thân phận mở ra, có thể tra cứu tất cả tư liệu, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, một khi có thao tác sai lầm, cho dù ta đi ra sửa cũng phải mất một thời gian nhất định mới làm được."

Nghe vậy, Diệp Tinh đành phải thu liễm ý nghĩ trong lòng.
Chương 320 Cảnh giới vũ trụ, gia tộc bất tử!

Dựa theo chỉ thị Nguyên Lệ Văn, lại là một phần tin tức xuất hiện ở trước mặt đám người Diệp Tinh.

Đồng thời trong Thôn Phệ Đỉnh truyền đến âm thanh Nguyên Lệ Văn: "Tu luyện chia làm rất nhiều giai đoạn, vừa mới bắt đầu chính là sơ thủy cảnh, tu luyện thân thể, thông qua linh lực thanh lọc thân thể, thức tỉnh năng lực thiên phú, cũng đem nó lớn mạnh đến trình độ nhất định."

"Sơ thủy qua đi, chính là địa huyền cảnh, đạt tới cảnh giới này có thể bay trên trời, tùy ý đi tới các nơi. Địa huyền cảnh chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.

\- Địa huyền cảnh là hoàng cảnh? Nghe vậy, trong lòng đám người Diệp Tinh khẽ động.

Sau khi đạt tới hoàng cảnh liền có thể bay trên trời, thực lực tăng mạnh.

" Sau địa huyền cảnh là thiên huyền cảnh, đạt tới cảnh giới này liền có thể thử cảm ngộ thiên địa, thiên phú của một vài thiên tài cực kỳ cường đại ở sẽ triển lộ ra cảnh giới này. Thiên huyền cảnh cũng chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.

\- Thiên huyền cảnh qua đi là đạo tắc cảnh, đạo trong đạo tắc vũ trụ *, ở giai đoạn này có thể tiếp xúc với một vài thứ vi diệu của vũ trụ, ví dụ như chạm tới quy luật các loại đại đạo ngũ hành như kim mộc thủy hỏa thổ, hoặc là thời gian, không gian của đại đạo thời không, còn có một ít đặc thù như kiếm đạo, huyễn đạo, họa đạo vân vân. Bất kỳ một hệ đạo nào cũng có thể đi thẳng đến vĩnh hằng.

_*Đạo tắc: nguyên lý, quy luật. Đạo tắc vũ trụ: các quy luật của vũ trụ_

_*Đạo tắc: nguyên lý, quy luật. Đạo tắc vũ trụ: các quy luật của vũ trụ_

\- Tiếp xúc với những quy luật này, đợi đến khi đạt tới trình độ nhất định có thể ngưng tụ hạt giống hư không, chỉ cần thành công liền có thể dễ dàng đột phá đến hư không cảnh! Thực lực của hư không cảnh đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể dễ dàng hủy diệt một tinh cầu!

Trong hư không cảnh chỉ cần ngưng tụ đạo chi tâm, sau đó đột phá đến chân linh cảnh! Mỗi một chân linh cảnh toàn năng đều được xưng là linh chủ, hành tẩu trong Thiên Lan giới trên cơ bản không cần lo lắng gì. Cho dù là gia tộc bất tử cũng phải mượn sức.

\- Mà sau chân linh cảnh chính là bất tử cảnh, cũng chính là bất tử phủ chủ làm vô số người kính sợ!Bắt đầu từ đạo tắc cảnh tuổi thọ liền bắt đầu tăng vọt, thọ mệnh đạo tắc cảnh đạt tới mấy ngàn tuổi trẻ, mà đến chân linh cảnh, đều hoàn toàn có thể sống qua mấy trăm ngàn năm.

Đương nhiên, chỉ có đạt tới bất tử cảnh mới có được thọ mệnh vĩnh hằng."

Âm thanh của Nguyên Lệ Văn truyền vào tai mỗi người.

Lúc này đám người Diệp Tinh hoàn toàn chấn động.

Sơ thủy cảnh, địa huyền cảnh, thiên huyền cảnh, đạo tắc cảnh, hư không cảnh, chân linh cảnh, bất tử cảnh!

Dựa theo Nguyên Lệ Văn nói, địa huyền cảnh hẳn là tương ứng với hoàng cảnh, thiên huyền cảnh tương ứng với cảnh giới trên hoàng cảnh, cũng chính là cảnh giới hiện tại của Diệp Tinh.

Ở trên thậm chí còn có vài đại cảnh giới nữa.

"Đúng rồi, ngươi bây giờ hẳn là ở thiên huyền cảnh đúng chứ? Quên nói một chút, trước đạo tắc cảnh, cũng chính là sơ thủy, địa huyền, thiên huyền, ba đại cảnh giới này chỉ cần dựa vào nhiều tài nguyên, không cần thiên phú tốt như thế nào vẫn có thể dễ dàng đạt tới." Nguyên Lệ Văn bỗng nhiên nói, đây rõ ràng là nói với Diệp Tinh.

"Muốn đột phá đến đạo tắc cảnh có chút khó khăn, về phần ngưng tụ hạt giống hư không nếu muốn đột phá đến hư không cảnh, vậy càng là vô cùng gian nan, cần có thiên phú cường đại."

"Hệ Ngân Hà, um... Tôi nghĩ... hệ Ngân Hà là tinh hệ trung cấp, cường giả cao cấp nhất chính là bộ dáng ở hư không cảnh, nhưng mà chắc không có mấy người. Đạo tắc cảnh ngược lại có một phần.”

\- Tinh hệ trung cấp? Diệp Tinh có chút nghi hoặc.

"Hơn ba trăm mấy ngàn tinh hệ Thiên Lan giới cũng chia làm ba cấp bậc, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, tinh hệ sơ cấp chính là cường giả đạo tắc cảnh."

"Tinh hệ trung cấp chính là cường giả tối cao nhất của cường giả hư không cảnh."

"Tinh hệ cao cấp chính là cường giả tối cao nhất của cường giả chân linh cảnh."

Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói: "Lại nói tiếp, Ngân Hà các ngươi coi như là không tệ."

Đám người Diệp Tinh trong lòng chấn động, đang tiêu hóa những tin tức này.

Chỉ trong một thời gian ngắn, nhận thức của họ về toàn bộ vũ trụ đã thay đổi hoàn toàn.

Cường giả trong vũ trụ lại nhiều như vậy, nếu như họ xuất hiện trên trái đất thì phải làm sao.

Diệp Tinh bỗng nhiên xuất hiện một tia lo sợ trong lòng.

Hắn hỏi thêm: "Vậy những cột lớn màu đen trên tinh cầu của chúng tôi là gì? Vì sao bỗng nhiên xuất hiện?"

Trái tim của hắn tựa hồ lập tức đập thình thịch, cô gái đến từ gia tộc bất tử Nguyên Lam khủng bố này hẳn là biết nó là cái gì.

"Cái này ta đương nhiên biết." Nguyên Lệ Văn lạnh nhạt nói: "Nhưng mà ngươi thả ta ra trước đã như vậy ta mới có thể nói cho ngươi biết."

"Không được, chúng ta không có biện pháp gì đối phó với cô, tuyệt đối không thể thả cô ra." Nghe vậy, Diệp Tinh quyết đoán cự tuyệt.

Hiệu quả của Thôn Phệ Đỉnh cùng hổ phách chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi thả ra Nguyên Lệ Văn, cô ta chắc chắn không có khả năng lại bị lừa lần thứ hai.

"Thằng chó!" Nguyên Lệ Văn không khỏi mắng: "Nếu ngươi không thả, vậy vĩnh viễn đừng muốn biết!"

Cô cũng không nói lời nào nữa, tựa hồ như Diệp Tinh rất để ý đối với vấn đề này.

"Diệp Tinh." Mấy người Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh, chờ chủ ý của hắn.

----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK